Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 87

Bách Phong Linh tỉnh dậy trong một không gian tối om. 

Nơi này rất lạnh, xung quanh không có một tiếng động nào. Bách Phong Linh thử mở miệng nói hai câu. Tiếng nói của nàng đập vào tường đá xung quanh rồi lập tức vọng lại. Đá? Bách Phong Linh dò xét tường đá bằng tinh thần lực. Nguyệt thạch? Ngoài Cổ đế bảo tàng ra, Phong Vũ đại lục còn có một cấu trúc xây dựng bằng nguyệt thạch khác?

Bách Phong Linh cười khổ. Lam Chiến nhị gia quả thực là quá coi trọng nàng rồi.

Lần này, tay chân nàng cũng không có bị trói, nên nàng có thể tự do hoạt động trong thạch lao nhỏ xíu này. Nguyệt thạch bốn phương trơn nhẵn, không có chút dấu hiệu của cơ quan hay lối vào nào. Cơ thể nàng hiện tại rất ê ẩm, như thể đã bị đập bởi một vật nặng, hoặc là bị ngã từ trên cao xuống. Nói như vậy, lối ra hắn là nằm ở phía trên đi. 

Bách Phong Linh thử dùng tinh thần lực ngưng tụ bậc thềm giữa không trung. Đây là tinh thần khinh công thuật mà nàng tự sáng tạo ra, chỉ hữu dụng với những kẻ quái thai có tinh thần thuật nhưng lại không thể luyện khí, tức là chỉ hữu dụng với một mình nàng.

Đưa tay lần mò trần nhà, nàng tìm thấy được một vết nứt nhỏ, dò theo vết nứt này thì có thể thấy được nó tạo thành một hình vuông, to hơn cơ thể nàng một chút. Đây chắc chắn là cửa ra rồi. Nàng dùng hết sức bình sinh đẩy tảng đá trên đầu, nhưng thứ này không thèm dịch chuyển một tấc. Thể lực của nàng không phải là quá tốt, mà phía trên đây hình như còn có vật nặng gì đó đè lên trên cánh cửa này.

Thở dài não nề, Bách Phong Linh đi xuống, chuyển sang mò mẫm từng góc tường để thử tìm thứ hữu dụng gì đó.

Trong một góc tường, nàng tìm thấy ba bình nước và mấy cái bánh bao. Lam gia này cũng không quá tàn nhẫn với nàng, hoặc là bọn họ không muốn nàng chết ở trong này rồi làm mất vật để trao đổi với Dược gia.

Bách Phong Linh thẳng lưng ngồi xếp bằng trên nền đất. Thời gian cứ chậm chạp trôi đi, cũng không biết là đã qua bao lâu rồi.

Tới một lúc nọ, có lẽ là khoảng một ngày sau, Bách Phong Linh đột ngột mở mắt ra, đứng dậy đi thẳng tới góc tường.

Choang. Bình sứ đựng nước vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, rơi vãi trên nền đất.

Bách Phong Linh cầm một mảnh sứ lên, thản nhiên cắt một đường nhất sâu vào giữa lòng bàn tay của mình. 

Một dòng máu nòng chảy ra, theo cái nắm tay của nàng mà rơi xuống chiếc bánh bao bên dưới. Mùi tanh nồng nặc tỏa ra trong không khí.

Một khắc đồng hồ trôi qua, chiếc bánh bao đã ướt nhẹp, bắt đầu rã ra. Bách Phong Linh cầm nó lên, xé nhỏ thành nhiều mảnh. Dùng tinh thần khinh công thuật, nàng đi lên phía trên, chạm tới trần nhà giam. Lại mò mẫm tới mấy vết nứt, Bách Phong Linh cầm bánh bao ngâm máu trong tay mình nhét vào những lỗ hổng cực nhỏ này. Lúc này, nàng chỉ hận tại sao y phục của mình lại là loại tơ tắm đắt tiền không thấm nước.

Máu từ trần nhà chảy xuôi xuống tay nàng, lại nhỏ xuống mặt nàng, tạo thành từng tiếng tách tách tách khe khẽ.

Bách Phong Linh làm chuyện kỳ quặc này này là đánh cược vào việc Lam gia không đem nàng đi giấu quá xa, đánh cược vào độ nồng đậm của dược hương trong tay nàng, lại đánh cược cả vào giác quan của Dược Cao Lãng. Chỉ cần hắn có thể lần theo dấu vết của dược hương để lần ra nàng, hắn chắc chắn có thể cứu nàng ra khỏi đây.

Ba ngày trôi qua, ba chiếc bánh bao tẩm máu tươi được nàng nhét vào cái khe hẹp nhỏ xíu kia. Ba ngày trôi qua, không một dấu hiệu của Dược Cao Lãng hay bất cứ kẻ nào.

Ngày thứ năm, chiếc bánh bao này là chiếc bánh bao cuối cùng, cũng là niềm hy vọng cuối cùng của nàng. Nhưng hy vọng này sao mà xa vời quá.

Bách Phong Linh chầm chậm rơi vào hôn mê. Nàng vừa đói, vừa kiệt sức, lại mất máu nhiều như vậy, cơ thể và tinh thần đều đã rệu rã. Cao Lãng à Cao Lãng, phần của ta ta đã làm rồi, trông chờ cả vào huynh đấy.

***

Ba ngày trước, biên cảnh Tề quốc. 

Dược Cao Lãng vẫn một thân bạch y tiêu sái, chỉ có điều sắc mặt hắn lúc này không được tốt cho lắm. Đi theo hắn là Sở Vĩnh Trung và Lục Quân Dao.

Đón tiếp ba người bọn họ là Lam Nhược Vũ và nữ nhân ngày đó Bách Phong Linh đã gặp. Kẻ này tên là Lam Mỹ Liên, một vị trưởng lão của Mị tộc.

"Dược huynh, danh tiếng của huynh ta đã nghe thấy từ lâu, không ngờ Dược huynh đây chẳng những tài giỏi mà còn là một mỹ nam tử cơ đấy. Nhược Vũ quả thực rất bất ngờ." - Lam Nhược Vũ mỉm cười mị hoặc, vừa đưa một tia tinh thần lực ra dò xét nam tử trước mặt.

Chưa đầy một tích tắc sau, khuôn mặt của nàng ta đã trở nên tái nhợt, miệng phun ra một búng máu tươi. Lam Nhược Vũ sợ hãi nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt. Những kẻ cho rằng Lam Nhược Vũ nàng ta, Dược Cao Lãng và Chiến Huyền là cùng đứng ở một thứ bậc quả là một lũ người hồ đồ! Thảo nào Lam gia ở bản doanh của mình lại thất bại thảm hại như vậy.

Dược Cao Lãng này hiện tại có lẽ có thể so được với Chiến Hoàng lúc đỉnh cao năm xưa, sánh vai với những cao thủ đệ nhất đại lục. Mà có lẽ, hắn hiện tại chính là cao thủ đệ nhất đại lục rồi. Thảo nào mẫu thân lại có thể thua dưới tay hắn. Chẳng nhẽ, thiện lực mới là đường đi đúng đắn sao? Không thể nào! Không thể!

Đúng rồi! Chỉ cần bách tính chết đi, thì thiện lực tụ tập trên người hắn sẽ giảm, và tử khí trên người Chiến Hổ sẽ tăng. Chỉ có như vậy, thì Lam gia của nàng mới có thể sống sót, mới có thể chiếm lại được Mị tộc, mới có cơ hội đối với thượng giới.

May mắn thay, điểm yếu duy nhất của nam nhân này lại đang nằm trong tay nàng.

Lấy lại tự tin trong phút chốc, Lam Nhược Vũ đưa tay lau đi vết máu trên mồm. Giữ nụ cười mị hoặc trên môi, nàng ta nói:

"Dược huynh tức giận như vậy, chắc hẳn là đã biết được mục đích của chúng ta, phải không? Nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay ta. Nếu Dược huynh muốn nàng ta được toàn mạng thì ngươi chỉ cần làm theo ba điều kiện. Ta biết ngươi không đại diện cho Dược gia, nên những điều kiện này cũng sẽ chỉ can hệ tới bản thân ngươi thôi.

Một, lập tức thả mẫu thân ta ra. 

Hai, trở về Dược gia bế quan, chờ tới lúc Thần môn mở mới được phép bước ra.

Ba, giao kẻ phản đồ của Mị tộc đằng sau lưng ngươi ra đây."

Lam Nhược Vũ nói tới đây thì một tiếng xé gió vang lên, lao đến giữa mặt nàng ta. Lam Nhược Vũ cảm nhận được sát khí, nhanh chóng nhảy lùi sang một bên. Lưỡi dao này thế mà lại đổi hướng giữa không trung, đâm tới cổ của Lam Nhược Vũ.

Nữ nhân Lam gia này quả thực thân thủ không tệ, dù nàng ta có chút bất ngờ nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi mũi dao của Sở Vĩnh Trung trong đường tơ kẽ tóc. Lưỡi dao xoẹt một đường lên mặt nàng ta, để lại một vệt chém dài ngang mặt.

"Người của Đường môn?" - Lam Mỹ Liên sợ hãi thét lên.

"Ta nhận ra ngươi!" - Sở Vĩnh Trung lạnh lùng nói. Lam Mỹ Liên này dù khuôn mặt đã lão hóa đi nhiều, nhưng hắn làm sao lại có thể không nhận ra kẻ thù lớn nhất của mình. Năm đó thảm sát Đường gia, bà ta có tham dự, cũng đã tự tay gϊếŧ chết rất nhiều tộc nhân của hắn, thân nhân của hắn. Còn có, mẫu thân hắn...

Lưỡi dao sắc bén ở dưới đất phía sau lưng hai nữ nhân Lam gia lúc này lại có thể tự bay lên, xé gió, đâm một nhát thật mạnh vào bụng sau của Lam Mỹ Liên đang sững sờ.

"Một dao này là cho tất cả các oan linh của Đường gia đã chết dưới tay ngươi." - Sở Vĩnh Trung gằn giọng.

Con dao nhỏ bay ngược về sau, rồi lại đâm tới ở một địa phương khác. Lam Mỹ Liên không thể phản ứng. Không khí xung quanh bà ta không hiểu vì sao có thể tự ngưng tụ lại, khóa thân thể bà ta không cho chuyển động. Là Dược gia khống nguyên chi thuật. Là Dược Cao Lãng ra tay trợ giúp

"Dao này là cho huynh đệ tỉ muội của ta." - Sở Vĩnh Trung tiếp tục. 

Một phát, rồi lại một phát.

"Dao này là cho mẫu thân ta." - mắt hắn đỏ lên. Mẫu thân. Người ở trên trời có nhìn thấy không? Sau nhiều năm như vậy, rốt cục con cũng báo thù được cho người rồi!

"Dao này là cho oan hồn của hàng ngàn bách tính Trung châu đã hy sinh vì kế hoạch cặn bã của các ngươi."

"Còn dao này là cho tiểu thư." - phát dao cuối cùng đâm thẳng vào tim của Lam Mỹ Liên.

Trên người Lam Mỹ Liên bây giờ là hàng trăm vết chém lớn nhỏ, vết nào cũng sâu hoắm đâm tới nội phủ ngũ tạng. Hàng trăm tia máu bắn ra từ trên người bà ta, tạo nên một khung cảnh đầy kinh hoàng và ám ảnh.

Lam Nhược Vũ ở bên cạnh, cơ thể cứng đờ vì bị trói bởi một rễ cây từ phía dưới. Nàng ta không ngờ thế mà lại bị Lục Quân Dao khống chế. Trong lòng ta lúc này tràn ngập khủng hoảng. Tự nhiên thuật của Lục Quân Dao thế mà có thể dễ dàng khống chế nàng ta như vậy. Lam gia đi con đường này, chả nhẽ thực sự là sai sao? Chẳng nhẽ, con đường của Lục gia mới là đúng đắn.

Dược Cao Lãng lạnh lùng nhìn nàng ta rồi nói: "Nếu không phải gϊếŧ người sẽ làm giảm thiện lực phụ thân trên người của ta thì Lam gia các ngươi đã chết rất nhiều người rồi. Nhưng mà nàng ấy còn quan trọng hơn thứ thiện lực này rất nhiều. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nàng ấy đang ở đâu?"

Lam Nhược Vũ nghe thấy thế thì phá lên cười một cách điên cuồng: "Dược Cao Lãng ơi là Dược Cao Lãng. Nàng ta cuối cùng vẫn là điểm yếu của ngươi, là điểm yếu của tất cả các ngươi. Ha ha, ngươi có gan thì thử gϊếŧ ta xem! Nếu hôm nay ta chết ở đây, thì Vân Mộng Điệp kia cũng sẽ chết không toàn thây đâu."

Rễ cây trên người nàng ta chậm rãi rút lui. Lục Quân Dao cũng hiểu, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là cứu Bách Phong Linh chứ không phải là gϊếŧ nữ nhân này. 

Lam Nhược Vũ thấy mình cuối cùng cũng thoát thân, chậm rãi đưa chân bước về đằng sau. "Ta cho các ngươi ba ngày. Ba ngày sau, nếu ta còn không thấy mẫu thân thì nữ nhân kia sẽ chết! Dược công tử, chư vị, Nhược Vũ hẹn các người ở đây."

Nói tới đây, Lam Nhược Vũ nhanh chóng xoay người rồi dùng khinh công chạy đi, như thể là nếu nàng ta chậm một giây phút thôi thì ba kẻ kia sẽ không tha cho mình vậy.

Dược Cao Lãng nắm chặt tay, kiềm chế sự tức giận trong lòng của mình.

"Cho Vân Vụ các tiếp tục đi tìm. Bọn họ không có thời gian đưa Linh nhi đi xa được đâu."

***

Mười dặm cách nơi Dược Cao Lãng vừa đứng, trong căn cứ địa tạm thời của Chiến gia.

Chiến Hổ nhìn Lam Nhược Vũ thất thểu ở trước mặt, hỏi:

"Ý ngươi là tiểu tử Cao Lãng kia tinh thần lực còn ở trên cả lão già phụ thân hắn?"

Lam Nhược Vũ trầm trọng gật đầu, "Đúng vậy."

Chiến Hổ nhíu mày, tay gõ gõ lên bàn, đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc sau, lão ta thở dài lắc đầu rồi nói:

"Muốn bắt kẻ này thì chỉ có thể dùng nữ nhân kia ra để trao đổi. Nhưng nếu thực lực hắn ta đã cao như vậy thì chuyện này ta cũng chỉ nắm chắc được hai thành. Chuyện mạo hiểm như vậy, nếu thất bại thì kế hoạch của Chiến gia ta sẽ lập tức đổ xuống sông xuống bể. Xem ra, chúng ta cứ tạm thời cầm chân hắn đã. Đồng bằng bên kia hẳn là đã bắt đầu bạo loạn, chúng ta cũng đang ở rất gần với chiến thắng rồi. Mẫu thân ngươi tuy quan trọng, nhưng nếu ngươi đem Vân Mộng Điệp kia ra trả cho hắn, chúng ta sẽ không có cách nào để ngăn cản Dược gia tham gia vào giao tranh nữa. Đến lúc đó, Dược tiểu tử kia chắc chắn sẽ thẳng tay đồ sát nhị gia của chúng ta."

Lam Nhược Vũ mở miệng định lên tiếng phản đối, nhưng rồi cuối cùng cũng không nói ra suy nghĩ của mình.

Nàng ta nắm chặt tay, mím chặt môi, làm ra quyết tâm rồi nói: "Ta rõ rồi, Chiến thúc! Ta sẽ cố phân tán sự chú ý của Dược gia và Vân Vụ các."

***

Thời hạn ba ngày tới, Dược Cao Lãng, Sở Vĩnh Trung và Lục Quân Dao mang theo Lam Nhược Hàn bị trói gô tới điểm hẹn gặp.

Ba người ngồi xếp bằng giữa một khu đất trống, đặt Mị tộc tộc trưởng đang hôn mê phía bên cạnh.

Bọn họ chờ một canh giờ, rồi hai canh giờ, năm canh giờ, Lam Nhược Vũ vẫn không xuất hiện.

Khi mặt trăng lên tới đỉnh đầu, Dược Cao Lãng chậm rãi mở mắt ra. Trong ánh mắt hắn là tức giận, là sợ hãi, lại có cả sát khí mà hiếm khi xuất hiện trên nam nhân bình đạm và trầm ổn này.

Hắn vung tay. Một tiếng xé gió rít lên. Dưới bàn tay của hắn, không khí bị nén lại trở thành một lưỡi dao sắc bén, chớp nhoáng cắt lên cổ của Lam Nhược Hàn. Dòng máu đỏ ộc ra, kết thúc tính mạng của Mị tộc đương tộc trưởng.

"Hai người dựng một cây cột rồi treo xác bà ta lên. Ta đi tìm nàng." - Dược Cao Lãng phất tay áo bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Sở Vĩnh Trung hướng Lục Quân Dao bên cạnh, nói: "Nàng làm theo lời Dược huynh, ta đi theo huynh ấy, đi tìm tiểu thư."

Nói xong, hắn cũng dùng khinh công nhanh chóng bay đi, đuổi theo bạch y thân ảnh ở phía xa.

Dược Cao Lãng vừa bay, vừa thiêu đốt năng lượng của thiện lực phụ thân để mở rộng tinh thần lực. Tinh thần lực của hắn hiện tại có thể lan tỏa ra bán kính vài chục dặm, gia tăng gấp chục lần bình thường.

Tự nhiên, mùi dược hương thoang thoảng trong không khí bay vào mũi hắn. Là loại dược hương đặc biệt hắn kê cho nàng. Thế nhưng, mùi hương này lại đến từ hai hướng.

"Ta tìm thấy Linh nhi rồi." - Dược Cao Lãng nói với Sở Vĩnh Trung lúc này vừa đuổi kịp hắn. "Dược hương đến từ hai phía, ở phía đông mùi hương nồng đậm hơn. Phía tây có lẽ là máu nàng chảy ra trên đường bị kẻ khác di chuyển." 

Sở Vĩnh Trung gật đầu. "Vậy chúng ta mau đi về phía đông thôi. Trước khi Lam Nhược Vũ kia kịp thời di chuyển tiểu thư một lần nữa, chúng ta nhất định phải tìm được nàng."

Dược Cao Lãng cũng nghĩ như vậy. Hắn dùng thiện lực bị thiêu đốt để tăng tốc bay về phía đông, nhanh chóng bỏ xa Sở Vĩnh Trung ở đằng sau.

Mười dặm đường về phía đông, dược hương trong không khí trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết. Dược Cao Lãng đáp xuống đất, cẩn thận dò tìm dấu vết trong đám cây cỏ. 

Một thời gian ngắn sau, Sở Vĩnh Trung cũng tới nơi này. 

"Ở đây?" - Sở Vĩnh Trung nhíu mày. Nơi này hắn hình như mấy ngày trước đã đi qua. Hắn nhớ mình còn từng dùng tinh thần lực kiểm tra qua, không hề có một chút dấu vết nào của Bách Phong Linh cả. 

Dược Cao Lãng gật đầu, tay siết chặt: "Không thể sai được. Dược hương ở đây rất nồng đậm. Có vẻ như Linh nhi đã mất rất nhiều máu. Chúng ta từ từ tìm xem nơi này có lối đi bí mật nào không."

Một khắc đồng hồ sau, Sở Vĩnh Trung nhìn thấy vết máu đỏ li ti ở bên dưới một tảng đá lớn. 

"Dược huynh!" - hắn vội vã kêu lên, "Huynh mau tới đây nhìn xem! Nơi này có máu."

Dược Cao Lãng vội vàng chạy lại. Dùng ngón tay quẹt lấy vết máu khô dưới đất đưa lên mũi ngửi, mắt hắn đột ngột lóe lên một tia sáng hy vọng. "Là máu của muội ấy." - giọng hắn run run.

"Mau, đẩy tảng đá này qua!" 

Hai nam nhân hợp lực cùng đẩy tảng đá sang một bên. Phía dưới là một cửa sập. Hai người cùng lúc đưa tinh thần lực xuống dò xét.

"Nguyệt thạch?" - Sở Vĩnh Trung sửng sốt. "Chả trách ta không thể dò xét được. Là ta hồ đồ rồi. Không thể tin được nơi này còn có một cấu trúc nguyệt thạch khác."

Dược Cao Lãng không nói gì, chỉ nhanh chóng quỳ xuống, dồn lực vào tay kéo cửa sập ra. 

Phía dưới là một mảng tối om.

Từng mảng máu khô bám trên mặt dưới của cánh cửa nói cho hắn biết rất nhiều thứ. Nàng làm sao lại mất nhiều máu như vậy?

"Linh nhi?" - Dược Cao Lãng run run gọi xuống phía dưới. Đáp lại chỉ là tiếng vang của giọng nói hắn đập vào mấy bức tường đá. 

"Có lẽ tiểu thư đã ngất rồi. Để ta đi xuống nhìn xem." - Sở Vĩnh Trung vừa nói vừa nhảy vào.

Thịch. Dược Cao Lãng cũng nhảy xuống. Trong bàn tay hắn bốc lên một đốm lửa nhỏ, soi rọi bốn bức tường.

Nơi này không có ai!

Căn phòng đá trống trơn không một nhân ảnh. Thứ duy nhất hắn nhìn thấy là những mảnh sứ dính máu, những mảnh vụn nhỏ li ti màu đỏ, cùng với máu. Rất nhiều máu.

Lam gia thế mà dám gϊếŧ nàng sao? Bọn họ không sợ hắn sẽ trả thù sao? Không thể nào! Điều này là không có khả năng!

Dược Cao Lãng quỵ gối. Lệ nóng từ khuôn mặt hắn rơi xuống đất. 

Hắn đã đến muộn rồi. 

"Dược huynh!" - tiếng Sở Vĩnh Trung đột ngột vang lên. Dược Cao Lãng không đáp lại, cũng không thèm ngẩng đầu lên. Bây giờ đâu còn cái gì quan trọng nữa. Tất cả mọi thứ, tất cả, đều trở nên vô nghĩa đối với hắn.

"Tiểu thư để lại thứ này." - câu thứ hai của Sở Vĩnh Trung đánh thức Dược Cao Lãng.

"Ngươi vừa nói gì?" - hắn vội chạy tới phía Sở Vĩnh Trung đang chăm chú nhìn vào những mảnh vụn màu đỏ dưới đất. Thứ này hình như là ... bánh bao tẩm máu? Linh nhi là dùng chúng để tỏa dược hương ra cầu cứu hắn ư?

Dược Cao Lãng đưa tay ra định nhặt một mẩu bánh lên. Đây là lời cầu cứu của nàng. 

Khi tay hắn chưa chạm được tới mẩu vụn đó thì Sở Vĩnh Trung đã vội vàng gạt ra. "Đừng động vào. Đây là Vân mã, mật mã của Vân Vụ các."

Dược Cao Lãng nhíu mày. Thứ mật mã này hắn chỉ bập bẹ hiểu vài từ. Những dấu hiệu kỳ lạ ở dưới đất, hắn không hiểu một chút nào.

"Linh nhi muội ấy nói gì?" - Dược Cao Lãng nhìn thấy sự bối rối trên mặt Sở Vĩnh Trung, trong lòng không khỏi lo sợ.

Sở Vĩnh Trung nhíu mày khó hiểu - "Mật mã bị ai đó động vào nên ta không chắc chắn lắm!  Nhưng mà đây hình như là ... rừng ... núi, còn có ... Trịnh ..." 

"Trịnh quốc? Chẳng nhẽ Lam gia đã đưa nàng tới Trịnh quốc. Tại sao cơ chứ?" - Dược Cao Lãng lầm bầm, "Mặc kệ lý do là gì, bây giờ chúng ta hẳn là phải nhờ Trịnh Phúc Nguyên giúp đỡ tìm kiếm Linh nhi một tay thôi. Trịnh quốc có bao nhiêu khu rừng, lại có bao nhiêu ngọn núi, chúng ta không thể nào tự mình tìm nàng được. Hiện giờ chiến sự căng thẳng, chỉ mong họ Trịnh kia còn có chút nhân tình, phái thủ hạ giúp chúng ta đi tìm nàng. Thực không ngờ, lại có một ngày ta lại phải cầu xin hắn."

Chỉ cầu tìm được nàng, còn có gì trên thế giới này ta không thể từ bỏ? 

Chỉ cầu tìm được nàng, ta có thể từ bỏ mặt mũi đi nhờ cậy nam nhân mà ta ghét nhất trên đời. Ta có thể từ bỏ mặt mũi, cũng có thể từ bỏ một thân công lực này, từ bỏ cơ hội với thần môn thượng giới. 

Chỉ cầu nàng có thể bình an. Chỉ cầu nàng có thể sống. Linh nhi, chờ ta!

Bình Luận (0)
Comment