Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 82

Thượng tuần tháng mười, một mùa đông nữa lại đến với nhị quốc. Nhóm người Dược Cao Lãng đã hơn một tuần nay không truyền về tin tức gì mới, có lẽ là bởi bọn họ đã về tới Dược gia rồi. Tin tức từ Dược gia tới Trung châu không được khai thông, Bách Phong Linh cũng không có cách nào liên lạc được với bọn họ cả.

Trong lòng tuy bất an, nhưng nàng cũng lực bất tòng tâm không biết nên làm như thế nào mới phải. Vân Vụ các tuy hiện tại đã trở thành một trong mấy thế lực đứng đầu Trung châu, nhưng so với mấy cổ đại thế lực kia thì bọn họ vẫn chẳng là cái gì cả.

Từ khi mấy vị đại nhân vật của bổn các cắm chặt ở Thương Thịnh thành không chịu rời đi, Vân Vụ chủ các ở Hoa Lư đô cũng được chuyển dời tới đây. Nhân thủ trong các hiện tại vẫn đang cố gắng án binh bất động, tập trung nghe ngóng tình hình khắp nơi. Bây giờ Chiến gia còn chưa ra tay, bọn họ không muốn đả thảo kinh xà, dồn ép Chiến gia ra tay với Trung châu ngay lúc này.

Bách Phong Linh mấy ngày gần đây đều không ăn không ngủ, ở tại Vân Vụ chủ các xử lý tin tức tình báo từ khắp nơi chuyển về. Giá lương thực năm nay lại bắt đầu biến động thất thường như năm ngoái, mà nghiêm trọng hơn là kẻ đứng sau chuyện này vẫn chưa bị nhị vương tìm ra được. Theo hiểu biết của Bách Phong Linh nàng về thế cục đại lục hiện tại thì việc lương thực bị thu mua nhiều như vậy có tới chín phần là do Chiến gia đứng sau giật dây. Bọn họ muốn có chiến tranh thì lương thực chính là một thứ nhu yếu phẩm bắt buộc phải có. Trong mấy đại thế lực thì chỉ có Dược gia là có thể tự cung tự cấp lương thực, còn mấy thế gia đại phái kia thì không. Chiến ra muốn nuôi quân thì nhất định cần phải mua lương thực từ dân chúng nhị quốc.

Thế nhưng mà, Chiến gia dù mạnh thì cũng chỉ là một gia tộc, bọn họ lấy đâu là chiến lực để gây tranh đấu trên diện rộng đây? Trịnh Tề nhị quốc đều có bóng dáng của Thượng Thiên Kiếm phái, đâu thể nào dễ dàng bị Chiến gia khống chế như vậy được. Chẳng lẽ Chiến gia đã âm thầm nắm được quân binh của vài địa phương nào đó sao? Rốt cục là địa phương nào mới được?

Cộc cộc. Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Bách Phong Linh lên tiếng cho phép kẻ ở ngoài đi vào. Đưa tay gạt mấy chồng giấy che kín tầm mắt của nàng qua một bên, nàng nhìn thấy một gương mặt mệt mỏi quen thuộc.

"Tiểu thư!" - người đến là Vân Sâm.

Mắt Bách Phong Linh sáng lên: "A Sâm, ngươi về từ lúc nào vậy? Chuyện điều tra có kết quả rồi sao?"

Vân Sâm vừa xoa mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt đượm nét phong trần của hắn, vừa gật đầu: "Phải! Ta đã tra ra được chín phần rồi. Tiểu thư, năm nay vẫn có rất nhiều thương hộ tham gia thu mua lương thực với giá cao. Ta cho người theo dõi thì thấy bọn họ vận chuyển chỗ lương thực này tới khắp mọi nơi trong lãnh thổ Trịnh Tề nhị quốc. Nhưng mà vấn đề ở chỗ, bọn họ xuôi nam về bắc nhiều ngày cũng chỉ đem bán chưa đến hai phần chỗ lương thực này, còn lại thì đều được bí mật đưa đến hai địa phương."

Bách Phong Linh nhướn mày, vội vàng lôi từ trong đống giấy bừa bãi trên bàn ra một tấm bản đồ Trung châu. Trải bản đồ xuống án, nàng đưa một cây bút cho Vân Sâm rồi nói: "Ngươi chỉ đi!"

Vân Sâm nhận lấy cây bút, khoanh vào hai điểm ở phía nam Trịnh Tề. Bách Phong Linh nhìn kỹ thì thấy đây là hai tiểu trấn trước kia thuộc về Tấn quốc.

Bách Phong Linh nhăn trán, tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương. Nàng trong lòng có nhiều giả thuyết nhưng chưa bao giờ nghĩ đến mấy tiểu địa phương này. Hai nơi này thì có gì đặc biệt chứ?

"Cho người điều tra xem hai nơi này thuộc thế lực nào, quan viên là những ai, còn có ghi chú hoạt động của bọn họ và thủ hạ trong hai năm trở lại đây." - nàng ra lệnh.

Vân Sâm trả lời: "Ta đã phái người đi thu thập đống thông tin này rồi. Chắc tầm một tuần nữa là tin tức từ hai nơi này sẽ được chuyển tới đây thôi."

Bách Phong Linh gật đầu hài lòng. Vân Sâm làm việc ngày càng có quy củ, đã có thể quản lý một phương được rồi. 

"À, còn nữa" - nàng lại nói, "ngươi cho Ám Vân đường bí mật gửi tin tức này tới Lạc An và Hoa Lư. Nói bọn họ phải tận tay đưa cho Trịnh Phúc Nguyên và Tề Nguyệt Dạ Thiên."

Nhưng mà ám vệ của Vân Vụ các muốn gặp hai vị kia có lẽ không phải là chuyện dễ dàng gì. Nghĩ tới đây, Bách Phong Linh lại thêm vào: "Nếu không tìm cách gặp được thì phải giao cho Thủy Vĩnh Tuân và Tào Cát Lợi. Hai kẻ này đều là người tận trung với quốc, lại có lòng từ bi với bách tính, mười phần sẽ không đầu quân cho Chiến gia bên kia. Còn những kẻ khác, tạm thời chúng ta không thể tin được."

Vân Sâm nhăn nhó. Chuyện hệ trọng như thế này thì hắn phải tìm tên nào của Ám Vân đường đây chứ? Suy nghĩ một chốc, hắn lại mở miệng nói:

"Tiểu thư, Tào Cát Lợi kia ta đã gặp qua mấy lần, phía Tề quốc để ta đi cho. Còn về phía Trịnh quốc, hay là để Chu ca qua đi. Chu ca thân phận thật đã sớm bại lộ, từ khi Chu gia được giải oan thì hắn cũng không còn bị truy nã nữa. Thủy gia dù gì cũng là nhà ngoại của hắn, nhân tiện cho hắn về thăm bọn họ một lần. Tiểu thư thấy sao?" 

Bách Phong Linh nhìn Vân Sâm nhún vai: "Ngươi với Thái An tự bàn bạc với nhau đi. Nếu hai người các ngươi đích thân đi thì ta càng yên tâm hơn. Nhưng hai người các ngươi nhớ phải chú ý điệu thấp một chút, đừng để lộ thân phận, cẩn thận rút dây động rừng."

"Ta biết rồi tiểu thư! Mấy người bọn ta đi rồi, tiểu thư chớ ra đường nhiều kẻo gặp phải ám toán. Nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, chờ cô gia trở lại bọn ta sẽ không chịu được lửa giận của cô gia đâu!" - Vân Sâm nửa quan tâm nửa đùa cợt nói.

Bách Phong Linh lườm hắn một cái, sau đó bất ngờ biến ra một con rắn nước lao về phía hắn. "Còn không mau đi!"

Vân Sâm thấy thế thì sợ hãi, miệng la lên mấy tiếng oai oái. Hắn vội vã chạy ra ngoài rồi nhanh chóng đóng sập cánh cửa sau lưng. Con rắn nước bị mất mục tiêu cũng không đâm vào cánh cửa gỗ trước mặt mà quay đầu lại rồi chậm rãi tiêu biến trong không khí.

***

Một tuần sau đó, tin tức từ hai tiểu trấn phía nam đồng loạt được nhân mã của Vân Vụ các chuyển tới chủ các. Bách Phong Linh và mấy người thủ hạ thân cận dùng ba ngày ba đêm để phân tích đống tin tức lộn xộn này, cuối cùng tổng kết được một vài thông tin quan trọng.

Thứ nhất - mấy đại nhân vật ở hai nơi này nhiều lần bí mật qua lại với Long Hổ thành. Mà ai cũng hiểu rõ, Long Hổ thành thực chất là địa bàn của Chiến gia. 

Thứ hai - lương thực từ tiểu trấn phía tây nam được chia ra vận chuyển về phía mười hai tiểu bộ tộc, còn lương thực từ tiểu trấn phía đông nam thì lại được vận chuyển tới vùng thảo nguyên rộng lớn ở cực nam Trung châu, không biết là bọn họ đem đi trao đổi với bộ lạc nào.

Tin tức của Vân Vụ các tới đây thì bị gián đoạn. Bọn họ tuy ở nhị quốc có khả năng vươn xúc tu tới mọi ngóc ngách lớn nhỏ, nhưng qua biên giới phía nam thì bọn họ gần như là mù lòa, không biết cái gì cả.

Cũng không phải là Vân Vụ các chưa từng cử người thâm nhập vào thảo nguyên hay thập nhị bộ tộc, nhưng mà những địa phương này có tính bài ngoại quá lớn, bọn họ trong thời gian ngắn ngủ mấy năm vẫn không thể thâm nhập sâu được. 

Suy đi tính lại, Bách Phong Linh cảm thấy Vân Vụ các cần nhanh chóng tìm cách tới thảo nguyên điều tra chuyện này thì hơn. Mà suy đi tính lại, người thích hợp nhất để làm chuyện này cũng chỉ có thể là nàng mà thôi. Một là bởi vì khả năng dịch dung của nàng tạm thời được coi là đệ nhất thiên hạ, hai là bởi kỹ năng trinh sát và tình báo của nàng chắc chắn cũng không có kẻ nào ở nơi này có thể so bì được. Một trong những kỹ năng mà nàng giỏi nhất chính là khả năng học giọng nói của các địa phương khác nhau.

Bách Phong Linh che giấu ý định lớn mật của mình với mấy kẻ thủ hạ, sợ bọn họ sẽ lo lắng rồi lại tìm cách ngăn cản nàng. Lấy cớ ở trong nhà trốn tránh ám sát, nàng ngày nào cũng trèo tường lén lút đi ra khỏi trạch viện của chính bản thân mình rồi dịch dung tới thương tràng bám theo mấy thương nhân đến từ thảo nguyên để học hỏi phong tục và giọng nói.

Thật ra Bách Phong Linh nàng cũng không có kế hoạch gì cụ thể. Tính toán của nàng chỉ là thâm nhập vào trong nội bộ của bọn họ, tìm hiểu xem Chiến gia làm sao để dụ dỗ người thảo nguyên giúp đỡ bọn hắn gây chiến với Trung châu. Lý do nàng chọn tới thảo nguyên thay vì thập nhị bộ tộc bởi bên kia quá xa Thương Thịnh thành, vả lại bọn họ trước giờ cũng không thích qua lại với nhị quốc, nàng không tìm được kẻ để giả dạng.

Tới một ngày đầu tháng mười một, Bách Phong Linh nửa đêm canh ba lẻn vào một lữ quán bắt cóc một nữ nhân thảo nguyên trói lại rồi đem về Vân Vụ các. Để lại một bức thư báo cho mấy người Hồng Phượng xong xuôi, nàng dịch dung bản thân thành nữ nhân kia rồi trở về lữ quán nằm xuống. Chỉ mấy canh giờ nữa thôi, nàng sẽ theo thương đội thảo nguyên rời khỏi Thương Thịnh thành.

Bách Phong Linh đã theo dõi nữ nhân hai tuần nay. Nàng ta gọi là Thảo Kiện Nhã, năm nay cũng mười bảy tuổi, là nhi nữ của tộc trưởng Thiết Cương bộ lạc. Lần này tới Thương Thịnh thành, Thảo Kiện Nhã đi theo người của bộ lạc để học hỏi chuyện buôn bán với nhị quốc. 

Bách Phong Linh lựa chọn nàng ta là bởi dáng người Thảo Kiện Nhã xấp xỉ nàng, giọng nói cao độ cũng khá tương đồng, dễ dàng để cho nàng giả mạo. Nữ nhân này lại còn có chút thân thế, có thể giúp nàng dễ bề thám thính tình hình hơn. Lại nói, cuộc sống trên thảo nguyên ít có tranh đấu, lại chủ yếu xoay quanh trồng trọt chăn nuôi, nên địa vị của nữ nhân và nam nhân là tương đối ngang bằng nhau. 

Thiết Cương bộ lạc của Thảo Kiện Nhã do phụ thân của nàng ta làm chủ, nhưng có những bộ lạc khác thì lại có nữ nhân làm tộc trưởng. Ví dụ như Mộc Lan bộ lạc nức tiếng Trung châu với loại vải bông lông lạc đà phi thường được các vị quý phụ yêu thích, nghe nói tộc trưởng của bọn họ là một nữ nhân trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bách Phong Linh cùng với thương đoàn của Thiết Cương bộ lạc cưỡi ngựa rời khỏi Thương Thịnh thành. Hai bên sườn của mỗi con ngựa được buộc túi lớn túi nhỏ đủ loại: lương thực, muối, y phục, còn có cả các loại công cụ bằng sắt.

Thế nhưng mà, sắc mặt của mọi người trong thương đội lại không được tốt cho lắm. Bởi mùa đông đã tới, giá cả thứ gì cũng trở nên đắt đỏ, Thiết Cương bộ lạc còn mười đầu cừu mấy ngày nay vẫn chưa trao đổi được món gì tốt. Bọn họ ở đây đã một tháng, hôm nay phải trở về, mười đầu cừu này cũng đành phải mang theo.

Khi bọn họ đi qua thương tràng, mấy người trong đoàn hết nhìn vào trong đó rồi lại nhìn mấy con cừu đang đi theo phía sau, xong rồi vẫn cứ nhất quyết rời đi. Bọn họ đã chào bán mấy con cừu này mấy ngày nay rồi, kẻ ra giá cao nhất thì cũng chỉ là ba tạ gạo thôi.

Đùa gì chứ, ba tạ gạo có khi còn không đủ để nuôi sống một con cừu lớn đến chừng này!

Bách Phong Linh sau khi hiểu rõ tình hình thì đảo mắt nghĩ ngợi. Hình như nàng vừa nhìn thấy Vân Cẩn dẫn người của Kim Sanh ngư tràng tới đây mở quầy bán cá khô nha. Để nàng truyền âm nói với hắn mấy câu rồi giả vờ ra đó mặc cả mua cá của bọn họ. Mười con cừu đổi lấy năm tạ kim sanh ngư, chắc là có thể hơn ba tạ gạo rồi!

***

Tới khi thương đoàn của Thiết Cương bộ lạc ra khỏi thành thì con ngựa Bách Phong Linh cưỡi hai bên mang mấy túi lớn chứa toàn cá khô. Thứ này ở thảo nguyên phía nam hóa ra lại được coi là đặc sản khó kiếm. Đi bên cạnh nàng là Mộc Đầu, người dẫn đầu thương đoàn lần này. Kẻ này là huynh đệ thủ hạ thân thiết của Thiết Cương tộc trưởng. Mộc Đầu là biệt danh của hắn, còn tên thật của hắn là gì thì Bách Phong Linh cũng không rõ.

Mộc Đầu cưỡi ngựa đi song song với nàng, vừa nhìn mấy túi cá khô vừa suýt soa: 

"A Nhã à, lần này ngươi lập công lớn rồi. Không ngờ ngươi còn có năng khiếu mua bán như vậy. Phải biết là mọi năm chúng ta chỉ mua được một ít mấy thứ tiểu ngư, mà còn là với cái giá cắt cổ. Thế mà năm nay ngươi chỉ dùng mấy đầu cừu mà đổi được tận năm tạ hải ngư. Chờ về tới bộ lạc rồi, ta sẽ nói hãn thưởng cho ngươi."

Hãn trong miệng Mộc Đầu là phụ thân của Thảo Kiện Nhã, Thảo Thể Kiện. Nghe vị bá bá bên cạnh hết lời khen ngợi mình như vậy, Bách Phong Linh chỉ biết cười hì hì tinh nghịch. Làm sao nàng có thể giải thích với hắn là nàng đi qua thương tràng nàng trùng hợp thấy người của Kim Sanh ngư trường nên đã truyền âm nhập mật cho Vân Cẩn nói hắn bán kim sanh hải ngư với giá rẻ cho nàng được? Mà chắc Mộc Đầu cũng không biết, giá này bọn hắn thấy rất rẻ nhưng thật ra mấy đầu cừu kia cũng là món hời lớn cho ngư dân tam huyện. 

Mùa đông này tam huyện có kim sanh ngư, có thịt cừu, lại còn có cả mấy tấm chăn bông lông cừu ấm áp nữa. Có chăn bông ấm áp, Lưu bá và mấy vị lão làng chắc sẽ không gặp cảnh xương khớp đau nhức nữa.

Chuyến đi thảo nguyên của Bách Phong Linh xem như đã có một khởi đầu thuận lợi. Không người nào phát hiện ra nàng là kẻ giả mạo, mà nàng lại còn lập được công cho bộ lạc nữa. 

Trong lòng hào hứng, Bách Phong Linh hết sức mong chờ những thứ đang chờ đợi nàng ở phía bên kia biên giới. Kiểu sống nằm vùng làm mật thám này đã lâu rồi nàng không được trải nghiệm rồi, thực sự là có chút bồi hồi nhớ nhung!

Thảo nguyên à, ta tới đây!

***

Sau khi Bách Phong Linh cùng thương đoàn của Thiết Cương bộ lạc rời đi được hơn một canh giờ, một đoàn người từ Thương Thịnh thành cũng vội vã phi ngựa về hướng bọn họ rời đi. Đoàn người này tản ra tứ phương, rồi mấy canh giờ sau lại lần lượt quay về.

Kẻ dẫn đầu nhóm người này đi tới một tòa lầu các khổng lồ tại phía bắc. Chào đón hắn là khung cảnh ồn ào, nhiều khuôn mặt lo lắng, cùng với một tiểu nữ nhân đang bị trói cứng trên một chiếc ghế giữa sảnh.

"Không tìm được tiểu thư!" - kẻ mới tới lắc đầu thở dài.

Một người khác sốt sắng hỏi lại: "Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Bộ lạc Thiết Cương kia ở nơi này thì tiểu nữ hài này cũng không biết. Liệu chúng ta có nên cho nhân mã vào thảo nguyên tìm tung tích không?"

"Ngu ngốc," - một nữ nhân lạnh lùng lên tiếng, "các ngươi đây là muốn nói cho Chiến gia biết là chúng ta đã dò ra được kế hoạch khống chế thảo nguyên của bọn họ hay sao?"

Kẻ kia gãi đầu bất lực: "Hồng tỉ, vậy ngươi bảo chúng ta phải làm như thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ cứ để mặc tiểu thư một mình vào hang hổ như thế sao?"

Tiếng ồn ào tranh cãi lại vang lên.

Một thanh y nữ tử khác đứng lên lớn tiếng dẹp loạn: "Yên lặng đi nào! Như thế này thì còn ra cái thể thống gì nữa! Mọi người đừng quên, Vân Vụ các là do một tay tiểu thư gây dựng. Tiểu thư nhà chúng ta không phải một cô nương khuê các tầm thường. Chúng ta hãy cứ một lần tin tưởng vào tiểu thư người đi, có được không?"

Bình Luận (0)
Comment