Nghĩ đến mối thù của bố và mẹ mình thì trong ánh mắt của Trịnh Liệt lại tràn đầy sự thù hận, băng lãnh trong mắt khiến cho đoá hoa tường vi trắng đang leo trước ban công cũng run rẩy, sau đó một chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống, theo làn gió cuối hạ lượn vài vòng rồi chạm đất.
“Chuẩn bị xe.”
Sau tông giọng trầm thấp của Trịnh Liệt là cái cúi người cung kính của quản gia phía sau, rồi sai đó rời đi, bỏ lại một mình hắn vẫn ngồi đó, nheo mắt nhìn ra phía xa, một nơi vô định trên khoảng chân trời không gợn mây.
Hắn suy nghĩ tới mối thù của mình và cô gái đang được hắn lợi dụng để làm công cụ trả thù.
Khiên Thục Linh yêu đứa con gái này như vậy, chọn cô ta, quả không phải là lựa chọn tồi.
Bạc môi của Trịnh Liệt siết nhẹ, hai mắt khép lại.
Thật ra thì cô ta là con gái của Khiên Thục Linh và ông ta, hắn cũng chỉ mới biết ngày hôm đó. Cái hôm mà Lâm Trạch vì bị chủ nợ là xã hội đen tới đòi nợ, ông ta chạy trốn rồi lại bị bắt, bị đánh đập.
Ông ta đã đến cầu xin hắn, cầu xin hắn bảo vệ cho con gái ông ta, ông ta nói chỉ có hắn mới có khả năng che chở cô con gái của ông ta.
Hắn, đứa con ruột của ông ta, cũng là con tại sao ông ta lại chưa từng cho hắn tình thương?
Lúc đó trong đầu Trịnh Liệt lại ập đến những tức giận vô cớ. Hắn hận ông ta bỏ rơi mẹ con hắn. Hận ông ta đi theo người phụ nữ kia mà vứt bỏ hắn, không cho hắn một gia đình đúng nghĩa. Hận ông ta chưa từng cho hắn một chút tình cảm của người cha mà lại ở trước mặt hắn bày ra sự thương yêu đối với đứa con gái đó như vậy.
Trịnh Liệt vô cớ lại tức giận đến cực điểm. Hắn chỉ vừa vung tay đánh ông ta một cái, một cú đấm đó của hắn dùng lực rất lớn, nhưng là lúc nắm đấm gần như chạm đến mặt Lâm Trạch thì bàn tay hắn dường như tự di chuyển, hướng lệch đi mà không động đến ông ta.
Hắn rất muốn hỏi rằng tại sao ông ta lại như thế? Tại sao lại không thể cho hắn một chút tình cha?
Chỉ là lúc đó...
Cái khi mà ông ta ngã xuống thì cô gái kia bỗng từ đâu chạy vào.
Và cái cô ta chứng kiến lại là cảnh ông ta ngã xuống, trong tình trạng nguy kịch, thương tích đầy mình, còn hắn, nắm đấm vẫn còn giữ nguyên.
Nhắc tới cô gái đó, hắn lại bắt đầu hồi tưởng lại về việc tại sao hắn gặp cô.
À.
Hôm đó hắn vừa tắm xong, đang ngồi trước bàn làm việc định xử lý số công việc còn tồn kho thì Mạc Thuần Uy gọi điện cho hắn, nói là có một lượng lớn hàng bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch giữ chân lại ở Tokyo. Vì là địa bàn cấm, mà Trịnh Liệt hắn lại là kẻ gần như thâu tóm toàn bộ kinh mạch Tokyo cùng với trùm ở đó nên muốn nhờ hắn dùng mối quan hệ để trót lọt vụ này.
Tính cách của Mạc Thuần Uy thì hắn hiểu rõ, hắn cùng với ba người, là Ninh Kiến Thần, Trần Bạch Nghiên và Mạc Thuần Uy là bốn người bạn chơi chung với nhau từ thuở nhỏ. Mạc Thuần Uy là kẻ có quá khứ đáng thương nhất. Vậy nên tính cách hắn rất tàn bạo và quyết liệt. Chỉ là Mạc Thuần Uy rất ghét phiền phức, hắn ta luôn tìm mọi cách để đơn giản vấn đề nhất có thể. Vậy nên hắn cũbg không đắn đo mà đồng ý với Mạc Thuần Uy.
Có điều...
Dường như tên lạnh lùng Mạc Thuần Uy đã có chút thay đổi. Là vì cô gái đang đồn đại gần đây sao?
(Na: đang định viết về soái này. Ta sẽ viết xoay quanh bốn soái “chơi chung với nhau từ thuở nhỏ” này. Hô hô)
Trịnh Liệt cũng không nghĩ nhiều, nói “Tôi hiểu rồi.” Sau đó mặc quần áo đi tới quán bar, địa điểm gặp mặt quen thuộc của hắn và trùm Tokyo.
Lúc hắn vừa đàm phán xong xuôi, định bụng đi dạo quanh quán bar kỹ nam này xem sao thì cô gái kia bỗng lần tưởng hắn cũng là một trong số đó mà chỉ tay vào hắn, nói: “Tôi muốn hắn phục vụ tối nay.”
Khoé miệng Trịnh Liệt khẽ động, lúc đó cô suy nghĩ thế nào mà đánh đồng hắn với lúc kia được nhỉ?
Chỉ là hắn không tức giận mà còn muốn trêu đùa cô thêm.
Tại sao?
Hắn đã từng tự hỏi là tại sao hắn muốn trêu đùa cô. Giờ hắn phát hiện, bởi vì cô giống một người.
Lô Vỹ Tinh.
Nhưng mà... Lâm Vĩnh Túc ơi là Lâm Vĩnh Túc. Tại sao cô lại là con gái của người phụ nữ đó? Vậy thì có trách hãy trách mẹ cô và ông ta. Bởi vì tôi không bao giờ tha thứ cho kẻ đã khiến mẹ tôi trở nên như vậy đâu.
****___ ___
Ngồi trên xe.
Thân vẫn là quần âu và sơ mi trắng quen thuộc.
Trịnh Liệt nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài đang lướt qua mắt hắn. Đây là con đường núi, khá khó đi nhưng xe chạy rất êm. Hắn ngồi trong xe âm trầm lãnh mặc. Một bên người còn đang đặt tập tài liệu đang xử lý dở.
Bỗng nhiên xe dừng lại khiến hắn theo quán tính hơi cúi người về phía trước.
Nhíu đôi lông mày lưỡi mác, ngước mắt nhìn lên định hỏi “có chuyện gì” thì thấy phía trước mũi xe không xa có hai cô gái đang là trung tâm ở giữa vòng vây.
Xung quanh hai người là mười người đàn ông to cao vạm vỡ. Quần đen, áo đen, giày đen, cầm súng chĩa về hai người họ.
Bạc môi lạnh lẽo của Trịnh Liệt mím nhẹ một cái.
Aizzz... Chuyện này ngoài dự liệu của hắn.
“Trịnh thiếu...”
Tài xế còn chưa nói xong, Trịnh Liệt đã giơ tay ý bảo dừng lại: “Cho xe chạy từ từ, sau đó...”
Tài xế Lương nghe hắn chỉ điểm, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó chạy xe từ từ.
Cô gái mặc chiếc váy trắng với khuôn mặt đỏ ửng, hai má vẫn đang in đậm những hằn ngón tay đang đứng dang hai tay trước cô gái mặc bộ đồ đỏ nóng bỏng, như thể gà mẹ đang che chở cho gà con khỏi lũ kẻ thù vậy.
“Các anh...các anh muốn làm gì?” Lâm Vĩnh Túc run rẩy giọng nói, đứng trước Ngô Hoàng Nhung nói chuyện với mấy người đàn ông kia.
Một người đàn ông nghe vậy thì bật cười: “Bây giờ, ở một nơi vắng vẻ như thế này, lại chỉ có hai cô em thì nói bọn tôi muốn làm gì bây giờ?” tên đó nói xong cả đám cùng nhau rú lên cười.
Từng tiếng cười tựa như thú hoang, hoang dã mà man rợ, khiến cho cả hai cô gái đều rởn tóc gáy.
Làm ơn....
Làm ơn có ai đó tới cứu cô đi.