Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 69.2

Mặt trời tháng hai không quá chói chang, nhưng vẫn đủ để sưởi ấm cho vạn vật thế gian.

Hoàng Thiên Du đang ngồi một mình trong thư phòng của hắn tại Hạo Hiên vương phủ. Trên tay cầm một cây bút lông, hắn hiện tại đang chăm chú làm một cái gì đó.

Trên án kỷ của hắn là bức họa một người con gái mặc hỷ phục, đầu đội hỷ quan, đang bước chân xuống khỏi hỷ kiệu. Bàn tay của Hoàng Thiên Du uyển chuyển múa may trên một góc của bức họa, dưới đầu bút của hắn hiện ra mấy câu thơ.

"Mặc nhân gian yên hỏa

Chỉ cần khóe mắt ai bình hòa

Đem giang sơn như họa

Đổi lấy nụ cười nàng như hoa

Nắm tay vượt Hoàng Hà

Hơn cầm quân thiên binh vạn mã

Nhớ một ngày mùa hạ

Cùng với nàng lập thất thành gia

Dầu thiên địa bao la

Không bằng tình ta như biển cả

Mặc nhân tâm chân giả

Chỉ cầu bình đạm cùng nàng qua."

Hoàng Thiên Du nhấc bút. Nhìn mấy câu thơ mình vừa xúc động viết ra, hắn âm thầm tự thấy nực cười. Thân là Tấn quốc thủ hộ giả, vai mang trọng trách bảo vệ huyết mạch hoàng tộc, những thứ hắn viết ra, hắn tự thấy mình hắn không làm được.

Bình đạm, là thứ đời này hắn không thể có được. Hắn đúng là có yêu thích cuộc sống tiêu dao vương trước kia, nhưng mà, bây giờ thì đây chỉ là mơ ước viển vông mà thôi.

Đem giang sơn Tấn quốc đánh đổi lấy nụ cười kia, hắn quả thực không làm được, mà cũng không dám làm.

Vậy thôi thì hắn đành cùng nàng nói ra câu từ biệt. Nếu Tấn quốc có thể may mắn vượt qua được một kiếp này, hắn nhất định sẽ đi tìm nàng.

Hoàng Thiên Du vo viên bức họa trên án kỷ lại ném vào một góc rồi lôi một mảnh giấy khác ra, bắt đầu đặt bút viết. Trên tờ giấy cũng chỉ có mấy câu ngắn ngủi:

"Sư phụ, tiểu sư đệ giao cho người."

Hoàng Thiên Du cuốn tờ giấy lại, buộc vào chân một đầu bạch ưng rồi thả nó ra phía cửa sổ. Bạch ưng nhanh chóng biến mất nơi phía chân trời.

Trên đời này chỉ có vài người biết được, Kinh Dương đế thật ra có tới năm vị hoàng tử. Mười bốn năm trước, khi Ngũ hoàng tử được sinh ra, Kinh Dương đế đã mơ hồ cảm nhận được xu thế của đại lục. Để bảo toàn huyết mạch, Kinh Dương đế năm đó đã hướng bên ngoài tuyên bố Ngũ hoàng tử vừa sinh ra đã chết yểu, nhưng thực chất là hắn đã được tới Thái Sơn môn. 

Thái Sơn trưởng môn nhận đứa trẻ mồ côi này làm đồ đệ, lấy chữ Thái của Thái Sơn môn làm họ của hắn, còn hai chứ Hạo Nhiên làm tên của hắn. Tiểu tử Thái Hạo Nhiên cứ như vậy mà lớn lên trong sự bảo bọc của sư phụ và các vị sư huynh, lại không biết rằng mình vốn dĩ là một vị Tấn quốc hoàng tử.

Năm xưa Thái Sơn môn bảo vệ cho Tân quốc huyết mạch, bây giờ lại tiếp tục đứng ra bảo vệ cho Tấn quốc huyết mạch. Chỉ khác là, Tấn quốc hoàng tử lần này có lẽ sẽ không bao giờ biết được thân phận thực sự của mình. 

Hoàng Thiên Du trầm ngâm đứng ở cửa sổ nhìn bạch ưng, đến khi mặt trăng lên cao rồi hắn vẫn còn thẫn thờ ở đó. Thức tỉnh hắn là tiếng đập cửa của một hạ nhân:

"Vương gia, vương gia, hậu viện cháy rồi."

Hoàng Thiên Du giật mình tỉnh lại, cùng hạ nhân kia đi tới hậu viện. Đám lửa đã cháy tới nóc, dù hạ nhân cả phủ đều đã được huy động tới để dập lửa nhưng ngọn lửa này không có chút xu thế nhẹ đi nào. Đêm nay gió lớn, bọn họ mới dập được một phần hậu viện thì lửa từ bên khác lại được gió thổi lan tới.

Hoàng Thiên Du yên lặng nhìn ngọn lửa bừng bừng đang dần nuốt lấy Hạo Hiên vương phủ. Hắn không động, bởi vì hắn không có chút ý định cứu người nào trong đầu cả. Nực cười, đám lửa vương phi của hắn đốt lên đương nhiên là hắn muốn giúp nàng để nó cháy càng lâu càng tốt.

Canh năm vừa điểm, bầu trời rơi xuống một cơn mưa rả rích, chậm rãi xoa dịu ngọn lửa ở Hạo Hiện vương phủ. Nhưng mà, tới lúc lửa bị dập tắt thì đã không ai có thể nhận ra được hình dạng của nội viện được nữa rồi. Lão tổng quản tới thông báo với Hoàng Thiên Du, nói chỉ tìm ra mấy bộ xương trắng chứ không còn bất kỳ một người sống sót nào cả.

Hoàng Thiên Du theo hắn đi vào nội viện, tới nơi mà sáng hôm qua vẫn còn tồn tại mấy chậu tử đinh hương xinh đẹp và một nữ nhân đứng đây ngắm nhìn chúng.

Nàng đi rồi, đi thật rồi.

***

Hai tháng sau, chiến hỏa đã gần lan ra một nửa giang sơn Tấn quốc.

Hoàng Thiên Du không ở trong Hạo Hiên vương phủ nữa mà chuyển vào hoàng cung để tiện bề bàn bạc với Thái Bình đế và bốn vị Đại học sĩ của Cơ mật viện. Tin tức xấu từ chiến trường liên tục truyền đến cũng không bằng tin tức mà hắn nghe được hôm nay.

Vân Vụ các thì ra chính là người đứng sau mọi việc. Bọn họ ám sát hoàng huynh, lên tiếng bôi nhọ Tấn quốc, bây giờ lại ở Thiên An thành cùng Trịnh vương ngày ngày thảo luận binh lược.

Hắn biết tứ đại chủ quản của bọn họ là người Trịnh quốc, cũng biết nàng là người của Trịnh quốc. Nhưng mà, hắn không bao giờ có thể ngờ được, nàng sẽ từ sau lưng đâm cho hắn một đao. Nhát đao này, đau tới thấu tâm can của hắn.

Ba tháng sau, đại quân đã áp sát gần tới Thăng Long. Hoàng Thiên Du dẫn quân mở đường máu hộ tống Thái Bình đế chạy trốn tới Phục Hổ thành ở phía đông, nơi mà nhị quốc vẫn chưa đánh hạ. Tứ đại học sĩ xung phong ở lại Thăng Long làm nghi binh, cuối cùng cũng đều bỏ mạng. Trúc tướng quân trên đường hộ tống hoàng đế đã giúp hắn chắn một tên, cuối cùng cũng ngã xuống.

Khi bọn họ tới được Phục Hổ thành, tam quân của Tấn quốc cũng chỉ có một nhánh đại quân của Khương tướng quân là còn nguyên vẹn. Với thế cục trước mắt, Tấn quốc bại là kết quả không thể nghi ngờ.

"Hoàng thúc, chúng ta phải làm sao bây giờ?" - trong một trạch viện bí mật, Hoàng Tử Liêm hỏi hắn.

"Bệ hạ muốn từ bỏ sao?" - Hoàng Thiên Du hỏi ngược lại.

"Không. Thiên hạ này vốn là của Tấn quốc ta. Làm sao ta có thể từ bỏ được cơ chứ." - Hoàng Tử Liêm lẫm liệt nói. Ý chí chiến đấu của hắn nhanh chóng được phục hồi. Đúng vậy, thiên hạ là của Trần đế, của Tân đế, và bây giờ là của Tấn đế hắn.

Lại một thời gian nữa trôi qua, Phục Hổ thành mãi vẫn chưa ngã xuống. Lần đầu tiên trong nhiều tháng chiến đấu, Tấn quốc tam quân mới thể hiện ra niềm tin và tinh thần chiến đấu mãnh liệt như vậy. Mỗi một kẻ ngã xuống đều nhanh chóng được thay thế bằng một kẻ khác xông lên. Cứ như thế, cứ như thế, Phục Hổ thành dù nhiều lần lung lay nhưng mãi vẫn chưa bị gót chân xâm lược đạp đổ.

"Hoàng thúc, có phải ta đã lựa chọn sai rồi không?" - vẫn trong căn phòng cũ, Hoàng Tử Liêm lại quay sang hỏi Hoàng Thiên Du câu hỏi mà hắn đã hỏi mấy tháng trước.

"Tại sao bệ hạ lại nói vậy?" - Hoàng Thiên Du hỏi.

"Hoàng thúc không thấy sao, bao nhiêu tướng sĩ đã vì chúng ta mà ngã xuống. Liệu như thế có đáng không?"

"Bệ hạ là chân thiên tử. Bảo vệ bệ hạ và giang sơn của người là trách nhiệm của chúng ta." - Hoàng Thiên Du trấn an hoàng điệt của hắn.

"Mỗi một người đều là do phụ mẫu sinh ra. Thực sự tính mạng của ta đáng giá hơn của bách tính bình dân ở điểm nào cơ chứ?" - Hoàng Tử Liêm lại hỏi.

Hoàng Thiên Du im lặng. Đúng vậy, máu huyết chảy trong cơ thể của bọn họ cũng không phải màu hoàng kim.

"Hoàng thúc," - giọng nói của Hoàng Tử Liêm nhỏ dần, "ta nghĩ đến lúc ta nên buông tay rồi." 

"Bệ hạ!" - giọng Hoàng Thiên Du tràn ngập lo lắng.

Thái Bình đế lắc đầu, giọng nói của hắn thanh thản hơn bao giờ hết: "Ngươi đừng nói gì nữa. Ý trẫm đã quyết. Trách nhiệm của trẫm là bảo vệ con dân trăm họ, chứ không phải là cướp đi tính mạng và cuốc sống bình yên của bách tính. Nếu cái chết của trẫm có thể đổi lấy điều này, thì trẫm sẵn lòng hy sinh vì bá tánh bình dân. Chỉ có như vậy, thì trẫm mới không thẹn mà đi gặp các vị tiên quân hiền đế."

Đặt tay lên bả vai của Hoàng Thiên Du, hắn nhìn vào mắt hoàng thúc của mình rồi nói tiếp:

"Hoàng thúc, Tấn quốc mất đi trên tay của ta, ta sẽ đi nhận lỗi với các vị tổ tông. Nếu ngươi có thể bảo trụ được một tia huyết mạch của hoàng tộc, thì hãy nói với kẻ đó quên đi mối thù này. Chỉ cần hắn ta yên ổn sống cuộc sống bình thường, yên ổn khai chi tán diệp, ta nghĩ các vị tổ tiên nhất định sẽ không trách cứ. Tranh tranh đấu đấu chỉ có thể thỏa mãn hư vinh của những kẻ cầm quyền như chúng ta, nhưng lại làm tổn thương đến dân chúng bình thường. Như vậy, thực sự không đáng."

"Ta hiểu rồi, bệ hạ." - Hoàng Thiên Du thở dài, nhẹ nhàng nói.

"Người có thể tiễn ta một đoạn đường không? Tử Liêm thực ra trong lòng vẫn có chút sợ hãi." - Hoàng Tử Liêm mỉm cười buồn bã.

Hoàng Thiên Du đồng ý. Hai người bí mật đi tới Phục Hổ thành chủ phủ, nơi sớm đã trở thành cung điện tạm thời của Thái Bình đế. 

Hoàng Thiên Du tay cầm một sợi dây thừng, run rẩy buộc nó lên xà nhà giữa sảnh chính của phủ đệ này.

Hoàng Tử Liêm lúc này tay đang cầm một chiếc bút lông, viết vài chữ lên bức tường bên cạnh. Nét bút của hắn uyển chuyển mà cứng rắn, run rẩy mà hữu lực. Xong xuôi, hắn một thân hoàng bào đứng lên chiếc ghế nhỏ ở giữa sảnh, đặt cổ mình vào nút thòng lọng đã sớm được thắt sẵn.

"Tạm biệt, tiểu hoàng thúc." - hắn nói với Hoàng Thiên Du xong liền nhắm mắt, chân mạnh mẽ đạp chiếc ghế phía dưới ra xa.

Hoàng Thiên Du quay đi, không dám nhìn một màn trước mặt. Khi hắn quay lại, Thái Bình đế đã không còn chút hơi thở của sự sống nào nữa. 

***

Rạng sáng ngày hôm sau, cửa Bắc của Phục Hổ thành chậm rãi mở ra, đón đại quân nhị quốc đi vào. Người đầu tiên tới thành phủ chủ là Thủy Phó Thống lĩnh Thủy Vĩnh Tuân. Hắn trầm mặc nhìn khuôn mặt an tường của Thái Bình đế, lại để ý thấy khóe mắt của Tấn đế có một vệt nước.

Nhìn sang bên cạnh, bức tường lớn của sảnh chính có đề mấy chữ lớn màu đen đã khô mực:

"Mạng của trẫm đổi lấy thái bình."

Binh lính bị bắt giữ của Tấn quốc được đại quân dẫn vào xem hoàng thượng của bọn hắn nhát gan tới mức tự sát, khi nhìn thấy mấy chữ này thì tất cả mặc kệ xiềng xích đồng loạt quỳ sụp xuống. Tiếng khóc than vang lên từ thành chủ phủ, lại lan tỏa tới mọi ngóc ngách của Phục Hổ thành. Thái Bình đế đã lựa chọn hy sinh vì thái bình của bọn họ.

Ngày mười tám tháng tám năm 999 Tân thiên lịch, Thái Bình đế tự sát đã đặt dấu chấm hết cho chiến tranh xâm lược Tấn quốc. Lấy Long Hổ thành kéo xuống phía nam làm mốc, phía tây Tấn quốc trở thành lãnh thổ của Trịnh quốc, còn phía đông thì thuộc về Tề quốc.

Hoàng Thiên Du đứng ở một ngõ khuất bên trong Phục Hổ thành, hướng mắt về phía nhóm binh lính đang lùng xục phía xa. Hắn biết, cho đến khi hắn chết, nhị quốc sẽ không ngừng nghỉ tìm kiếm những huyết mạch còn sót lại của Hoàng gia. Hắn nhất định phải chết. Về phần ngũ tiểu điệt, có sư phụ bảo vệ, tiểu tử Hạo Nhiên đó nhất định sẽ an toàn, nghĩa vụ thủ hộ giả của hắn coi như cũng đã hoàn thành. Hoàng Thiên Du hắn không sợ chết, nhưng trước khi hắn ra đi, hắn muốn gặp lại nàng một lần cuối cùng. Chỉ một lần nữa thôi. 

Phong Linh, ở Hoa Lư thành chờ ta.

***

Khi Hoàng Thiên Du tìm được nàng, điều đầu tiên hắn làm là khiến nàng giải đáp hết thảy những thắc mắc uẩn khúc trong đầu hắn. Hóa ra thực sự không phải là nàng rắp tâm hãm hại Tấn quốc. Hoàng Thiên Du cuối cùng cũng gỡ bỏ được tảng đá đè nặng tim hắn mấy tháng nay. Hắn chỉ cần biết là nàng không hại hắn thôi. Còn chuyện nàng đang nằm trong vòng tay nam nhân khác, hắn không để ý. Hắn trong lòng vẫn luôn hiểu rõ, nàng vẫn chưa từng một lần thích hắn. 

Nam nhân bạch y này hình như hắn đã nghe nói qua, là một vị thiếu gia của cổ đại thế gia Dược gia trong truyền thuyết kia. Quả thực, một kẻ như vậy mới có thể xứng đôi với nàng. Chỉ mong rằng, nam nhân này về sau sẽ không cô phụ nàng. Vương phi của ta, nương tử của ta, Phong Linh của ta. Tạm biệt! Bổn vương phải đi đây...

Thân hình của hắn rơi tự do xuống dưới vách núi. Thứ cuối cùng mà hắn có thể nhớ được, đó chính là một giọt nước ấm áp rơi trên khóe môi hắn. Giọt nước này, vì cớ gì lại có chút mặn?

***

Tấn quốc ngã xuống, Trịnh Phúc Nguyên liền bí mật đi tới Thăng Long thành. Nơi đầu tiên hắn đến không phải là hoàng cung, mà lại chính là Hạo Hiên vương phủ.

Hạo Hiên vương phủ bây giờ chỉ còn là đống đổ nát hoang tàn, đến hậu viện cháy đen cũng chưa từng được tu sửa qua. Chỉ là, phía ngoại viện vẫn còn được bảo tồn gần như nguyên vẹn, không tổn hao mấy. 

Trịnh Phúc Nguyên đi một vòng quanh phủ đệ này, đi vào cả tàng thư các của vương phủ. Nơi này có rất nhiều thư tịch, chắc hẳn là vị Hạo Hiên đô thống kia vì nàng mà dựng nên. 

Hắn cuối cùng bước vào thư phòng của Hoàng Thiên Du, tìm được thứ mà hắn muốn. Trần quốc ấn triện. Trịnh Phúc Nguyên mở đế của ấn triện ra, thò hai ngón tay vào bên trong thăm dò. Trống rỗng! Vậy chắc hẳn là Hoàng Thiên Du đã mang thứ này bên mình rồi. Cũng phải thôi, tầm quan trọng của thứ này hậu duệ của Trần đế ắt hẳn còn hiểu rõ hơn cả hắn.

Trịnh Phúc Nguyên tràn đầy thất vọng, có ý định rời đi. Nhưng khi hắn vừa xoay người thì ánh mắt hắn bỗng bị thu hút ở một cục giấy được vo viên ném bừa ở một bên. Mở mảnh giấy này ra, ánh mắt hắn trong phút chốc trở nên hiền dịu hơn hẳn. 

Trịnh Phúc Nguyên chăm chú nhìn vào hình dáng nữ nhân xinh đẹp trong họa, đưa ngón tay lên vuốt ve khuôn mặt nàng. Nữ nhân này dù mặt đeo hỷ khăn, đầu đội hỷ quan, nhưng hắn vẫn có thể mường tượng ra dung mạo tuyệt thế ấy. Một lần nhìn thấy, cả đời say mê.

Liếc nhìn xuống góc dưới của bức họa, ánh mắt hắn lướt nhanh qua những dòng thơ tràn đầy nỗi niềm của Hoàng Thiên Du. 

Trịnh Phúc Nguyên lắc lắc đầu cười lạnh. Bài thơ này toàn những lời vô nghĩa ngu ngốc, thực sự là do Hạo Hiên đô thống kia viết ra sao? 

Nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn cẩn thận gấp bức họa kia rồi đút vào trong tay áo bào. Được rồi, dù sao hắn cũng đã tới đây, không thể cứ thế tay không mà đi ra được.

Bình Luận (0)
Comment