Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 145

Về sau Tuyền Cơ mới biết vì lẽ gì mà Kỉ Kiến Thận chắc chắn rằng công chúa Nhạc quốc sẽ không có cơ hội gả qua như vậy. Công chúa một quốc gia xuất giá, Quân chủ một quốc gia nạp phi lại thêm việc thương định hòa ước giữa hai nước, đều không phải là những việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, những công đoạn lớn nhỏ sẽ tốn mất vài tháng, hơn nữa còn phải chuẩn bị những vật phẩm cho nghi lễ kết đồng minh và đón dâu, ít nhất cũng cần nửa năm mới hoàn tất được.

Bề tôi Kỉ quốc nhận được ám thị của Hoàng thượng nhà mình, đề cao tinh thần của chủ nghĩa quan liêu hết mức, tận lực phát huy sở trường tranh biện, dây dưa trì hoãn, lễ thành hôn nếu thực sự muốn tổ chức nhanh nhất cũng phải tới khoảng tháng năm tháng sáu năm sau.

Thời gian hơn nửa năm cũng đủ để Kỉ Kiến Thận tiến hành xong các phương án dự phòng, phía Nhạc quốc đang không thể dứt khỏi trận chiến với Miến quốc, đối với sự kéo dài của Kỉ quốc cũng không có ý kiến gì, có lẽ song phương đều hiểu đây chẳng qua là kế tạm thời do cả hai vẫn chưa chuẩn bị tốt kế hoạch tác chiến chính diện, cho nên chuyện này không nóng vội mà cứ được chậm rãi tiến hành.

Tuyền Cơ phát huy tính cách rùa đen, không quản không nhìn liền triệt để ngăn những tin tức đó ở bên ngoài phạm vi tiếp thu, đám người Trương mẫu khi nghe đến tin hai nước hòa thân, lo lắng cuống cuồng, thấy bộ dáng nàng vẫn không thèm để ý, cũng dần yên lòng.

Lợi dụng thời gian mấy tháng, Tuyền Cơ bắt đầu điều chỉnh phương thức quản lý Trầm thị và phủ Thái tử từng bước một, bên cạnh đó khẩn trương tăng cường huấn luyện “trợ lý” thích hợp được chọn, ngày nào cũng bận rộn không ngớt. Nàng cũng không muốn phải vất vả như thế, nhưng để mau chóng được trở lại cuộc sống của một con sâu gạo, đành phải liều mạng thôi!

Điều chỉnh phương thức quản lý của nàng kỳ thật là chuyển từ tập trung quyền lực sang phân cấp trao quyền, áp dụng chút phương pháp quản lý nhân tài của hiện đại, trao quyền cho các cấp bên dưới, đồng thời tạo lập cơ chế giám sát lẫn nhau. Cùng với chế độ thuyên chuyển nhân sự định kì, gia tăng quyền tự chủ cho thuộc hạ lại thông qua chế độ đó mà ngăn chặn bọn họ kết bè cánh làm rối kỉ cương.

Quản sự cấp cao trong Trầm thị và phủ Thái tử đều là những người có năng lực có thể tự đảm đương trách nhiệm, Tuyền Cơ trước hết bắt đầu từ bọn họ. Chờ sau khi bàn bạc với Kỉ Kiến Thận cùng Trương Kiều Dư để tìm hiểu qua về tính cách sở trường của bọn họ, rồi hẹn nói chuyện từng người một, căn cứ tình huống thực tế lần lượt gia tăng quyền chủ quản của bọn họ, tạo điều kiện cho họ phát huy đầy đủ ưu thế, cắt giảm việc trình báo lên trên hỏi ý kiến, nâng cao hiệu suất xử lý sự vụ thường ngày.

Qua mấy tháng, chẳng những các quản sự đối với vị “chủ mẫu” này vui vẻ phục tùng, ngay cả Trương Kiều Dư và Kỉ Kiến Thận cũng không thể không tán thưởng phương pháp của Tuyền Cơ.

Những quản sự đó vốn đang lo lắng “chủ mẫu” nhận chức sẽ nhiệt huyết tràn đầy mà đem mọi chuyện vơ hết vào bản thân. Chuyện gì cũng nhúng tay, không ngờ Tuyền Cơ bắt tay vào thế nhưng so với chủ nhân còn nới lỏng hơn.

Những phương sách thi hành này được ban xuống cũng không phải không có ai nhân cơ hội muốn lợi dụng kẽ hở mượn quyền hạn để mưu cầu cho riêng mình, nhưng phát hiện trước kia làm việc chỉ cần giấu giếm được chủ nhân là có thể, hiện tại phải giấu giếm được mấy thủ trưởng bên dưới nữa mới đảm bảo được sẽ không bại lộ, thế còn khó hơn so với lúc trước, những kẻ bí quá hoá liều đều bị Tuyền Cơ rất nhanh bắt được mà nghiêm trị, hung hăng cảnh cáo những kẻ có chút vọng tưởng tác quái.

Quả nhiên, mấy tháng trôi qua, sau khi công việc chậm rãi đi vào quỹ đạo, thời gian nhàn rỗi của Tuyền Cơ cũng càng ngày càng nhiều. Có thể tự mình chỉ điểm cho Lam Tinh Lam Tích cùng vài người do Trương mẫu tuyển chọn làm nữ trợ lý “thực tập” về kỹ xảo tính toán và quản lý sổ sách, còn có thể thỉnh thoảng tìm Liên Thao đến đàn vài khúc nghe để vui vẻ dưỡng tính.

Xét theo thói xấu của Đại ma vương trước giờ không thể nhìn nàng được ung dung thoải mái, một hôm nàng tiến cung muộn, Đại ma vương nhân cơ hội này mà phát tác kéo nàng vào trong đại điện thanh toán.

“Ngày nào nàng cũng lôi kéo Viễn Nhi đến cửa hàng bạc để làm gì?” Kỉ Kiến Thận đem Tuyền Cơ ôm vào trong ngực, bắt đầu “nghiêm hình” bức cung.

“Dạy hắn quản lý sự vụ trong Trầm thị và phủ Thái tử, để lúc ta không rảnh, hắn có thể hỗ trợ.” Tuyền Cơ cảm thấy cực kỳ vô tội, tuy rằng bản thân hiện tại trên thực tế có thể coi như mẹ kế của Kỉ Tư Viễn, nhưng lấy nhân phẩm của nàng cũng đâu đến mức sẽ hạ thủ với “con của vợ trước”, thật là! Khẩn trương gì chứ?

“Nghe Trương tiên sinh nói, nàng tìm người dạy chữ cho bọn Lam Tinh Lam Tích, lại dạy các nàng học tính toán, chuẩn bị để bọn có thể giúp nàng làm việc, còn muốn trao quyền lực cho các cấp quản sự bên dưới, theo lý thì nàng hẳn phải càng ngày càng rảnh mới đúng.” Một bên tiếp tục ép hỏi. Một bên bắt đầu “soát người kiểm tra”, cứ mỗi hai ngày mới có thể gặp được con rùa nhỏ này trong cung một lần, đương nhiên không thể lãng phí một phút một giây thời gian nào.

Tuyền Cơ luống cuống tay chân căn bản ngăn không được ma trảo đang làm loạn ở trên người mình: “Huynh… huynh đừng có mà quá đáng! Để Tiểu Viễn tiếp xúc nhiều với những công việc đó cũng đâu có gì không đúng, a!”

Kết cục của việc tích cực phản kháng là chiến tuyến bị chiếm đóng càng nhanh hơn, Kỉ Kiến Thận quá rõ nhược điểm trên người Tuyền Cơ, rất vô sỉ ỷ vào võ công của bản thân mà mặc sức thăm dò.

Con rùa nhỏ ngốc nghếch này hẳn đã biết tâm tư của Viễn Nhi, thế mà vẫn cứ luôn không để trong lòng, cứ luôn đem sự tơ tưởng âm thầm của Viễn Nhi đối với nàng cho là sự mê luyến nhất thời của tiểu hài tử. Cũng chẳng biết kiêng dè, để mặc cho Viễn Nhi tùy ý thân cận.

Nếu nói không được, vậy thì dứt khoát không cần lãng phí thời gian - mỹ vị của rùa nhỏ hai ngày mới được ăn một lần. Có khi bận bịu căn bản còn không kịp ăn, hiện tại trước cứ đem nàng tử hình ngay tại chỗ, chuyện khác thì chờ hắn ăn no rồi bàn tiếp đi.

Hạ quyết tâm, Kỉ Kiến Thận không hề lãng phí thời gian, trực tiếp đem rùa nhỏ ôm lên giường bắt đầu thời gian dùng cơm vui vẻ.

Kỹ thuật cao siêu của Đại ma vương, từ trình độ thuần thục đùa giỡn chọc ghẹo nàng có thể thấy chính là do được kinh nghiệm tôi luyện trong son phấn, luyện thành một thân hảo “công phu”, bản thân tới trên giường rồi thì thật sự chỉ còn nước thua rối tinh rối mù, lại nghĩ đến bản thân nhặt phải một món hàng secondhand, còn thường xuyên bị hắn khi dễ, nỗi phẫn nộ trong lòng Tuyền Cơ dâng lên, can đảm dâng lên, há miệng hung hăng cắn một miếng trên vai của Đại ma vương, ô ô ô! Nàng bây giờ toàn thân chẳng còn khí lực, còn mỗi răng nanh có thể công kích hắn được một chút.

Đại ma vương căn bản là chẳng thèm để trong lòng, hắn tạm thời ăn no đem Tuyền Cơ ôm nằm úp sấp ở trên người, hưởng thụ dư vị nhuyễn ngọc ôn hương sau lúc triền miên, mới không quan tâm bị rùa con cắn mấy miếng.

“Đừng có cắn, miệng nàng không mỏi sao?” Vốn là một câu khuyên giải an ủi, từ trong miệng Đại ma vương nói ra lại thành khiêu khích cười nhạo.

Nàng rùa nhỏ tức đỏ cả mắt, buồn bực không nhả ra mà tiếp tục cắn.

“Nàng cứ cắn cũng không sao, đến lúc đó thái giám cung nữ hầu hạ của ta thấy, nàng đoán xem bọn họ sẽ nghĩ gì?”

Mới không thèm quản bọn họ nghĩ như thế nào. Chậm đã! Thái giám thấy cũng quên đi, cung nữ cũng thấy? Làm thế nào mà thấy?

Hung hăng trừng mắt nhìn Kỉ Kiến Thận, Tuyền Cơ hung dữ nói: “Thành thật khai báo, huynh để cung nữ hầu hạ huynh tắm rửa hay là thay quần áo hả?!” Kỉ Kiến Thận không nghĩ tới một câu tùy tiện như vậy lại chọc khiến Tuyền Cơ đánh vỡ một bình dấm chua. Ngay lập tức bày ra bộ dáng bình thản đứng đắn không thẹn với lương tâm nói: “Bọn họ chỉ là những kẻ hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của ta, nhưng cho tới bây giờ ta cũng chưa từng động đến các nàng ấy dù là nửa đầu ngón tay, yên tâm!”

Tuyền Cơ cười lạnh hai tiếng, cố sức đứng dậy muốn dịch xa khỏi hắn, đồng thời cười giễu: “Huynh không động đến các nàng, là các nàng động đến huynh đúng không? Đổi lại ngày mai ta đi tìm mấy mỹ nam đến hầu hạ những sinh hoạt hàng ngày của mình, ta cam đoan sẽ không động dù chỉ nửa đầu ngón tay đến bọn họ, xin huynh cũng yên tâm!”

Kỉ Kiến Thận vừa nghe mặt liền đen, một tay bắt lại Tuyền Cơ cảnh cáo: “Nói hươu nói vượn, lá gan của nàng đúng là càng lúc càng lớn!”

Bình thường những lúc tinh lực dư thừa còn giãy không được hắn, huống chi hiện tại vừa mới “vận động kịch liệt” xong, cả người vô lực? Tuyền Cơ xem động đậy cũng không được, hỏa khí bừng lên, trừng trừng đọ mắt với Đại ma vương.

Cơn giận của Đại ma vương đúng là đáng sợ, Tuyền Cơ cùng hắn trừng nhau một hồi, rốt cục bại trận lui quân, khuôn mặt nhỏ nhắn quay đi chui lại vào trong vỏ rùa đen thực thi chính sách bốn không - không quản không đáp không nghe không hỏi.

Lần này đến phiên Đại ma vương cam chịu, vỗ vỗ bả vai nàng rùa nhỏ, thở dài: “Được được, ta sẽ bãi hết cung nữ bên người, về sau chỉ dùng thái giám thị vệ thôi. Tuyền Cơ cũng đáp ứng ta về sau ít tiếp xúc một mình với Viễn Nhi đi được không?”

Tuyền Cơ nhìn thẳng vào hai mắt hắn, không phục nói: “Hắn là con của huynh, cũng là bằng hữu của ta, tại sao không thể tiếp xúc một mình chứ?”

“Viễn Nhi thích nàng, nàng không nhìn ra sao?”

“Ai nói hắn thích ta?”

“Tất cả mọi người nhìn ra được, chẳng qua không muốn nói trắng ra mà thôi.”

“Hì hì! Mọi người có từng nghĩ xem, Tiểu Viễn vì sao lại thích ta không?”

“Tuyền Cơ của ta xinh đẹp đáng yêu lại giỏi giang, có người yêu thích nàng cũng chẳng kỳ quái.” Kỉ Kiến Thận mà bắt đầu nói chuyện sến thì có thể đem người sống sét đánh cho chết luôn!

Tuyền Cơ đối với câu vuốt mông ngựa vụng về này khịt mũi khinh bỉ: “Tiểu Viễn là bởi vì quá sùng bái một ông bố bại hoại như huynh, cho nên mới thích ta, bởi vì ta là người huynh thích. Nên hắn cũng cho rằng bản thân hẳn sẽ giống huynh thích dạng nữ nhân giống như ta. Tiểu hài tử như vậy không có gì lạ, qua thời gian tự nhiên nó sẽ hiểu thôi.”

Lập luận mới mẻ như vậy đây là lần đầu tiên nghe nói tới.

Kỉ Kiến Thận ngẫm lại dường như cũng có chút đạo lý, nhưng mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, nữ nhân của hắn không cho phép nam nhân khác được tùy tiện thân cận mơ ước. Cho dù là con của hắn cũng không được.

“Dù sao nàng về sau chú ý một chút, bằng không ta liền đem gia pháp ra hầu hạ nàng!” Kỉ Kiến Thận nửa thật nửa giả đe dọa.

“Hì hì, may là ta còn chưa gả cho huynh, huynh không thể phạt ta quỳ từ đường.” Tuyền Cơ cười dạt dào đắc ý.

Đại ma vương cười đến không có ý tốt, nghiêng người đem nàng đặt ở dưới thân: “Ai nói gia pháp nhà ta là đến quỳ ở từ đường? Đối phó với nàng, gia pháp của ta có rất nhiều loại…”

Tuyền Cơ có là sinh vật đơn bào cũng biết Đại ma vương muốn làm cái gì, mới nghĩ muốn cự tuyệt, miệng đã lấp kín. Hai chân vô lực bị tách ra. Sau đó… nàng cũng chỉ còn biết nức nở thở dốc.

***

Cứ theo những chế độ quản lý cải cách của Tuyền Cơ mà thi hành, thời gian Tuyền Cơ cần đến cửa hàng bạc giám sát ngày càng giảm. Bình thường cứ năm ngày đến cửa hàng bạc một lần, nếu như có việc gấp, thì còn Lam Tích Lam Tinh phụ trách truyền tin thông báo, cuộc sống như vậy có thể tùy ý ngủ nghỉ chơi đùa, Tuyền Cơ có chút thỏa mãn.

Thời điểm Trương Kiều Dư tìm được Tuyền Cơ, nàng đang ở trong tiểu lâu của Thính Tùng cư đánh đàn, khúc nhạc đứt đoạn không liền lạc, tựa hồ không quen tay lắm, đại khái là mới bắt đầu luyện tập không lâu.

Tuyền Cơ thấy ông đến, ngừng tay, cười hỏi: “Trương gia gia đại giá quang lâm vì có chuyện gì sao?”

“Đúng là hậu sinh khả uý, lão nhân xin đặc biệt hướng Tuyền Cơ lãnh giáo đạo dùng người, xem bộ dáng thanh nhàn này của Tuyền Cơ, càng thấy được lão nhân này vài chục năm vất vả kinh doanh, đúng là tự tìm tội chịu.” Trương Kiều Dư thở dài.

“Trương gia gia nói như vậy, là khen ta hay là mắng ta đây?”

“Khen ngợi, thành tâm thành ý khen ngợi.” Lời này của Trương Kiều Dư nói ra thập phần nghiêm túc, hiện tại là gần Tết, vốn trước kia đây là thời điểm bận rộn nhất, Tuyền Cơ thế nhưng có thể ngồi chỗ này lười nhác đánh đàn, càng thần kỳ hơn là, nàng không ở cửa hàng bạc chỉ huy đôn đốc, sự vụ trong phủ Thái tử và Trầm thị vẫn được tiến hành đâu vào đấy với hiệu suất cao. 
Bình Luận (0)
Comment