Ngày hôm sau, tin tức do thuộc hạ Bạch Chí Dao cấp tốc mang về không mấy lạc quan.
Tù binh thuộc hạ của ông chủ Đồng đã được áp giải đến tay Trầm Kiếm, bọn thuộc hạ cũng đã truyền đạt ý định hợp tác đến Trầm Kiếm, bởi vì sủng thiếp của hắn hoảng sợ quá độ, không tiện đi đường dài trở về Vân Xuyên, đã được đưa đến biệt viện của Bạch gia để tĩnh dưỡng.
Trầm Kiếm mặc dù tỏ vẻ cảm kích đối với hành động rút dao tương trợ của Bạch Chí Dao, nhưng lại không hề đề cập tới việc hợp tác, đối với việc rước Vân Ca quay về cũng không tỏ ra quá cấp thiết hay nhiệt tình.
Bạch Chí Dao nghe thuộc hạ hồi báo xong, nhịn không được cười khổ, đã sớm đoán được Trầm Kiếm cho dù có quan tâm ái thiếp của mình, cũng sẽ không biểu lộ ra rõ ràng, xem ra chính mình cần phải bày tỏ thêm chút thành ý rồi.
Triệu Kiến Thận đang ngồi ngay ngắn trong Vân Xuyên hành quán, không chút để ý nhìn thiệp mời vừa mới nhận được từ Bạch Chí Dao để ở trên bàn, lời lẽ khẩn thiết trên thiệp mời, thành ý mời hắn đến biệt viện Bạch gia, thuận đường đoàn tụ cùng yêu thiếp.
Trương Kiều Dư cười nói: “Sĩ diện bên trong đều đã lấy đủ rồi, nếu cá đã mắc câu, có phải thiếu gia cũng nên đi gặp Bạch Chí Dao rồi không?” Khi tiến vào địa phận Vân Xuyên, hắn sẽ không xưng hô với Triệu Kiến Thận là Vương gia, mà xưng hô là thiếu gia, ở đây tai vách mạch rừng, dù chỉ có hai người ở trong phòng, hắn vẫn không đổi cách xưng hô.
“Cứ để cho hắn đợi không sao cả, yêu cầu hợp tác, đương nhiên phải bỏ ra nhiều nhẫn nại và thành ý hơn một chút.”
“Được, không sao cả, không sao cả, dù sao mật thám cũng đã báo lại, Vân Ca cô nương sống vô cùng tốt, còn cùng Tích Hoa công tử Dịch Thanh Vân qua lại rất vui vẻ…” Trương Kiều Dư âm thầm cười trộm.
Triệu Kiến Thận nhìn hắn một cái, ánh mắt bình thản công chính, nhưng lại dọa Trương Kiều Dư một thân mồ hôi lạnh, cũng không dám tùy tiện đụng chạm vào cái vảy ngược của tên học trò âm hiểm này nữa.
“Đi nói với người của Bạch Chí Dao, ngày mai đến nhà thăm hỏi, mời hắn đuổi những kẻ “không phận sự” ra ngoài, tránh phức tạp.”
Trương Kiều Dư nói thầm, người “không phận sự” đầu tiên bị đuổi ra chính là Dịch Thanh Vân, không biết Bạch Chí Dao có biết được hay không.
Bạch Chí Dao là người thông minh, nhưng mà chính hắn lại không biết thùng dấm của Triệu Kiến Thận lớn đến thế nào, cho nên hắn lí giải cái gọi là “không phận sự” đại khái chính là Trầm Kiếm Trầm lão bản muốn duy trì sự thần bí, hơn nữa lại lo lắng ở Bạch gia biệt viện có người có ý đồ gây rối với hắn, vì thế liền lệnh cho tất cả thị vệ trong viện ra gác ngoài viện, chỉ lưu lại vài cao thủ thân tín. Hai đại nha hoàn thiếp thân Chu, Bích cùng con tin quan trọng là Vân Ca. Dịch Thanh Vân bởi vì tạm thời đã mời trở về ngoại viện, nên cũng bị mời đến ngoài trang. Việc này xem như đánh bậy mà lại trúng, làm thỏa mãn ý đồ của Triệu Kiến Thận.
Vân Ca cũng không biết ngày mai Triệu Kiến Thận sẽ tới, mấy ngày nay nàng sống thật vô cùng thích ý. Ban ngày học cầm nghệ từ Chu Nhi, Bích Nhi, buổi tối có Dịch Thanh Vân cùng tán gẫu, muốn ngủ thì ngủ, muốn ăn thì ăn, hoàn toàn không có người quản thúc, càng không có người sai khiến nàng tăng ca làm việc. Nếu không phải còn có nghi ngờ với Bạch Chí Dao, thì khẳng định những ngày này khiến nàng vui đến quên trời đất.
Từ khi Vân Ca xuyên đến thế giới này, Dịch Thanh Vân chính là tri kỷ đầu tiên của nàng. Vốn nàng cùng những đủ loại tục lệ ở nơi này không hợp nhau, chẳng qua là tình thế bức bách nên đành phải phục tùng. Khó có thể gặp một người vừa tiêu sái khôi hài, kiến thức uyên bác lại không câu nệ tiểu tiết, lại nguyện ý lấy thái độ bình đẳng để đối đãi với nữ nhân, nàng tự nhiên sẽ vô cùng cao hứng.
Dịch Thanh Vân cũng hận đã gặp Vân Ca muộn, những hành vi trước giờ luôn bị coi là ngông cuồng không kiềm chế được của hắn, nay trong mắt Vân Ca đều vô cùng bình thường, thậm chí còn nghe được những lời còn lớn mật hơn thế từ miệng của Vân Ca. Hắn thật không ngờ, trên đời này ngoại trừ sư đệ Lạc Dương lại còn có người có thể thật lòng tiếp nhận những hành vi quan điểm của bản thân mình, cho nên dù Bạch Chí Dao vẫn luôn ám chỉ hắn không được quá thân cận cùng Vân Ca, nhưng hắn vẫn nhịn không được tìm Vân Ca nói chuyện phiếm.
Buổi chiều ngày hôm đó, Dịch Thanh Vân theo thường lệ trèo tường nhảy vào sân viện Vân Ca ở, thông báo cho nàng tin tức Trầm Kiếm sẽ đến, Vân Ca nghe xong cũng không có sắc mặt vui mừng, ngược lại còn có chút rầu rĩ không vui.
“Tiểu muội, đại ca lắm miệng hỏi một câu, Trầm Kiếm đối với muội như thế nào?” Dịch Thanh Vân nhìn thấy trong mắt, cảm thấy chính mình nên vì tiểu muội mà tính toán một chút.
“Cũng tốt a.” Dù chính mình có bị Triệu Kiến Thận khó dễ cũng khó mà mở miệng nói ra, nàng cũng không muốn Dịch Thanh Vân vì mình mà đối nghịch với Triệu Kiến Thận quyền cao chức trọng.
“Cũng tốt? Mượn câu nói lúc trước của muội, Đại ca thấy tiểu muội không phải là nhân tài có thể chịu ủy thân làm thiếp, nếu là bị ủy khuất, đừng ngại nói cho đại ca biết, đại ca nhất định làm chủ cho muội.”
Vân Ca dù cảm động trong lòng, nhưng vẫn là không muốn chuyện của mình gây phiền toái cho tri kỷ khó lắm mới tìm được này. “Cám ơn đại ca! Trầm Kiếm đối với tiểu muội cũng có chút coi trọng, đại ca không cần quan tâm. Chẳng qua là trở lại Trầm gia, về sau khó có cơ hội gặp đại ca.”
Dịch Thanh Vân cũng thật buồn bực, nhưng cũng hiểu được nếu muốn tốt cho Vân Ca thì về sau chính mình xác thực là không nên lại gặp gỡ nàng, dù sao nàng cũng là phụ nữ đã có chồng.
Vân Ca thấy không khí nặng nề, liền nói sang chuyện khác, thuận miệng đùa giỡn hỏi: “Đại ca trước kia luôn nói đã từng gặp qua muội, nhớ lại xem là đã gặp muội lúc nào, ở đâu?”
“Hắc hắc, ta cũng chỉ có chút ấn tượng, nhưng không làm sao nhớ ra được, nửa năm trước ta bị kẻ thù phục kích trọng thương, hôn mê một vài ngày, sau khi tỉnh lại thì việc trước kia đã quên mất một ít, mới đầu ngay cả sư đệ ta cũng không nhận ra, nói ra thật xấu hổ quá.” Dịch Thanh Vân có chút ngượng ngùng, lần đó tuy là bị người đánh lén, nhưng đối với hắn là vô cùng nhục nhã, bình thường cũng không tình nguyện nhắc tới.
Hai người đang trò chuyện, Chu Nhi vẻ mặt nghiêm nghị đi vào, nói với Dịch Thanh Vân: “Ngày mai Trầm Kiếm Trầm lão bản muốn tới trao đổi chuyện quan trọng cùng công tử, thuận tiện đưa Vân Ca phu nhân quay về, mời Dịch công tử quay về, chớ quấy rầy Vân Ca phu nhân nghỉ ngơi.”
Vân Ca cảm thấy kỳ quái nhìn Chu Nhi, Chu Nhi lẽ nào là có ý với Dịch Thanh Vân? Tại sao mỗi lần nhìn thấy bọn họ ở chung một chỗ là lại bày ra khuôn mặt mẹ kế, còn cường điệu gọi thân phận “Phu nhân” của mình.
Dịch Thanh Vân đối với Chu Nhi cực kỳ nhún nhường, mặc dù không nỡ nhưng cũng thành thật nói lời từ biệt, trước khi đi còn lén nhét một cái túi gấm nhỏ cho Vân Ca, đè thấp âm thanh nói: “Lễ vật nhỏ, giữ làm kỉ niệm.” Dứt lời nháy mắt liền trèo tường rời đi.
Chu Nhi nhìn Vân Ca, lạnh lùng nói: “Phu nhân nếu nhớ Trầm lão bản, về sau chớ nên cùng kẻ lãng tử không có đức hạnh như Dịch Thanh Vân quá mức thân cận, sắc trời không còn sớm nữa, mời phu nhân sớm nghỉ ngơi.”
Vân Ca lười dây dưa cùng nàng, tránh phá hư tâm tình, cũng vì nể tình những ngày này Chu Nhi cũng xem như một nửa lão sư của mình, liền thản nhiên nói lời cảm tạ rồi xoay người trở về phòng.
Chu Nhi nhìn bóng dáng Vân Ca âm thầm cắn răng, may là ngày mai Trầm Kiếm sẽ đến đưa nàng ta đi, nếu không cứ tiếp tục ở lại chỗ này, nói không chừng ngay cả công tử cũng sẽ bị nàng quyến rũ mất.
Vân Ca đi vào phòng, đóng kỹ cửa sổ, sau đó đem đèn đến trước màn giường, trốn ở trong màn mở túi gấm Dịch Thanh Vân tặng, bên trong là một ống kim loại đen nho nhỏ cùng với một tờ giấy.
Ống kim loại chỉ lớn bằng một phần tư ngón tay, hoa văn in phía trên có chút cổ quái không đối xứng.
Vân Ca mở tờ giấy, trên đó chỉ viết một câu:
“Sáo Tử Vân Kim, có thể triệu bồ câu đưa thư đến, lấy để liên lạc, cất cẩn thận, đừng để người khác biết, bảo trọng.”