Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 79

Pan có chút đầu váng mắt hoa.

Không thể không nói, sử dụng ma pháp truyền tống trận cũng phải có kỹ thuật, ma pháp sư thuần thục khi di dời sẽ không khiến cho người ta sinh ra cảm giác choáng váng, mà Soso hiển nhiên không thể coi là ma pháp sư thuần thục gì cho cam.

Pan cảm thấy trong đầu như đang gào thét. Gã đỡ trán muốn đi ra ngoài, đột nhiên dừng chân.

“Sao vậy?” Soso hỏi.

Pan ấn trán, cau mày: “Nơi này, hình như không phải thành Mise.” Gã nhìn bốn phía. Thành Mise kế bên Fariel, phồn hoa cẩm tú, đâu có bộ dạng mộc mạc trước mắt này. Ngay cả ma pháp trận được ma pháp nghiệp đoàn coi như tài sản quan trọng cũng trơ trọi trên bãi đất trống, xung quanh không một bóng người.

Soso ngơ ngác: “Thành Mise?”

Pan đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền hỏi: “Trong quá trình sử dụng ma pháp truyền tống trận ngài có nghĩ đi đến nơi nào không?”

Soso gật đầu: “Có.”

“Nơi nào?”

“Đi tìm Ciro.” Soso trả lời rất thản nhiên.

Pan nhắm chặt mắt, một lúc lâu mới nói: “Tôi nghĩ mình biết hiện tại chúng ta ở đâu rồi. Nếu tôi đoán không sai, chúng ta hiện đang ở một thành thị biên cảnh phía bắc Langzan – thành Shiloh.” Nói tới đây, gã không khỏi nhìn Soso bằng cặp mắt khác xưa. Langzan và Kanding đế quốc có thể nói là nằm ở hai đầu của Mộng đại lục, truyền tống được xa như vậy thì tinh thần lực phải lớn đến mức nào.

Soso thắc mắc: “A? Tại sao vậy?”

“Trong khi sử dụng ma pháp truyền tống trận, trong đầu nghĩ đến địa phương nào thì sẽ đến địa phương ấy. Bởi vì tên của điện hạ Ciro gần giống thành Shiloh, cho nên chúng ta bị đưa đến đây.”

Trên mặt Soso ửng đỏ, “Làm sao bây giờ?”

“Tinh thần lực của ngài có đủ để sử dụng ma pháp truyền tống trận một lần nữa không?”

Soso ngẫm nghĩ: “Chắc là có.”

“Chắc là?” Pan nghĩ, có lẽ vẫn tương đối an toàn. Nhưng gã không hy vọng Soso vương tử điện hạ xảy ra chuyện gì ở bên cạnh mình, nghĩ cũng biết, nếu Soso xảy ra chuyện, hậu quả sẽ nghiêm trọng khó mà hình dung – bất kể là với mình hay Kanding đế quốc.

Soso nói: “Kỳ thật tôi không có cảm giác gì.”

Pan lo lắng hỏi: “Ngài khẳng định chứ? Dù có hơi khó chịu cũng xin ngài nói ra, lãng phí cả đêm cũng được. Hoàng thái tử chắc sẽ không đến thành Mise nhanh vậy đâu.”

Soso không nói chuyện, trực tiếp nắm ống tay áo của gã, kéo gã về phía ma pháp trận.

Có kinh nghiệm một lần, lần này Pan đứng rất cẩn thận, thậm chí nhắm hai mắt lại. Nhưng gã vừa nhắm mắt, liền cảm thấy cực kì chóng mặt, chưa kịp mở mắt ra, bên tai đã vang lên tiếng ồn ào chốn phồn hoa.

“Nơi này là đâu?” Soso cẩn thận hỏi, “Tôi khẳng định lần này tôi kêu ở trong đầu rất nhiều tiếng Mise.”

Pan chỉ cần liếc mắt đã có thể khẳng định nơi này đúng là thành Mise.

“Đúng vậy. Chúng ta thành công rồi, Soso điện hạ.” Gã vui vẻ dắt Soso ra khỏi ma pháp trận. Ở bất kì nơi nào, ma pháp sư đều là sự tồn tại bị chú ý, trong khi hiện nay bọn họ không muốn nhất chính là lôi kéo sự chú ý về mình. “Chúng ta trước tiên đến biệt thự của hoàng thái tử điện hạ ở thành Mise hỏi thăm xem điện hạ đã về chưa. Nếu như chưa về, chúng ta có thể ở lại biệt thự chờ ngài ấy.”

“Không thể đi tìm anh ấy sao?” Soso chờ mong nhìn gã.

“Tuy chỉ có một con đường đến Fariel, nhưng khó đảm bảo là hoàng thái tử điện hạ không âm thầm thay đổi tuyến đường vì lý do an toàn. Cho nên, chờ ngài ấy ở biệt thự mới là cách tốt nhất.”

Tuy thất vọng, Soso vẫn gật đầu nói: “Được.”

Biệt thự vẫn giữ bộ dáng như lần trước Soso tới đây.

Quản gia tỏ vẻ cực kì kinh ngạc khi thấy bọn họ, Pan lập tức bị quản gia kéo vào thư phòng nói chuyện, nhìn sự ăn ý giữa hai người, xem ra quen biết đã lâu. Soso đơn độc ngồi trong phòng khách, bàn trà trước mặt bày đủ các loại bánh ngọt tinh xảo, đều là những thứ cậu thích ăn khi còn ở đây. Bên cạnh đĩa bánh đặt một ly sữa độ ấm vừa phải, tựa hồ là thói quen hình thành từ khi đặt chân đến Kanding đế quốc.

Cậu cầm lấy chén sữa, nắm trong tay, lòng nhớ nhung Ciro mãnh liệt.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, sữa và Ciro tựa như bị một sợi chỉ vô hình buộc vào nhau, khi Soso nhìn thấy thứ đằng trước, sẽ không tự chủ được mà nhớ tới người ở sau.

“Điện hạ.” Pan ra khỏi thư phòng. Gã đi vào chưa đến mười phút, sắc mặt đã biến thành không khác gì quản gia.

Soso buông sữa, “Xảy ra chuyện gì?”

Pan cố giữ tinh thần: “Không có gì. Tôi có một việc rất quan trọng phải làm ngay lập tức. Điện hạ một mình ở đây chờ hoàng thái tử được không?”

Soso đứng lên, chân thành hỏi: “Có gì cần tôi hỗ trợ không?”

“Tạm thời không có. A, ý của tôi là, không có. Chẳng qua là việc… việc riêng, tôi muốn tự mình giải quyết.”

“Được rồi. Xin hãy cẩn thận.” Tuy quen biết không lâu lắm, nhưng Soso đã nảy sinh tình bạn với gã.

Pan không chú ý tới điểm này, mà dù gã có chú ý tới điểm này, hiện giờ cũng không có tâm tư đi tìm hiểu. Gã cho quản gia một ánh mắt ra hiệu, quản gia lập tức đưa gã ra sân sau.

Soso cầm lấy một miếng bánh định đưa vào miệng, chợt nghe thấy từ sân sau truyền đến tiếng hô vang dội.

Cậu giật mình, nhanh chóng đặt bánh trở lại, sau đó chạy vội ra sân sau.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp. Nhưng ánh dương không chiếu vào cỏ cây trong sân, mà dừng trên một đám người mặc khôi giáp sẵn sàng xuất phát. Đám áo giáp thẫm màu chỉnh chỉnh tề tề hoàn toàn xóa bỏ nhàn nhã trước đó, ngược lại để lộ ra cỗ sát khí chỉ quân doanh mới có!

Pan nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Soso, “Bọn họ là… thủ hạ của tôi.”

Soso chớp mắt nhìn gã.

“Chúng tôi đang định đi… vận chuyển hàng hóa.” Pan liếm môi, “Ngài biết đấy, thương nhân và hàng hóa luôn có quan hệ khó tách rời.”

Soso hỏi: “Xa lắm sao?”

“Không không không, không xa.” Pan lắp bắp, “Có lẽ tôi sẽ trở về cùng lúc với hoàng thái tử điện hạ.”

“Nếu vậy, tôi nghĩ mình có thể hỗ trợ. Tôi có phong hệ ma pháp vừa mới học xong. Hiện tại chính là lúc dùng hết công dụng.”

Sắc mặt Pan rất mất tự nhiên, “Tôi nghĩ tạm thời không cần đâu. Thật mà, chúng tôi có thể lo được!” Gã nhìn về phía một kỵ sĩ áo đen đứng bên cạnh.

Soso lúc này mới chú ý tới người mang vết sẹo trên mặt, tướng mạo hung ác này. “Chào ngài.”

Người nọ quay đầu coi như không thấy, rống to với đám áo giáp đông nghìn nghịt: “Thề sống chết bảo vệ hoàng thái tử điện hạ!”

“Thề sống chết bảo vệ hoàng thái tử điện hạ!”

Tiếng hô như sấm bên tai.

Không xong! Pan vỗ trán.

Quả nhiên, Soso đi tới, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại nói thề sống chết bảo vệ Ciro?”

Pan trừng mắt nhìn kỵ sĩ áo đen một cái, cười với cậu: “Bọn họ đang diễn tập thôi.”

Soso nhìn gã không chớp mắt.

Pan cảm giác thực áp lực.

“Tôi muốn đi theo anh.” Soso quyết định.

Pan: “…” Lần này gã không phải choáng đầu, mà là đau đầu, vô cùng đau đầu.

Bởi vì Soso kiên trì, Pan không thể không nói thẳng mọi chuyện.

“Keane trở lại Fariel, báo cáo với hoàng đế bệ hạ việc điện hạ cãi lệnh, từ chối về đế đô. Hoàng đế bệ hạ rất tức giận, phái đội cận vệ hoàng gia và một nửa quân thủ vệ đế đô tới bắt điện hạ.”

Mặt Soso tái nhợt.

Pan an ủi: “Yên tâm. Tuy điện hạ chưa lên đế vị, nhưng quyền lực trong tay ngài ấy không hề nhỏ. Hơn nữa nguyên soái Hayden còn đang ở Sangtu, nếu thật sự phải liều mạng, chúng ta không phải hoàn toàn không có phần thắng.”

Tuy gã nói vậy, nhưng Soso nghe ra khẩn trương trong lời gã.

Không cần nghiên cứu quá sâu về tình thế Kanding đế quốc, Soso vẫn có thể hiểu được sự hung hiểm lúc này. Dù Kastalon II vô năng cỡ nào, ông ta cũng là chúa tể đế quốc, nắm giữ huyết mạch đế quốc. Có lẽ ông ta sẽ vì nguyên nhân nào đó mà nhượng bộ chuyện gì đó, nhưng chắc chắn không thể nhượng bộ thường xuyên, thậm chí rất ít khi lặp lại. Muốn cãi lệnh hoàng đế, chỉ có một cách, chính là thay thế ông ta!

Nhưng Pan biết, bây giờ chưa phải lúc ra tay.

Vương tử Howl, phu nhân Rachel, còn có các gia tộc khác đang quan sát… đế quốc có rất nhiều nhân tố bất ổn định. Hiện nay bởi vì sự tồn tại của Kastalon II, những nhân tố đó đều đang ẩn nấp giấu mình. Một khi Kastalon II mất đi, những nhân tố đó sẽ bật dậy trở thành lưỡi hái tử thần, không chút lưu tình cắt cổ đồng bào mình.

Soso hỏi: “Ciro biết không?”

“Còn chưa biết. Có điều trước đó điện hạ từng thông báo đường về, cho nên chúng ta có thể men theo đó tìm kiếm hành tung của điện hạ, bảo vệ ngài ấy. Nếu ngài thật sự muốn đi, được rồi, chúng ta cùng đi.”

“Không.” Soso lắc đầu, “Cho tôi biết đường, tôi đi tìm anh ấy.”

“Một mình ngài?” Pan giật mình nhìn cậu.

“Tôi có thể truyền tống tới thành thị gần anh ấy, sau đó đi tìm, rất tiện lợi.”

“Nhưng mà,” Pan chần chờ. Giúp Ciro sớm biết tin tức đương nhiên là chuyện tốt, nhưng để một mình Soso đi… hắn gánh không nổi hậu quả.

“Cho dù anh không nói cho tôi, tôi vẫn sẽ đi.”

“…”

“Một mình.”

“…”

Soso thấy gã do dự, bồi thêm một câu, “Lén lút.”
Bình Luận (0)
Comment