Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 103

Ở trong kinh thành, chuyện Tuyền Cơ dưới ánh mắt chằm chằm của chúng nhân mà một mình đột phá vòng vây đã bị truyền thành một trong những thần tích của Thiên nữ. Nơi nơi đều lưu truyền việc Thiên nữ có phép thần thông, mấy ngàn cao thủ trong cung cũng không thể ngăn cản được, trơ mắt nhìn nàng bồng bềnh cưỡi mây mà đi.

Thêm nữa, bắt đầu có lời đồn rằng Cảnh Hòa đế vô đạo thất đức, vọng tưởng hãm hại Thiên nữ, kết quả khiến cho Thiên nữ tức giận đáp mây rời bỏ Ninh quốc, Ninh quốc từ nay về sau sẽ gặp tai ương ngập đầu, vân vân…

Khắp kinh thành người người lo sợ, cùng lúc đó, hai vị thân vương nắm quyền trong kinh thành cũng ngầm bắt đầu có hành động liên tiếp.

Tuyền Cơ vất vả lắm mới chạy trốn được, lúc dừng lại nghỉ ngơi, mò vào trong ống tay áo thì kinh ngạc ngẩn người, quay đầu nhìn Dịch Thanh Vân vừa mới ăn no nê, đang hứng thú dào dạt ngậm một phiến lá thổi lên một khúc dân ca, mở miệng nói: “Đại ca, có tin tức xấu muốn nói cho huynh.”

Dịch Thanh Vân nhổ phiến lá cỏ đang ngậm ra, nhìn xung quanh nói: “Gì vậy? Thằng nhóc đó đuổi tới rồi à?” 

“Không phải, viên thuốc muội mang theo đã mất rồi…”

“Cái gì?!” Thanh âm Dịch Thanh Vân cao lên tám quãng, nhảy dựng lên ba thước.

Tuyền Cơ vô tội nhìn hắn lặp lại: “Hai bình thuốc trong tay áo muội đã mất.”

Dịch Thanh Vân cả kinh nói: “Làm thế nào lại mất?”

Tuyền Cơ đáp: “Muội không biết, rõ ràng trong tay áo có buộc thêm dây cho chặt rồi mà bây giờ dây thì còn mà bình thuốc đã chẳng thấy đâu.”

Dịch Thanh Vân hít sâu mấy hơi, biết hiện giờ có sốt ruột cũng vô dụng, may là nơi này cách kinh thành không quá xa, giờ nếu quay trở lại lấy thì nhiều nhất là một ngày có thể trở về. 

Quyết định thật nhanh liên lạc với thân tín của mình ở gần đây, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tuyền Cơ, hỏi rõ ràng nơi bình thuốc có thể bị đánh mất, Dịch Thanh Vân lòng như lửa đốt vội vàng dịch dung rồi đi theo hướng trở lại kinh thành, nhưng đi đã hai ngày rồi mà nửa tin tức của bình thuốc cũng không thấy. Đến ngày thứ ba, lúc Dịch Thanh Vân tưởng như đã hoàn toàn tuyệt vọng, thân tín lại mang tin báo sư đệ Lạc Dương mất tích nhiều ngày đã quay trở lại Phồn Tinh cốc, Dịch Thanh Vân đành phải rời kinh thành quay trở lại, tính toán mang Tuyền Cơ về Phồn Tinh cốc xem có thể cứu chữa được không.

Bởi vì Dịch Thanh Vân lo lắng Tuyền Cơ trên đường trở về Phồn Tinh cốc sẽ bị những người có thể đoán ra được hành tung của mình chặn đánh làm hại, cho nên chỉ lệnh cho thân tín mang Tuyền Cơ đến một trang viên ở vùng phụ cận mà không tiếp tục đưa đến Phồn Tinh cốc. Ngày thứ hai sau khi Dịch Thanh Vân rời đi, Tuyền Cơ bắt đầu cảm thấy toàn thân vô lực, đến ngày thứ ba thì đã gần như lâm vào hôn mê.

Khi Triệu Kiến Thận dẫn thuộc hạ xông vào trang viên, cưỡng ép đem nàng cướp đi, nàng cũng chỉ tỉnh lại một lúc.

Tuyền Cơ nhìn thấy Triệu Kiến Thận đang đeo mặt nạ gần ngay trước mắt, mơ mơ màng màng nói: “Mặt nạ này nhìn thật quen, ngươi là… Trầm Kiếm? Ngươi tới gặp mặt ta lần cuối sao?” Không đeo mặt nạ thì là Triệu Kiến Thận. Đeo mặt nạ chính là Trầm Kiếm. Phẩm chất đạo đức nghề nghiệp tốt đẹp biết giữ bí mật của công ty ở đời trước giờ phút này hoàn toàn được thể hiện ra.

Triệu Kiến Thận không để ý tới cách xưng hô của nàng, chỉ nghe được bốn chữ “Gặp mặt lần cuối” thì trong lòng run rẩy, trách: “Nói bậy bạ gì đó!”

Biết rõ nàng chỉ không ăn Triền miên mới có ba ngày, tính mệnh cũng không lập tức gặp nguy hiểm, nhưng nghe được những lời không may thốt ra từ miệng nàng vẫn khiến lòng hắn đau như xé, vô cùng hối hận chính mình vì nhất thời nổi giận muốn trả thù Dịch Thanh Vân mà cố tình trì hoãn đến mấy ngày. 

Người phụ nữ không biết tốt xấu này bất giác đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong lòng hắn, quan trọng đến mức hắn không thể chịu đựng được việc mất đi nàng, dù chỉ là một chút khả năng.

Tuyền Cơ vốn không quá tỉnh táo, chỉ nói một câu rồi lại lâm vào hôn mê.

Triệu Kiến Thận ôm nàng ra khỏi trang viên, vừa lúc gặp Dịch Thanh Vân đang phi ngựa tới, Dịch Thanh Vân đã từng nhìn thấy Trầm Kiếm ở Vân Xuyên, giờ phút này liếc mắt liền nhận ra người đang ôm muội muội chính là người từng phái người đuổi giết hắn, em rể tiền nhiệm.

Thấy Tuyền Cơ hôn mê bất tỉnh, không biết tình huống thế nào, vội la lên: “Trầm Kiếm, tiểu muội ta sao vậy?”

Triệu Kiến Thận lạnh nhạt nói: “Ngươi không thể che chở tốt cho nàng, bây giờ hỏi lời này có phải quá thừa không?’

Dịch Thanh Vân cứng lại, cảm thấy áy náy, thẹn quá hóa giận nói: “Ta là đại ca nàng, quan tâm nàng thì có gì kỳ lạ, nhưng ngươi với nàng đã sớm không còn quan hệ, đem tiểu muội đưa ta!” Hiện giờ lộ trình về Phồn Tinh cốc là hơn một ngày. Hẳn là kịp, còn về phần sư đệ có cách cứu Tuyền Cơ hay không, hắn hoàn toàn không dám nghĩ tới.

Trong lòng Triệu Kiến Thận vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn là thái độ sóng cả không sờn nói: “Ta với nàng không có quan hệ gì?! Vậy thuốc giải Triền miên kia ta cũng không cần đưa cho nàng ăn.”

“Ngươi có giải dược của Triền miên?” Dịch Thanh Vân vừa mừng rỡ vừa hoài nghi.

Triệu Kiến Thận gật đầu, ôm Tuyền Cơ đi về phía đoàn xe của mình, Dịch Thanh Vân đành ôm một bụng tức ngoan ngoãn đi phía sau.

Nhìn Trầm Kiếm ôm tiểu muội ở phía trước trong lúc lơ đãng toát ra dáng vẻ che chở cùng khẩn trương, hẳn là không đến mức lấy sống chết của tiểu muội ra nói giỡn, tuy rằng không biết hắn làm cách nào để tìm ra giải dược, cũng không biết có thực sự công hiệu hay không, nhưng mà với tình huống trước mắt, cho dù chạy về Phồn Tinh cốc, sư đệ cũng không nhất định có thể chế ra thuốc giải trong thời gian ngắn, chi bằng cược trên người Trầm Kiếm vậy.

Chờ ở đoàn xe chính là Triệu Chính cùng một vài thị vệ thân tín, phần lớn đều biết Tuyền Cơ, cũng biết được nữ tử này có địa vị quan trọng trong lòng Thái tử gia nhà mình, giờ phút này thấy Triệu Kiến Thận ôm nàng trở về đều nhẹ nhàng thở ra - cuối cùng đã trở lại, Thái tử đã ôm được mỹ nhân trở về, hẳn là tâm tình rất tốt, cấp dưới như bọn họ cũng sẽ có được những ngày tốt đẹp.

Triệu Kiến Thận đem Tuyền Cơ đặt lên xe, xong quay lại nói với Dịch Thanh Vân: “Bản công tử là thương nhân, không bao giờ làm ăn lỗ vốn, ta có thể cứu Tuyền Cơ, nhưng với điều kiện là ngươi dưới danh nghĩa huynh trưởng, phải lập một giấy hôn ước cùng bản công tử, chính thức gả nàng làm vợ bản công tử.”

Dịch Thanh Vân không nghĩ tới đối phương đòi báo ân trắng trợn như vậy, tuy rằng không tin rằng người đàn ông trước mắt sẽ nhẫn tâm đến mức vì không lấy được giấy hôn ước mà trở mặt không cứu Tuyền Cơ, nhưng là trong lòng nóng như lửa đốt suốt ba ngày nay, lúc này không thể lại lấy tính mạng của tiểu muội ra mạo hiểm.

Hơn nữa, nếu tên nam nhân này chỉ có phương thuốc của độc Triền miên mà Tuyền Cơ uống phải, cho dù không có giấy hôn ước, Tuyền Cơ cũng sẽ phải đi theo hắn cả đời.

Hắc hắc, nếu có thể một lần giải hết độc, đường về Kỉ quốc rất dài, trên đường thừa cơ trộm đi giấy hôn ước cùng tiểu muội, dựa vào khinh công của mình, sợ gì không làm được?!

Triệu Kiến Thận thấy Dịch Thanh Vân gật đầu đáp ứng, liền lấy ra hai phần giấy tờ từ trong áo đưa cho Dịch Thanh Vân.

Dịch Thanh Vân nghẹn họng nhìn trân trối, xem ra đối phương có chuẩn bị mới đến, lúc giở xem giấy tờ vừa nhận thì không khỏi thầm mắng một câu “Gian thương!”

Hai phần giấy tờ, một phần là Ninh Vân Thế tử hứa gả thân muội Ninh Nguyệt Quận chúa làm vợ Trầm Kiếm, một phần là Dịch Thanh Vân hứa gả Tuyền Cơ làm vợ Trầm Kiếm, thân phận danh xưng gì cũng có đủ, thật sự không thể chống chế, không chút sơ hở!

Dịch Thanh Vân ngoan ngoãn ký tên đồng ý vào giấy tờ rồi trả lại cho cái tên nam nhân đeo mặt nạ trước mặt đang cười không chút để ý, không bỏ lỡ mất một tia hưng phấn vui mừng trong mắt đối phương khi đem giấy đính hôn cất vào trong người. Dịch Thanh Vân cảm thấy vừa căm tức vừa an tâm.

Căm tức bởi vì chính mình bị buộc phải đem bán chuyện chung thân đại sự của tiểu muội, an tâm chính là, nam nhân trước mắt dường như đặc biệt vừa ý tiểu muội. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại nghĩ đến việc Trầm Kiếm có thể có bệnh không tiện nói ra, Diệp Thanh Vân lại âm thầm lắc đầu, vì “tính phúc” cả đời của tiểu muội, hôn ước này không thể không bỏ!
Bình Luận (0)
Comment