Trịnh Liệt bước xuống xe
Nhìn ngôi biệt thự lớn một lát, sau đó sải những bước chân đi vào bên trong.
Trịnh Liệt đi vào nhà, tự nhiên như thể đó là nhà mình. Chỉ có những hầu gái của Ninh gia thấy hắn đều ngừng lại công việc đang dở dang mà cung kính cúi đầu tựa hồ như hắn là chủ nhân của ngôi biệt thự này vậy.
Trịnh Liệt hoàn toàn không để tâm đến bọn họ, hắn chỉ một mực bước lên lầu.
Trịnh Liệt bước đi vô cùng chắc chắn. từng bước từng bước hướng thẳng căn phòng trên lầu mà đi tới. Có một vài người hầu gái thấy hắn đi lên đó thì dường như muốn nói gì đó lại thôi, mắt nhìn nhau rồi lại lắc đầu, ý bảo đừng nên xem vào.
Trịnh Liệt có chút khó hiểu, nhưng khi nghe thấy tiếng động bên trong truyền ra thì mọi khúc mắc trong lòng hắn dường như đã được khai thông sáng tỏ.
“Đừng....Thần....” giọng nói của Lô Vỹ Tinh vang ra, sau đó là những tiếng anh ưm đầy ẩn dụ.
Trịnh Liệt đen mặt.
Từ bên trong lại tràn ra tiếng thở dốc cùng với những âm thanh kì quái.
(Na: Kỳ quái có giống như Trịnh ca với Túc tỷ không vậy ạ??? *chớp chớp*
Bốp!!!!
Na: *ôm đầu* huhu.... mọi người nhìn đi, Trịnh ca đánh con gái kìa.
Dân tình: *Ném đá, chọi trứng vào Na* Cút đi chỗ khác, không thấy tụi tui đang đọc truyện hả???
Na: *lủi thủi vừa đi vừa khóc*)
“A....ưm....''
Trịnh Liệt vẫn đứng đó.
“A...không cần...Thần...đừng trêu chọc tôi nữa mà. làm ơn,,,làm ơn...”
Trịnh Liệt vẫn đứng yên.
“ngoan. nói tôi lấy gì để thương em?”
Trịnh Liệt không nhúc nhích. (Na: Mặt dày
Sau một giây, bước chân Trịnh Liệt bắt đầu nhấc lên, nhẹ nhàng bước đi.
Bước về phía căn phòng.
Ở đó có một lỗ nhỏ trên cánh cửa, mà chỉ có duy nhất hắn biết được, bởi vì ngày xưa còn nhỏ hai người chơi thân với nhau, hắn đến nhà của Ninh Kiến Thần đã đục một lỗ này khi chơi trốn tìm, tiện cho việc theo dõi nơi ẩn nấp của đối phương. (-.-')
Thấy Trịnh Liệt bước tới gần cánh cửa, ghé sát mặt vào đó, những hầu gái trong Ninh gia đều há hốc mồm, trợn to mắt.
Rốt cuộc... Trịnh đại thiếu gia uy nghi băng lãnh... đang muốn làm cái gì vậy?
Tại sao... Lại ghé mắt vào đó... Nhìn cảnh kia...
Chẳng lẽ...
Nghĩ tới đây mấy hầu gái nhìn nhau rùng mình một cái, rởn da gà.
Chắc không phải là như vậy đâu. Không có chuyện Trịnh đại thiếu gia với Ninh thiếu gia đâu. (Na: Nghĩ đi đâu vậy trời.)
Qua lỗ nhỏ trên khe cửa, Trịnh Liệt thấy rõ ràng trước mắt mình hình ảnh trần truồng của hai người, một người phụ nữ và người đàn ông. Người đàn ông với thân hình to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cơ ngực rắn chắc kết hợp với màu da đồng khỏe khoắn. Trên thân hình còn vương lên những giọt nước long lanh như đang cám dỗ.
Người con gái da thịt trắng như tuyết phơi bày ra hết, nằm ở dưới thân người đàn ông, da đỏ ửng một mảng, cám dỗ đến mê người.
Ninh Kiến Thần tráng kiện nhấc thân, kéo kéo cự vật kích thước kinh khủng của hắn, đặt nơi cửa huyệt non mềm của Lô Vỹ Tinh, sau đó nhìn Lô Vỹ Tinh cười tà: “Tiểu bảo bối. Em thật chặt.”
“Ô ô...”
Lô Vỹ Tinh vô lực lắc lắc đầu.
“ không nên. không được..” Vỹ Tinh khóc nức nở, “tôi...tôi không thể...” Vừa nói, cô gái vừa lôi kéo tay của Ninh Kiến Thần đặt lên cơ thể, “Ninh tổng...sờ..., sờ tôi đi, sờ...”
Luỡi Ninh Kiến Thần linh hoạt đùa nghịch hoa hạch nhỏ bé của cô gái dưới thân, cự vật của Ninh Kiến Thần giờ phút này đã thũng trướng.
Ninh Kiến Thần không kiên nhẫn mới mở rộng hai đùi Lô Vỹ Tinh, đem đỉnh cự vật nhét vào huyệt khẩu, mãnh liệt đem cự vật to lớn đâm vào nơi sâu nhất của cô.
“A...á.......”
Một giọt mồ hôi từ trên trán Trịnh Liệt lăn xuống.
Lô Vỹ Tinh thê thảm thét chói tai, khóc lóc hô to: “AAAA....hự...khô... không nên...lớn quá, mạnh quá.... “
Ninh Kiến Thần đột ngột đánh vào làm Lô Vỹ Tinh cảm giác đau đớn như bị xé nứt.
Ninh Kiến Thần không cần biết cô muốn gì, chỉ biết bản thân hắn đã nhịn quá đủ rồi, liền hung hăng mà đâm thật mạnh, thật nhanh.
Tong phòng tắm tiếng thở dốc, tiếng ngâm nga quỷ dị, và cả tiếng nơi giao hợp va chạm nhau thật lớn vang lên, tạo ra khung cảnh dâm dục tuyệt mỹ.
Toàn thân Trịnh Liệt ướt đẫm mồ hôi nhưng lại phát ra nhiệt lượng khiến cơ thể nóng bừng.
Ninh Kiến Thần mạnh mẽ cố gắng xuyên thẳng, rút ra đâm vào, mũi nhọn của cự vật một lần lại một lần đánh sâu vào tận trong hoa huy*t. Đồng thời, một mặt hắn lấy tay niết bóp viên chân trâu sung huyết vi trướng, kéo dài cố gắng, một mặt nhìn tuyết trắng lõa thể của Lô Vỹ Tinh, nhìn tiểu kiều hồng nhuận nơi bầu ngực phối hợp theo động tác của hắn lay động.
“A A ──”
Lô Vỹ Tinh điên cuồng lắc đầu, diệt đỉnh khoái cảm làm cô căn bản không chịu nổi, bên trong tiểu huyệt cuồng nhiệt giáp hấp cự vật của hắn, không muốn hắn rời khỏi chỉ một chút.
“aaa....Thần...”
Lô Vỹ Tinh khóc hô, quên mất rằng bản thân đang muốn trốn chạy mà hét
“Sướng quá ── tôi muốn, muốn nữa!”
Đến lúc này, người ngoài cuộc như Trịnh Liệt cũng không thể nhẫn nhịn được nữa. Bên dưới của hắn đã phát trướng trong vô thức. Hắn không thể ở ngoài cửa mà giải quyết được. Hắn phải về, hắn cần cô gái đang giả vờ ngủ kia. Hắn cần giải quyết.
Nghĩ tới vấn đề sinh lý cần phải giải quyết gấp, thì hắn cần giải quyết việc cần làm trước đã. Hắn muốn nói chuyện với con bé để xem xét trình hình con bé mấy năm ra sao.
Trịnh Liệt đứng thẳng người lên, đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, chỉnh sửa lại cổ áo sơ mi, sau đó đưa tay lên gõ cửa.
“Ninh Kiến Thần, tôi Trịnh Liệt. Mở cửa”