Chỉ vì gương mặt này, tôi đã tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác.
Tôi cúi đầu hôn lên môi anh.
"Thế này được chưa?"
Kỷ Minh Thời cười khẽ.
"Được."
Tôi trầm ngâm một lúc, tiếp tục nói: "Mối quan hệ của chúng ta tuyệt đối không thể để ai biết."
Vừa nhắc đến chuyện này, Kỷ Minh Thời lại bắt đầu phản nghịch.
Anh ngẩng cằm, giọng nói vừa ngông cuồng vừa quyến rũ.
"Nếu bị phát hiện thì sao nào?"
Tôi tưởng tượng đến hậu quả.
Chắc chắn sẽ rất thảm.
"Anh sẽ bị đánh nhừ tử, em cũng không khá hơn đâu."
Chu Nghiễn Thư cực kỳ không ưa Kỷ Minh Thời.
Hạ Thanh thì ghét tôi đến tận xương tủy.
Nếu chuyện này lộ ra, cả hai bên gia đình chắc chắn sẽ đại loạn.
Kỷ Minh Thời cười khẩy: "Chu Nghiễn Thư ghê gớm đến vậy sao?"
"Đúng thế, anh ấy rất giỏi đánh nhau."
Hồi nhỏ, anh tôi từng bảo vệ tôi không biết bao nhiêu lần, đánh nhau gần như cơm bữa.
"Vậy nếu anh đánh lại thì sao?"
Tôi cắn môi.
"Không được, em sẽ đau lòng."
Tôi cuồng anh trai mà.
Kỷ Minh Thời: "..."
13
Mẹ tôi không có ở Thượng Hải, bà sang Ý xem trình diễn thời trang.
Vì vậy, tôi theo anh trai về Bắc Kinh.
May mà Kỷ Minh Thời cũng ở đó.
Tôi ngủ li bì suốt một ngày.
Dù sao trong khoảng thời gian ở bãi biển, ban ngày tôi theo anh trai đi lướt sóng, lặn biển, câu cá, ban đêm lại len lén trốn đến biệt thự của Kỷ Minh Thời.
Bây giờ tôi đã kiệt sức.
Lúc tỉnh dậy, anh trai tôi đang nằm dài trên sofa xem "SpongeBob SquarePants".
Anh ấy quay sang nhìn tôi, nghiêm túc hỏi:
"Đào Họa, có phải em đang quen ai không?"
Tôi hoảng hốt, suýt chút nữa đứng không vững.
"Làm gì có?!"
"Thế thì cái tên 'Dê Lười Làng Cừu' trong điện thoại em là ai?"
Tôi nhắm mắt.
Là Kỷ Minh Thời.
Khóe môi tôi co giật.
"Là một người làm marketing em quen trong quán bar."
Anh trai tôi nhìn tôi đầy hoài nghi.
"Cậu ta nhắn tin cho em đấy, sau này đừng kết bạn với mấy loại người đó nữa."
"Vâng."
Hôm qua tôi tiện tay để điện thoại trên bàn.
Cũng may anh trai tôi không có thói quen kiểm tra điện thoại người khác.
Vừa về phòng, tôi vội vàng lướt xem tin nhắn của Kỷ Minh Thời.
Là một bức ảnh đồ ăn.
Chắc là do anh tự nấu.
Bên dưới là tin nhắn:
[Em đói không?]
Tôi hắng giọng, làm nũng bằng giọng nhẹ nhàng:
"Đói quá, em vừa ngủ dậy nè."
Ngay lập tức, một cuộc gọi thoại xuất hiện trên màn hình.
"Muốn ăn không?"
Giọng Kỷ Minh Thời trầm thấp đầy quyến rũ.
"Muốn chứ."
"Anh đóng gói rồi mang qua cho em nhé?"
Tôi hoảng hốt từ chối: "Không được!"
Anh trai tôi vẫn còn ở nhà, nếu bị phát hiện thì hai người họ sẽ đánh nhau mất.
Kỷ Minh Thời im lặng một chút, sau đó hỏi: "Chu Nghiễn Thư cũng ở đó?"
"Đương nhiên rồi."
Tôi trả lời rất tự nhiên.
Đầu dây bên kia không nói gì.
Tôi nhìn điện thoại, thấy anh vẫn chưa ngắt máy.
"Alo? Anh bị mất sóng à? Sao không trả lời?"
Lần này, Kỷ Minh Thời đáp lại rất nhanh.
"Anh trả lời bằng sự im lặng."
Tôi bật cười.
"Lần sau em sẽ tìm cách đuổi anh ấy ra ngoài, lúc đó anh lén mang đồ ăn qua cho em nhé, hồi hộp lắm luôn!"
Tất nhiên, câu này có hai tầng nghĩa.
Kỷ Minh Thời cười lạnh.
"Ha."
Tôi cảm thấy giọng điệu anh hơi sai sai.
Tôi còn chưa kịp hỏi, anh đã lên tiếng trước:
"Thôi vậy, đồ ăn anh đã làm xong rồi, để anh gọi shipper mang qua cho em."
Tôi vội vàng từ chối.
"Không được, em không thể ăn một mình được."
Kỷ Minh Thời dừng lại vài giây, sau đó nói:
"Anh làm một phần cho Chu Nghiễn Thư luôn."
"Tốt quá, anh đúng là hiểu chuyện."
"..."
"Anh ấy không ăn cay đâu nhé."
Sau đó, tôi nghe thấy anh hít sâu một hơi.
Tiếp theo, giọng anh trầm xuống, đầy bất lực.
"Đúng là tôi tự chuốc khổ mà."
"Hả?" Tôi không nghe rõ.
"Không có gì."
Tôi lơ đãng xoắn một lọn tóc trên ngón tay, thản nhiên hỏi:
"Anh biết nấu ăn từ khi nào vậy?"
Tôi nhớ rất rõ, trước đây Hạ Thanh từng nói anh nấu ăn rất giỏi, nhưng khi chỉ có một mình thì lại chẳng buồn vào bếp.
"Vì đột nhiên anh rất nhớ em."
14
Tay nghề nấu ăn của Kỷ Minh Thời thực sự rất xuất sắc.
Ngay cả Chu Nghiễn Thư, người kén ăn nhất mà tôi từng biết, cũng phải tấm tắc khen ngợi.
"Em gọi đồ ăn ở đâu thế?"
Tôi tiện miệng bịa một lý do: "Một đầu bếp riêng, rất khó đặt lịch."
"Đáng tiếc thật."
Tôi bông đùa: "Hay là em thử tán tỉnh đầu bếp đó, vậy anh có thể được ăn miễn phí mỗi ngày?"
Chu Nghiễn Thư tỏ vẻ cảm động.
"Đào Họa, em đúng là hy sinh vì anh trai quá nhiều rồi. Anh cảm động quá!"
Tôi ôm anh, giả vờ lau nước mắt.
"Anh, vậy hãy chuyển cho em một triệu đi. Hôm trước em khuyên ba mẹ quay lại với nhau, làm mẹ nổi giận, thế là bà cắt thẻ của em rồi!"
Chu Nghiễn Thư lập tức tỉnh táo.
"Thôi khỏi."
Anh cũng từng chọc giận ba, kiên quyết tham gia đoàn khảo sát Nam Cực, thế là bị cắt tiền trợ cấp, giờ cũng chỉ có chút lương còm cõi.
Hai anh em nghèo khổ.