Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 121

Lúc đi qua khoảng sân nơi Lạc Dương ở, thấy có một lồng cơm lớn ở trên mặt đất, nghĩ chắc là Dịch Thanh Vân gấp gáp muốn gặp hoa vương bảo bối của mình, cho nên đã vứt đồ ăn ở cửa viện liền chạy đi.

Tuyền Cơ bước tới nhấc lên định mang vào trong viện, mới được vài bước, bỗng dưng nghe thấy “thịch” một tiếng, dường như là tiếng của một vật nặng rơi xuống đất, sau đó chỉ thấy cửa phòng mở, Lạc Dương chạy ra, còn có “Đại sư huynh” tận lực đuổi sát phía sau.

Hai người có chút bất ngờ khi thấy Tuyền Cơ, mà ánh mắt vị Đại sư huynh kia nhìn về phía Tuyền Cơ thậm chí còn mang theo địch ý.

Tuyền Cơ trông hai người bọn họ quần áo không chỉnh tề, bộ dạng lại đỏ mặt tía tai, giật mình kinh ngạc! Theo cách nói của Lạc Dương, quan hệ giữa hắn và Đại sư huynh hẳn là không tồi, sao hai người vừa gặp mặt liền đóng cửa đánh nhau thế này?

“Muội thấy lồng cơm đặt ở bên ngoài, nên mang vào, ách, hai người chắc vẫn chưa ăn cơm chiều đâu nhỉ!” Tuyền Cơ mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc xấu hổ.

Lạc Dương miễn cưỡng cười, bước đến nhận lồng cơm nói: “Cảm ơn!”

“Ờ! Các huynh nếu không có việc gì, vậy muội đi trước.” Tình trạng của hai người kia nhìn thế nào cũng thấy không bình thường, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của sư huynh đệ nhà người ta, không tiện nhúng tay vào, đành phải xoay người rời đi vậy.

Khi đến viện của Dịch Thanh Vân, lại phát hiện hắn đang đứng ngây ngốc ở trong sân, Tuyền Cơ đi đến sau lưng rồi mà vẫn không biết, miệng lẩm bẩm: “Không được, không thể như thế được, hai người bọn họ là nam nhân, sao có thể… nhất định là Đại sư huynh…”

“Đại ca? Làm sao thế?” Tuyền Cơ đẩy đẩy tay hắn hỏi.

Dịch Thanh Vân hình như bị dọa giật mình, nhìn Tuyền Cơ một lúc rồi mới nói: “Tiểu muội tìm huynh có chuyện gì không?”

Tuyền Cơ hỏi: “Ngoài Thiên Hương viên ra, có chỗ nào thích hợp để sắp xếp cho Trầm Kiếm không? Chung quy vẫn không thể để hắn qua đêm ở chỗ của muội được.”

Mắt Dịch Thanh Vân bỗng nhiên sáng ngời, nói: “Không cần, không cần, để hắn đến chỗ của Lạc Dương đi, Lạc Dương sang chỗ huynh chen chúc một đêm là được!” Khi nói chuyện vẻ mặt vui mừng lộ rõ, giống như vừa giải quyết được một chuyện rất khó xử lý ở trong lòng.

Lạc Dương sang bên này ngủ đáng để hưng phấn như vậy sao? Tuyền Cơ nghi hoặc, tối nay sao người nào người nấy đều quái quái vậy nhỉ?

Có điều đây cũng coi như một biện pháp tốt. Vì thế Tuyền Cơ mừng vui khấp khởi theo sau Dịch Thanh Vân đi tìm Lạc Dương.

Lúc bọn họ đến, Lạc Dương và Đại sư huynh đang ngồi bên bàn ăn cơm, không khí nặng nề quỷ dị, nghe bọn họ nói rõ mục đích đến, thần sắc Lạc Dương buông lỏng, vui vẻ thuận theo, chỉ là vị Đại sư huynh dường như vô cùng bất mãn, khuôn mặt sa sầm trừng mắt nhìn Lạc Dương, không nói một lời.

Dịch Thanh Vân cực kỳ niềm nở. Luôn mồm thúc giục Lạc Dương ăn cơm nhanh nhanh rồi thu dọn cùng đi với hắn.

Tuyền Cơ thấy đã giải quyết được một vấn đề nan giải. Tự mình đi tìm Tô đại nương giúp sửa soạn lại phòng bên cạnh, để cho Triệu Kiến Thận ở.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp xong, Tuyền Cơ trở lại phòng mình chuẩn bị thỉnh đại thần, Triệu Kiến Thận vừa mới tỉnh lại, lười biếng nằm trên giường của nàng, cầm tờ giấy nàng viết, chẳng muốn dậy chút nào.

Tuyền Cơ hít thở thật sâu, bước qua nói: “Ngươi tỉnh rồi? Có đói không?”

Triệu Kiến Thận lười biếng quét mắt nhìn Tuyền Cơ, cười đến ái muội: “Rất đói…”

Nguy hiểm! Cái tên nguy hiểm này lại nhân cơ hội phóng điện với nàng!

Tuyền Cơ liên tục thối lui vài bước cho đến khi đạt được khoảng cách mà nàng tự cho là an toàn mới mở miệng: “Đồ ăn đang nóng, ngươi ăn đi rồi ta đưa ngươi sang viện của Lạc Dương đại ca nghỉ ngơi.”

Nghe miệng nàng xưng hô thân thiết với nam nhân khác như vậy thật khó chịu! Nhìn tờ giấy trên tay, Triệu Kiến Thận có chút buồn bực. Nếu là nữ nhân khác, hẳn sẽ ôn nhu ngồi trong phòng chờ hắn tỉnh ngủ rồi hầu hạ hắn dùng cơm, chứ không phải ném lại một tờ giấy bảo hắn dậy thì tự tìm đồ ăn! Lúc trở về thì vừa mở miệng đã muốn đuổi người.

Nhưng ai bảo hắn động tâm với nàng chứ?

Triệu Kiến Thận đẩy chăn ra rời khỏi giường, chân trần bước xuống nền đất, động tác rõ ràng không hề nhanh, nhưng trong nháy mắt đã đến trước mặt Tuyền Cơ, cánh tay duỗi ra định ôm Tuyền Cơ vào trong ngực.

Từ lúc hắn bắt đầu động tác, Tuyền Cơ trong lòng đã sớm có đề phòng, sao có thể để hắn dễ dàng thực hiện? Phù Phong Bộ nhanh chóng thi triển, khó khăn tránh khỏi cánh tay dài đang vươn đến.

Triệu Kiến Thận nhất thời sơ suất, khiến Tuyền Cơ có cơ hội tránh thoát, ngoài chút bất ngờ thì chính là cảm thấy thú vị, hai người cứ thế ngươi tới ta lui chơi đuổi bắt ở ngay trong phòng.

“Tuyền Cơ, nàng chạy cái gì?” Triệu Kiến Thận cười cười dụ dỗ Tuyền Cơ.

“Ngươi hứa không động tay động chân với ta ta sẽ không chạy!” Tuyền Cơ phân tâm mở miệng nói, cước bộ cũng chậm lại một chút.

Triệu Kiến Thận chính là đang đợi thời khắc này. Nhảy lên một bước. Đem Tuyền Cơ ôm chặt vào trong lồng ngực, cười nói: “Được rồi. Ta sẽ không động tay động chân, chỉ động khẩu thôi…” Cúi đầu hôn lên cánh môi anh đào của Tuyền Cơ.

Đã có vài lần kinh nghiệm trước đây, biết phản kháng không được, hơn nữa càng phản kháng thì bản thân ăn thiệt thòi càng lớn, Tuyền Cơ bèn dứt khoát ngoan ngoãn tùy hắn dẫn dắt.

Thình thịch thình thịch! Hai thân người dán vào nhau, không biết là tim người nào không nghe lời đập rộn lên…

Từ rất lâu rồi, Tuyền Cơ biết mình đã thích cái tên ma vương tuấn mỹ này, nhưng cũng biết nếu trở thành bạn đời của hắn thì sẽ phải hy sinh lý tưởng sống của chính mình, cho nên vẫn luôn kháng cự không dám tới gần. Thế nhưng Triệu Kiến Thận cường ngạnh mà kiên trì cứ từng bước từng bước phá vỡ tuyến phòng ngự trong lòng của nàng, khiến nàng vui mừng hớn hở.

Triệu Kiến Thận sau khi giải tỏa được chút nỗi tương tư, miễn cưỡng bắt buộc bản thân rời khỏi cánh môi mê người của Tuyền Cơ, tựa vào một bên cổ của nàng thấp giọng dụ dỗ: “Ta muốn qua đêm ở đây, nàng bồi ta…”

“Không được!” Tuyền Cơ chém đinh chặt sắt đáp lại, nàng còn chưa thông suốt, không muốn đem bản thân cứ mơ hồ như vậy giao cho hắn.

“Nàng thật vô tình!” Triệu Kiến Thận thay đổi sách lược, khẩu khí ai oán.

Biết rõ là hắn đang giả bộ, nhưng lòng Tuyền Cơ cũng không cứng rắn lên được, liền bồi thường cho hắn: “Ta chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, nói chuyện phiếm bồi ngươi ăn được không.”

Triệu Kiến Thận thấy được lợi liền thu tay, hào phóng buông Tuyền Cơ, ngồi xuống bên bàn chờ mỹ nhân hầu hạ dùng cơm.

Tuyền Cơ nhìn cái tính cách kia của hắn, trong lòng thầm nói, không thể nuông chiều cái tên gia hỏa này, chỉ hơi cho chút màu mè liền sĩ diện!

Thật ra trong lòng Triệu Kiến Thận có tính toán khác, hôm nay vốn cũng không định qua đêm ở chỗ này của Tuyền Cơ, mĩ thực mê người ở trước mặt mà còn phải nhẫn nhịn không được ăn, nhưng chẳng phải chuyện thoải mái gì, thà tránh xa cám dỗ, mắt không thấy lòng thanh tịnh còn hơn.

Hơn nữa, hắn khó có cơ hội được gặp mặt “người kia”, muốn nhân lần này thảo luận rõ ràng công việc trọng yếu đằng sau.

Ăn xong, Tuyền Cơ đưa Triệu Kiến Thận đến viện của Lạc Dương, bị hắn hung hãn ăn mất mấy miếng đậu hũ non mềm mới cho phép nàng trở về phòng.

Triệu Kiến Thận tâm nguyện còn chưa thỏa nhìn bóng dáng chạy trối chết của Tuyền Cơ, mỉm cười, lững thửng đi vào trong viện.

“Đại sư huynh” liếc mắt nhìn hắn, châm chọc: “Quả nhiên là Vương gia phong lưu đại danh đỉnh đỉnh, ta còn đang thắc mắc ngươi sao lại biết đến Phồn Tinh cốc, hóa ra là truy đuổi nữ nhân mà tới.”

Hương liệu Dịch Thanh Vân điều chế tuy nổi tiếng thiên hạ, nhưng người ngoài chỉ biết Dịch gia, những người biết đến Phồn Tinh cốc không nhiều.

Triệu Kiến Thận cũng không tức giận: “Khách khí khách khí, nhắc đến phong lưu, ngươi là vì một nam nhân mà đuổi đến đây, vi huynh làm sao bì được chứ?”

Thấy hắn bị lạnh nhạt ở đây cũng đã lâu, tốt xấu gì thì nãy giờ bản thân còn có mỹ nhân bồi tiếp, khó tránh khỏi bị người ta ghen ghét, đối với nam nhân đang không được thỏa mãn, Triệu Kiến Thận không tiếc mà bố thí cho chút lòng thông cảm hiếm có.

Đại sư huynh biến sắc, hừ lạnh một tiếng!

Triệu Kiến Thận và hắn có không ít chuyện hệ trọng cần thương nghị, cũng không có ý định tiếp tục kéo dài chủ đề nhi nữ tình trường này làm gì, hai người bước vào buồng nói chuyện tỉ mỉ.
Bình Luận (0)
Comment