Mộng Dục

Chương 47

Tiểu Túc, mẹ xin con. Hãy tránh xa Trịnh Liệt.

Hắn là tên điên, sao hắn dám nhắm đến con để trả thù người mẹ này chứ.

Tiểu Túc à...  con không được làm cho mẹ thất vọng, con là cuộc sống của mẹ, là lý do sống của mẹ. Nhưng nếu con khiến mẹ mất mặt, thì tiểu Túc à, đừng bao giờ trách mẹ.

Thân sinh, Khiên Thục Linh bà đã mang trong mình sự tôn nghiêm vô cùng lớn. Là một tiểu thư khuê các sống trong nhung lụa, là đứa con gái coi trời bằng vung, yêu Lâm Trạch đã là sai lầm. Bỏ nhà ra đi, cướp đi hạnh phúc của người phụ nữ đó lại càng là sai lầm. Vậy nên, Lâm Vĩnh Túc, con không được phạm sai lầm nữa, không được nối tiếp sai lầm của mẹ.

Lâm Vĩnh Túc là đứa con gái của Khiên Thục Linh và một người dàn ông. Người đàn ông đó...

Nhắm mắt lắc đầu một cái, Khiên Thục Linh cần phải lấy cam đảm để nhìn lại về quá khứ.

Phải. Là bà sai.

Cuộc đời bà luôn đúng và cái sai duy nhất đó chính là gặp Lâm Trạch.

Ngày còn trẻ đó, ông là một lãng tử cao ngạo, nhưng cũng vô cùng đào hoa. Những cô gái rơi vào lưới tình mà Lâm Trạch tạo ra là đếm không xuể. Khiên Thục Linh mười bảy tuổi cũng là một trong số đếm không xuể đó.

Ở cái tuổi mười bảy của cô gái mới lớn, bà đã gặp Lâm Trạch, yêu ông, nguyện dâng hiến hết sức sống của tuổi trẻ cho tình yêu của mình. Nhưng khi biết rằng Lâm Trạch là người đàn ông đã có gia đình, bà hận. Hận sao ông lừa dối mình, hận sao mình ngu ngơ để bị lừa dối như vậy, và hận tại sao mình không gặp ông sớm hơn, hay tại sao người phụ nữ đó lại không phải là mình.

Khiên Thục Linh đau khổ, giống như những cô gái mới lớn vừa thất tình khác, bà tìm đến rượu để trải lòng, tới quán bar để xả buồn.

Hôm đấy bà say, say đến không còn biết mình là ai và mình đã làm gì. Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy, một người đàn ông đang nằm bên cạnh, cả hai đều trần truồng.

Và rồi hôm đó, bà lại sai.

Cái sai là khi bà biết mình có thai, bà đã chạy đi tìm Lâm Trạch. Không có ông ở nhà mà người mở cửa lại là một người phụ nữ. Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, xinh đẹp tới mức khiến cho Khiên Thục Linh trong giây lát phải thất thần mà thốt lên kinh ngạc.

Người phụ nữ đó có một vẻ đẹp dịu dàng của người phụ nữ Á Đông. Từng cử chỉ, giọng điệu, hay đến cả một nụ cười của bà ấy đều toát lên vẻ quý phái dịu dàng.

Lúc đó Khiên Thục Linh biết, mình đã thua. Thua cả về ngoại hình, thua cả về khí chất và thua luôn cả địa vị hiện tại.

Một Khiên Thục Linh kiêu ngạo khi ấy làm sao có thể chấp nhận được điều đó. Bà đã nói với người phụ nữ đó, mình đang mang đứa con của Lâm Trạch... phải. Còn rất nhiều, rất nhiều chuyện xảy ra sau đó nữa. Nhưng là kết quả cuối cùng vẫn là bà đã cướp đi chồng người ta, cướp đi cha của đứa bé, và hơn hết, là lừa dối Lâm Trạch suốt bao nhiêu năm nay.

Chiếc xe vẫn chạy, chạy như con thú hoang mất tốc độ trên đường cao tốc. Mọi thứ xung quanh đều dần trở nên mơ hồ, vô hình.

Tiểu Túc, cuộc sống của mẹ đã là sai. Con tuyệt đối không được sai. Dù mẹ con chúng ta có lỗi với Trịnh Liệt, có lỗi với Trịnh gia. Nhưng chúng ta tuyệt đối không bao giờ được khuất phục trước Trịnh gia.

***********

Đến đây nhanh lên, để tôi xem đến cùng bà sẽ cảm thấy như thế nào.

Trịnh Liệt nheo mắt nhìn cô gái đang ở trên người mình, cô đang cố gắng đưa bản thân đến khoái cảm mình muốn, nhưng dường như vẫn không đủ, cô càng ma sát thì hạ bộ càng phát sinh cảm giác thèm muốn không thể nào lấp đầy.

"Ưm...ưmmm...." Lâm Vĩnh Túc khẽ cắn môi. Cô muốn. Cô muốn nơi này của hắn.

Bàn tay Lâm Vĩnh Túc đặt lên côn th*t đã cứng rắn của Trịnh Liệt, dùng những ngón tay mềm mại tựa như không xương của mình mà xoa nắn, vỗ về côn th*t to lớn của hắn. Sau đó đưa tay vào trong quần hắn, rút ra côn th*t  đã phát trướng đến cự đại.

Quy đầu to lớn màu hồng nhạt đã rỉ ra một chút nước khiến Lâm Vĩnh Túc càng nhìn càng đỏ bừng mặt, nhưng là trong người cô lại càng thôi thúc cô muốn được lấp đầy. Muốn được nghiền nát như hắn nói, ngay bây giờ.

Dục hoả trong người tăng cao khiến toàn thân Lâm Vĩnh Túc ửng đỏ từng mảng da thịt, nhìn vào vô cùng khích thích, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà đột ngột tăng cao, không khí tràn ngập mùi dâm mỹ mị dục.

Đôi mắt Lâm Vĩnh Túc đục mờ vì bị khoái cảm che khuất, lý trí chỉ còn sót lại những matnh vụn, thay vào đó là sự đòi hỏi được lấp đầy.

Nhìn Lâm Vĩnh Túc đang dây dưa với tiểu đệ đệ đang muốn bùng nổ của mình, trong con mắt của Trịnh Liệt cũng hiện lên tia vẩn đục mờ mịt, hắn gằn giọng: "Làm đi." Sau đó là một cái nhếch miệng như có như không xuất hiện trên môi Trịnh Liệt.

Đến đúng lúc lắm.

Lâm Vĩnh Túc nghe câu "làm đi" của hắn thì cũng mê manh làm theo, buông tay cho côn th*t đang dựng đứng của hắn ra, nâng người lên, đưa miệng hoa huy*t tới trước đỉnh quy đầu, sau đó ngồi xuống: "Aa...ưmmm..."

Dường như cùng lúc với tiếng tên rỉ của Lâm Vĩnh Túc là tiếng cánh cửa đập mạnh vào tường.

RẦMMMM.....

Đông cứng.

Đó là hai từ duy nhất có thể diễn tả lại khung cành lúc này giữa những người có mặt ở đó.

Lâm Vĩnh Túc tựa như đóng băng, chỉ có hai mắt mở to nhìn về phía vừa phát ra tiếng động.

Ở đó, Khiên Thục Linh đang mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, bà đứng đó với biểu cảm không thể đoán ra là bà đang cảm thấy như thế nào.

Chỉ có thể đơn giản nhìn thấy toàn thân bà cứng ngắc, hai môi bạc nhợt run run, dường như muốn nói gì đoa nhưng không thể thốt ra lời nào.

"M...mẹ...???" Lâm Vĩnh Túc run run nói ra chữ "mẹ", ngay sau đó là tiếng thét như phát điên của Khiên Thục Linh.

"Aaaaaaaa....." Khiên Thục Linh ngồi thụp xuống,  một tay run rẩy đưa lên miệng để che dấu đi cảm xúc hiện tại, nhưng bàn tay đang đưa lên ngực trái, nắm lấy vạt áo nơi ngực trái thật chặt lại vô tình để lộ hết cảm xúc của bà.

Lâm Vĩnh Túc từ bàng hoàng, chuyển ánh mắt qua Trịnh Liệt thấy đôi mắt đang hàm chứa căm thù của hắn thì đã phần nào hiểu rõ mọi chuyện.

Là hắn cố tình.

Hắn biết mẹ cô sẽ tới, hắn đã biết trước cảnh này sẽ xảy ra.

Là hắn...không đúng. Là cô, cô ngu ngốc đã bị hắn xoay như con rối. Nơi hạ bộ hai người đang giao hợp bỗng nhiên bị tách ra.

Lâm Vĩnh Túc đứng dậy, nhặt lên từng chiếc từng chiếc áo của mình trên giường lẫn trên mặt đất rồi mặc vào trước cái nhíu mày của Trịnh liệt.

Cô sai rồi. Cô không nên đau lòng như vậy.

Đau lòng vì mẹ ư? Vì người mẹ đang vật vã đằng kia?

Không đúng. Cái thứ cảm giác đau lòng đến mức tổn thương này không phải là do mẹ cô.

Là vì cái gì? Vì cái gì mà ngực trái cô cũng nhói lên thế này? Vì cái gì mà trong lòng cô trống trải đến thế này?

Lâm Vĩnh Túc cố hít vào một hơi thật sâu. Một giọt nước trong suốt từ trong hốc mắt nóng ấm hồng hồng rơi ra, lăn trên má cô, chảy vào miệng cô.

Đắng quá!

Đắng đến thắt tim xé ruột.

Làm ơn nói cho cô biết. Rốt cuộc cô bị làm sao thế này?
Bình Luận (0)
Comment