Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 96

Tuyền Cơ trở lại Hi Vương phủ, liền nghe được tin Thái tử Thành quốc muốn đích thân đến đây đón dâu, nghĩ rằng dù sao cũng không liên quan đến mình, nên không để ý tới, kết quả là ngày kế tiếp lại truyền đến tin tức nói Thái tử Thành quốc cầu thân với Quốc vương Ninh quốc, đối tượng được cầu thân lại là Ninh Nguyệt Quận chúa chưa từng gặp mặt!

Lần này phiền to rồi!

“Đóng cửa ngồi trong nhà, tai họa từ trời rơi xuống!” Tuyền Cơ bi thương, ai oán nói, than vãn chưa xong, thì có người đến báo Thái tử Thành quốc đến nhà thăm viếng.

Đúng lúc Lam Tích đến đây tìm Tuyền Cơ nói về chuyện vợ chồng muội muội chuẩn bị rời đi, không nhịn được hỏi: “Ngươi… ngươi phải gả đến Thành quốc làm Thái tử phi sao?” Đây là cơ hội mà nhiều nữ nhân muốn còn không được, trở thành Thái tử phi, chỉ cách ngôi Hoàng hậu một bước.

Tuyền Cơ cà lơ phất phơ nói: “Xem Thái tử này đẹp trai hay không rồi nói.”

Lam Tích nghẹn lời, một lát sau mặt đỏ nói: “Có đẹp trai tới cỡ nào thì cũng không qua nổi thiếu gia.”

Tuyền Cơ: “…”

Thành Nghiệp và Vinh Hoa công chúa ở phòng trước đợi gần nửa canh giờ, vẫn không thấy Ninh Nguyệt Quận chúa xuất hiện, tuy rằng Hi thân vương luôn ở bên cạnh ân cần tiếp đãi, nhưng mà hai người tinh ý vẫn dễ dàng nhận thấy phía sau sự nhiệt tình tiếp đãi khách của hắn không hề thấy sự nóng lòng muốn gặp con rể thông gia chút xíu nào, mỗi khi nhắc tới việc cầu hôn, Hi thân vương vẫn miệng lưỡi nhà quan, đùa cợt luẩn quẩn, cẩn thận vừa không đồng ý cũng không phật lòng, trong lòng càng khẳng định tin đồn bí ẩn nghe được gần đây - Ninh Nguyệt Quận chúa chính là “Thiên nữ” trong lời tiên đoán của Thông Thiên đại sư.

Thành Nghiệp thân là Thái tử một nước, ở nơi này dằn lòng nén chịu chờ đợi nửa canh giờ, tuy nét mặt hòa nhã lễ phép, nhưng lửa giận trong lòng gần như đã sôi trào: Ninh Nguyệt ơi Ninh Nguyệt, chờ ngươi thành Thái tử phi của ta rồi, ta nhất định phải làm ngươi vô cùng hối hận vì việc hôm nay.

Ngay lúc đó, quản gia báo, Ninh Nguyệt Quận chúa đến.

Nét mặt Vinh Hoa công chúa và Thành Nghiệp đầy mong đợi, thấy hình dáng Tuyền Cơ liền thất vọng không thôi - một mảnh khăn che mặt màu xanh biếc che hơn phân nửa gương mặt người đẹp, chỉ thấy cái trán trắng như tuyết cùng với đôi mắt như nước mùa thu và đôi mày ngài.

Tuyền Cơ bước đến, hơi cúi người hành lễ, nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh nói: “Thân thể Quận chúa vừa mới khỏi bệnh, dung nhan tiều tụy, lo sợ làm khách quý hoảng sợ, vì vậy mới che mặt đến gặp, xin hai vị khách quý xá tội.”

Vinh Hoa công chúa và Thành Nghiệp hai mắt nhìn nhau, thật không ngờ Ninh Nguyệt Quận chúa này không những bắt bọn họ phải chờ đợi, vậy mà bây giờ cả mặt mũi cũng không để cho bọn họ nhìn.

Lửa giận trong lòng Thành Nghiệp càng cháy rực, gượng gạo chắp tay hành lễ nói: “Quận chúa khách sáo, Thành Nghiệp đã mến tài danh của Quận chúa từ lâu, mong được Quận chúa xem trọng, cùng kết lương duyên, thúc đẩy hai nước Ninh, Thành trăm năm bang giao (quan hệ ngoại giao), không biết ý của Thân vương và Quận chúa như thế nào?”

Loại vấn đề này vốn không nên tự mình trực tiếp hỏi nhà gái, nhưng mà Thành Nghiệp đã bị Cảnh Hòa Hoàng đế từ chối, lại bị cách ăn nói mập mờ của Hi thân vương chọc giận, nên dứt khoát giáp mặt nói thẳng, đề cập đến vấn đề bang giao của hai quốc gia, cũng đã xác định hai cha con Hi thân vương sẽ không bất chấp nguy cơ làm tan vỡ quan hệ hai nước mà khiến hắn khó xử.

Nam tử trước mặt dù nén giận vẫn rất anh tuấn, dựa theo lý thuyết gien thì dòng giõi hoàng gia cưới mỹ nhân xinh đẹp rồi sinh con, mấy thế hệ sau phát triển, muốn hình dáng xấu xí cũng không dễ dàng.

Nếu nói Triệu Kiến Thận giống như trăng sáng không thể nắm giữ trên bầu trời, thì Thành Nghiệp chính là một ngọn lửa rực cháy, bề ngoài cố gắng bình thản không thể che giấu được sự nóng rực trực tiếp bên trong. Một tên tự cho mình là rất tài giỏi hơn nữa rất biết công kích, trong lòng Tuyền Cơ đánh giá, lại nhỏ giọng tinh tế nói với Hi thân vương: “Nữ nhi xin nhờ Phụ vương làm chủ.”

Nói xong chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân của mình đều đứng nghiêm làm lễ, thật là quá buồn nôn rồi.

Hi thân vương rất hài lòng với biểu hiện của Tuyền Cơ, ha ha nói: “Thái tử đối với Ninh Nguyệt xem trọng, là may mắn của nữ nhi, nhưng mà từ nhỏ thân thể nữ nhi đã mảnh mai, điều trị nhiều năm vẫn không tránh khỏi việc thường nằm triền miên trên giường bệnh, cơ thể yếu đuối thật sự không thể hầu hạ Thái tử.” Đây rõ ràng là từ chối rồi, câu nào cũng nhấn mạnh việc cơ thể Tuyền Cơ suy nhược nhiều bệnh, thân là Thái tử phi thì không thể là cái ấm sắc thuốc nha.

Vinh Hoa công chúa biết sự tình hôm nay không thể thực hiện, cười bước lên hòa giải, lén kéo ống tay áo của Thành Nghiệp. Thành Nghiệp tỉnh táo trở lại, phục hồi lại phong độ dòng dõi quý tộc con trời, từ biệt rời đi.

Tuyền Cơ nhìn bọn họ ra cửa, kéo khăn mỏng xuống, xoay người bước đi, đối với Hi thân vương vờ như không thấy.

Hi thân vương tuy rằng tràn đầy lửa giận, nhưng cũng không tiện phát tác, phất tay áo để mặc nàng đi.

Lam Tích chờ ở trong viện của Tuyền Cơ, thấy nàng nhanh như vậy đã trở về, liền bước đến hỏi: “Sao rồi?”

“Quả thật không đẹp bằng thiếu gia nhà ngươi.” Tuyền Cơ vừa nói vừa không để ý hình tượng nằm úp sấp ngã vào ghế dài dưới cửa sổ.

Mấy ngày này ở chung, Lam Tích đã quen với ngôn ngữ và hành động không hề có lễ nghi khí phách của Tuyền Cơ, vô thức cũng không phiền lòng rối rắm về thân phận linh tinh nữa, đi đến bên cạnh Tuyền Cơ nói: “Nhìn bộ dáng này của ngươi, không cách xa heo là mấy.”

Tuyền Cơ ngẩng đầu liếc nàng một cái, duỗi cánh tay so so khoảng cách giữa mình và Lam Tích, cười xấu xa nói: “Đúng là rất gần!”

Lam Tích hiểu được ngớ ra, vừa tức giận vừa buồn cười, không nhịn được duỗi ngón tay chọc xuống trán Tuyền Cơ, đầu ngón tay vừa đụng tới nàng, nhớ tới việc gì đó đột nhiên rụt lại.

Tuyền Cơ đối với việc nàng động tay động chân cũng không lấy làm lạ, trở mình đá bay giày thêu, thuận tay cầm lấy một quyển sách ngồi dậy xem.

Lam Tích nhìn sườn mặt của nàng đến xuất thần, vốn luôn nghĩ rằng thái độ của nàng đối với mình và Lam Tinh chỉ là giả tạo, giả vờ ta đây khờ dại không có tri thức không biết thế sự, hiện tại lại dần dần phát hiện, loại thái độ bình thản này của nàng không phải là ngụy trang, mọi người ở trong mắt nàng đều không có khác biệt nhiều, nha hoàn, thái giám, gia nô, Vương gia, công tử tiểu thư gia đình quan lại, quan lớn quyền quý đều giống nhau, chỉ phân biệt cảm tình yêu ghét chứ không phân biệt thân phận cao thấp, mấy ngày hôm trước thấy nàng nói chuyện với một tiểu thái giám trong hoa viên, nói nói cười cười, trong ánh mắt không có đồng tình, không có thương hại, không có khinh thường, không có gì đặc biệt, dường như đứng ở trước mặt mình chính là một thiếu niên bình thường có thân phận tương đương. Lam Tích nhìn thấy rõ ràng trong mắt tiểu thái giám là sự thảng thốt, ngạc nhiên không thể tin cùng vui sướng, ngưỡng mộ.

Nàng như vậy nhưng không hề khờ dại, miệng mồm có lúc độc không thể chịu được, lại có thể một câu nói ra trọng điểm khiến người khác không thể nào phản bác lại, những điều gì đã tạo nên một nữ nhân như vậy? Lam Tích trước khi gặp nàng, cũng chưa từng tưởng tượng qua trên thế gian này có một nữ nhân như vậy, thông minh ngay thẳng bình thản tự nhiên, khiến người khác không tự chủ được mà thích ở bên cạnh nàng.

Khó trách thiếu gia thích nàng như vậy… Nghe cách nói của sư phụ, thiếu gia vẫn còn tình ý với nàng, vậy có thể sau này nàng chính là chủ mẫu của mình, lời nói và việc làm xúc phạm này nọ đến nàng của mình trăm triệu lần không thể có nữa.

Vốn tưởng rằng mình sẽ vì vậy mà đau lòng ghen ghét, nhưng mà trong lòng ngoại trừ sự mất mát nhàn nhạt lại không có cảm xúc khác, có lẽ là do đã biết việc thiếu gia sẽ không có ý gì với mình từ lâu, nên chỉ xem tình cảm yêu mến với thiếu gia như một giấc mộng đẹp, có lẽ là bởi vì trong lòng đã thừa nhận bản thân mình không bằng Tuyền Cơ… Lam Tích thở dài, đứng lên rời đi.

Chuyện nhiều chuyện trong kinh thành Ninh quốc dường như không có lúc nào ngừng lại, sau khi tin tức Thái tử Thành quốc cầu thân với Ninh Nguyệt Quận chúa không thành truyền ra ngoài, lại tuôn ra một tin tức chấn động hơn - Ninh Nguyệt Quận chúa thật ra là Thiên nữ trong lời tiên đoán của Thông Thiên đại sư! 
Bình Luận (0)
Comment