Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 132

Có lẽ nhiều năm phúc hắc khiến hắn mẫn cảm với âm mưu cạm bẫy, nhìn theo khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc lạnh nhạt ngồi trên kiệu hoa, Triệu Kiến Thận liền cảm giác thấy có vấn đề.

Do Dịch Thanh Vân đưa ra muôn vàn lý do cản trở hắn gặp Tuyền Cơ, nên hai ngày qua hắn không được gặp nàng, hắn biết Tuyền Cơ trong lòng oán hận hắn, cho nên hững hờ với hắn cũng không lấy làm lạ.

Đoàn người đón dâu chậm rãi khởi hành, Triệu Kiến Thận trong lòng càng thêm bất an, chẳng lẽ vì việc Dịch Thanh Vân quá dễ dàng giao Tuyền Cơ cho hắn, cho nên hắn mới cảm thấy bất an? Tuyền Cơ rõ ràng đã ở trên kiệu hoa của mình, đêm qua Dịch Thanh Vân cũng đã lén lút đi đến Thành quốc quậy phá rồi lẽ nào có thể giữa đường nhảy ra cướp người sao, rốt cuộc là ở chỗ nào không ổn?

Đến giữa trưa, đoàn người đã tới dưới chân núi Lục Hà, từ sớm đã có người an bài đồ ăn ngon cùng tiệc rượu ở đó. Tuyền Cơ cũng xuống kiệu đi đến một tòa nhà đã được quét tước sạch sẽ trong thôn nghỉ ngơi.

Triệu Kiến Thận đi đến bên cạnh Tuyền Cơ, ngửi được một mùi thơm ngát lạ thường, vì thế cười hỏi: “Tuyền Cơ, trên người nàng mang theo cái gì, thơm quá.”

Tuyền Cơ liếc mắt nhìn hắn nói: “Là thiên hương túi đại ca tặng cho ta, nói là có thể diệt côn trùng.”

“Đã vào thu, có thể còn côn trùng nào tác quái nữa?”

“Ai cần ngươi lo! Trước mặt không phải là có một con trùng bụng đầy thứ xấu xa sao?” Tuyền Cơ hừ giọng nói.

Chậc chậc, thì ra cơn giận vẫn còn chưa tiêu hết đây mà. Triệu Kiến Thận đưa tay muốn kéo Tuyền Cơ đi vào hậu viện nghỉ ngơi ăn cơm.

Tuyền Cơ đưa tay về phía sau, sẵng giọng: “Ta tự đi!” Dứt lời liền chạy vào trong.

Vài người thân tín nhìn Thiếu phu nhân giận dỗi Thiếu gia, coi như không thấy, nhưng trong lòng thầm ghi nhớ, Thiếu gia vô cùng nhường nhịn thương yêu phu nhân, về sau đối với Thiếu phu nhân càng phải cung kính hơn mấy phần đối với Thiếu gia mới được.

Trầm gia thật có tài năng, ngay vùng địa phương hẻo lánh này, đồ ăn đưa tới cũng có thể xa hoa phong phú chẳng kém Vương phủ ở kinh thành.

Triệu Kiến Thận vừa cười vừa không ngừng gắp rau vào bát Tuyền Cơ: “Tuyền Cơ. Nếm thử một chút Bách Mạch Điềm Canh này, trước kia ngươi ở điền trang đã từng ăn qua?” Vừa nói vừa tự mình múc một chén canh đưa qua.

Tuyền Cơ nhận lấy nhấm môi hai ngụm, tùy ý đặt sang một bên, nâng đũa liền muốn ăn mấy món khác. Bỗng thấy Triệu Kiến Thận buông đũa cười lạnh nói: “Dịch Thanh Vân, ngươi định cải trang đến bao giờ?”

Tuyền Cơ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Triệu Kiến Thận. Mở miệng nói ra bằng giọng của Dịch Thanh Vân: “Ngươi làm sao biết được? Ta giả dạng thế này, Tuyền Cơ còn không nhận ra sơ hở. Khẩu vị của Tuyền Cơ ta cũng nắm rõ, những món cay một ngụm ta cũng không đụng đến, ngay cả hơi thở ta cũng dùng túi thơm che lấp, ngay cả dáng dấp giọng điệu đều cẩn thận bắt chước.”

Triệu Kiến Thận vẫn như cũ cười cười, nhưng mà nụ cười này khiến người ta phát lạnh trong lòng: “Ta không cần phải giải thích với ngươi, Tuyền Cơ hiện đang ở đâu?”

Cảm giác của con người vốn là một thứ vô cùng khó nắm bắt, Dịch Thanh Vân tuy rằng bắt chước Tuyền Cơ giống ý như đúc, nhưng lúc ở bên cạnh hắn, Triệu Kiến Thận lại không có cảm thấy được sự vui vẻ thoải mái không thể nào hình dung được như từ trước tới giờ, càng không có chút dục vọng muốn thân cận nào, hơn nữa trong lòng có một cảm giác bất an. Khi ăn cơm, Triệu Kiến Thận liền lấy “Bách Mạch Điềm Canh” dò xét, quả nhiên lộ ra sơ hở.

Khi còn ở biệt viện, Triệu Kiến Thận từng cho Tuyền Cơ thử qua “Bách Mạch Điềm Canh” trứ danh của Ninh quốc, nói rằng canh này có hai cách nấu cay hoặc không cay, tạo ra hai màu sắc canh khác nhau, độ ngọt cùng hương vị cũng sẽ khác, Tuyền Cơ lúc ấy cứ nói đến đồ ăn hoàn toàn không biết gì, chỉ nghe tên liền ngờ nghệch ăn canh cay, bởi vì không thể ăn cay còn khó chịu một trận, canh hôm nay một chút cay cũng không có. Mà vừa rồi Dịch Thanh Vân nghe nói đến tên món không hỏi gì liền trực tiếp ăn.

Dịch Thanh Vân thấy Triệu Kiến Thận tức giận, Trong lòng đắc ý, bị lừa thì dĩ nhiên sẽ oán hận rồi, cà lơ phất phơ nói: “Vội gì, ta thay quần áo xong sẽ cùng ngươi từ từ nói chuyện.”

Triệu Kiến Thận phất tay cho người hầu mang đến một bộ trang phục nam tử, không cần hắn ta nói, hắn nhìn bộ dạng giả dạng của Dịch Thanh Vân cũng khó có thể chấp nhận!

Dịch Thanh Vân ngông ngênh nhận lấy, xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi dành cho Tuyền Cơ, tự mình thay đổi quần áo.

Nhìn đồ đạc chung quanh trong phòng trang hoàng đơn giản mà mang lại cảm giác cực kỳ thoải mái. Dịch Thanh Vân không thể không thừa nhận: Triệu Kiến Thận đối xử rất tốt với tiểu muội, chẳng qua chỉ là một phòng nghỉ trên đường đi. Cũng bài trí cẩn thận theo ý thích của tiểu muội, tiểu muội gả cho hắn quả thật là một lựa chọn tốt.

Trong góc phòng có một chậu nước nóng cho người ta rửa mặt, Dịch Thanh Vân thật sự không hề khách khí cầm khăn dùng nước rửa sạch dịch dung ngụy trang trên mặt, cởi một thân nữ trang, vận khí trong kinh mạch duỗi tứ chi toàn thân, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, một thân hình nhỏ gầy hồi phục thành một thanh niên tráng kiệt.

Mặc áo khoác đi ra cửa, thấy Triệu Kiến Thận đang ngồi bên bàn nghe một gã thuộc hạ báo cáo, thấy Dịch Thanh Vân đến, liền vẫy tay cho thuộc hạ lui xuống, lạnh nhạt nói: “Thật không ngờ Thúc Cốt Thần công trong truyền thuyết kỳ công như thế mà ngươi cũng có thể luyện thành!”

Thúc Cốt Thần công vốn chỉ là một truyền thuyết, cho nên ngay từ đầu Triệu Kiến Thận đã không nghĩ đến điểm mấu chốt này. Nếu không phải Dịch Thanh Vân có bí công này, liền không thể tự mình ra mặt giả dạng Tuyền Cơ, nếu tìm một cô nương thân hình tương tự Tuyền Cơ, cử chỉ ngôn ngữ thần thái cũng sẽ không thể qua mắt Triệu Kiến Thận được.

Dịch Thanh Vân đắc ý nói: “Đúng, ta mới luyện thành cách đây không lâu, không ngờ rằng lần đầu tiên đem ra sử dụng lại là để dùng qua mắt ngươi, em rể à, ngươi nói cho ta vì sao ngươi phát hiện được sơ hở, ta sẽ nói cho ngươi Tuyền Cơ đang ở đâu, được không?”

Triệu Kiến Thận cười nói: “Không cần, nơi Tuyền Cơ có thể đi cũng không nhiều.” Vừa dứt lời liền đứng dậy dời đi.

Dịch Thanh Vân u ám nói: “Cứ để người đắc ý đi, đến khi thấy mặt tiểu muội rồi xem ngươi có còn đắc ý được nữa không!”

Con ngươi đảo qua đảo lại, người đã đi mất - sân trống không, đắc ý lẩm bẩm: “Hắc hắc, tiểu muội đi theo hắn rồi, Phồn Tinh cốc đã có sư đệ trông coi, ta phải đi thăm đám mỹ nhân của ta, ai nha nha, lâu lắm không gặp các nàng, các nàng nhất định nhớ ta muốn chết a!”

Triệu Kiến Thận thật sự chưa bao giờ tức giận như vậy, hơn nữa nhìn thấy biểu hiện muốn cười nhưng không dám cười rất đáng ghét của Khiết Cẩn Minh kia, tâm tình càng thêm giận giữ ác liệt. Nha đầu Tuyền Cơ kia thật lợi hại, bày ra trăm phương ngàn kế lừa hắn bày ra đủ loại bộ dạng giả dối làm cho hắn tưởng nàng cùng Khiết Cẩn Minh rời đi, kết quả đuổi theo xem, người không tìm được còn bị đệ đệ dùng ánh mắt châm biếm đánh giá nửa ngày trời.

Sáng nay khi hắn đón Tuyền Cơ rời đi, Khiết Cẩn Minh liền khởi hành về Khiết quốc, bởi vì Lạc Dương kiên trì muốn đợi thu hoạch thảo dược xong cùng với chiết thành công cỏ Khấu la rồi mới chịu rời đi, Khiết Cẩn Minh không thể đưa hắn về nhà, chỉ có thể mang theo lời hứa ba tháng sau sẽ đến Khiết quốc tìm hắn của Lạc Dương mà rời đi.

Lúc nhìn thấy Triệu Kiến Thận đón người trở về thành thân, Khiết Cẩn Minh trong lòng còn cảm thấy ganh tỵ một trận, bây giờ xem ra, vẫn là người kia của nhà mình tốt, ít nhất sẽ không đùa giỡn hắn như vậy, làm cho hắn ngênh đón một vị anh vợ về.

Tuyền Cơ lim dim ngủ, vừa ăn xong cơm trưa tình yêu do đích thân Lạc Dương nấu, mang theo tập dã sử bút ký của đại ca, ngồi trên ghế mây tiêu dao một buổi chiều, nhìn mây từ từ trôi, trong lòng có chút đắc ý nhưng lại có chút cảm thấy không an tâm.

Đại ca chắc là đã thành công lừa Triệu Kiến Thận, hiện tại chắc đã đang trên đường quay về Kỉ quốc, nghĩ đến cảnh đêm động phòng hoa chúc vẻ mặt phẫn nộ của nam nhân kia khi kinh hãi phát hiện tân nương là nam tử, làm Tuyền Cơ muốn cười thật to.

Nhưng mà không nghĩ cũng biết, Triệu Kiến Thận là ai a? Là đại BOSS của thế hệ phúc hắc! Không có khả năng mơ hồ đến tận lúc đó mới phát hiện, có thể lừa hắn 3 - 5 ngày là đã không tệ rồi. Ừ, cộng thêm những vết tích đầy dẫy mà nàng đã bố trí để dẫn dụ hắn đuổi theo Khiết Cẩn Minh, nàng sẽ có sáu bảy ngày chuẩn bị làm sao để nguôi cơn giận của Đại ma vương.

Ngàn vạn lần muốn trấn an hắn xong rồi mới trải qua đêm động phòng, nếu không mình sẽ thật thảm… Trong đầu Tuyền Cơ hiện lên hình ảnh sắc dục, nghĩ đến mà cả người giống như tôm hùm bị nấu chín.

Vỗ nhẹ lên mặt vài cái, Tuyền Cơ cố gắng điều chỉnh lại những tư tưởng dung tục của bản thân, khụ khụ! Nghĩ cái khác đi, nghĩ cái khác đi, lúc này lại đi động dục thì cũng quá sớm đi!

Ngẩng đầu nhìn sắc trời dần tối, nhìn thấy bầu trời vấn vương còn một vài tia sáng rạng rỡ, tâm tình liền bình tĩnh trở lại. Hôm nay Lạc Dương đi cùng nhóm thợ thủ công để đẩy nhanh tốc độ điều chế hương liệu, có thể hết đêm cũng không quay về, Tô đại nương cũng bị nàng đẩy đi hỗ trợ, trong nhà chỉ còn lại mình nàng, cũng không vội về nấu cơm, dù sao cũng chỉ có một mình, ăn hay không ăn đều không sao cả, dứt khoát ôm gối đi ngủ một giấc là xong.

Tuyền Cơ duỗi thắt lưng, từ trên xích đu nhảy xuống, bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh có phần là lạ, cảm giác như nguy hiểm đang đến gần, tim đập nhanh lên một cách kỳ lạ.

Bình tĩnh bình tĩnh! Nơi này là Phồn Tinh cốc, người xấu không vào được, cũng không có độc xà hay mãnh thú, nhất định là ảo giác! Tuyền Cơ cẩn thận nhìn xung quanh, không phát hiện gì, liền từ từ buông lỏng.

Còn chưa bước được một bước, bỗng nhiên bên eo xuất hiện một cánh tay, dùng sức đem cả người nàng kéo về phía sau, Tuyền Cơ đứng không vững, kinh hô lên một tiếng liền ngã về phía sau.

Cả người đã bị ôm hung hăng kéo tới một bên thân cây, một thân thể nóng rực mang theo lửa giận sôi trào gắt gao giam cầm nàng bên trong, bất ngờ hôn nàng như bão tố, bá đạo xâm nhập bên trong như đang trừng phạt.

Môi đau quá, không biết có chảy máu không nữa, xương cốt cũng như bị ép vỡ rồi, hương vị quen thuộc làm cho Tuyền Cơ không cần mở mắt cũng biết sắc lang tấn công bất ngờ này là ai.

Đại ma vương sao có thể đến nhanh như vậy a! Đi chết đây! Lúc này chỉ có mình nàng ở đây, không thể tìm ai cứu mạng…

Triệu Kiến Thận tận tình phát tiết một trận, cơn tức mới vơi một chút, nhấc môi lên nhẹ hôn lên gò má của Tuyền Cơ, bất ngờ nếm vị mặn của nước mắt, nhẹ nâng cằm của Tuyền Cơ để nàng ngước mặt lên, dưới ánh trăng kia là gương mặt tuyệt sắc tràn đầy nước mắt, không khỏi có chút hối hận mình quá thô lỗ.

“Nàng trêu đùa ta như vậy, còn dám khóc? Tuyền Cơ, nàng thật sự không muốn gả cho ta sao?” Triệu Kiến Thận bất đắc dĩ nói.

“Ngươi làm ta đau quá a, ngươi có biết không, ô ô ô… Ta lại không phải là nơi để ngươi trút giận, ta cho phép ngươi chơi đùa, bắt nạt ta sao?” Tuyền Cơ thấy hắn hình như cũng không tức giận nữa rồi, lớn gan vừa khóc vừa tố cáo.

Thật sự là một con rùa con được đằng chân lân đằng đầu mà.
Bình Luận (0)
Comment