Mộng Dục

Chương 72

Lâm Vĩnh Túc... cô ấy mang thai con của hắn?

Vậy mà hắn lại không hề hay biết gì?

Trịnh Liệt đột nhiên như nhớ ra gì đó, vẻ mặt hốt hoảng nhìn vào bác sĩ, gấp gáp nói: "Vậy cô ấy giờ sao rồi? Con tôi sao rồi?"

Vị bác sĩ hơi tránh ánh mắt của Trịnh Liệt. Điều đó khiến cho Trịnh Liệt càng thêm lo lắng.

Lẽ nào?

"Bác sĩ. Ông mau nói đi. Con tôi sao rồi." Trịnh Liệt gầm lên, đôi mắt vằn lên tia đỏ.

Vị bác sĩ nhìn Trịnh Liệt, khẽ thở dài: "Trịnh Liệt hoàng..." đang nói giữa chừng, ông bỗng ngừng lại, sau đó nói tiếp: "Trịnh Liệt thiếu gia, nếu bây giờ tôi nói anh phải chọn một trong hai mẹ con. Anh sẽ chọn ai?"

Khuôn mặt hiền từ của vị bác sĩ nhìn Trịnh Liệt, vẻ mặt thật sự rất nghiêm túc. Trong ánh mắt kiên định hiện lên tia thăm dò.

Trịnh Liệt trong khoảng khắc có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh trả lời bác sĩ, rất chắc chắn nói: "Tôi muốn cô ấy sống."

"Trịnh Liệt thiếu gia, tôi muốn anh biết một việc. Thể chất của cô gái ấy rất khó mang thai, nếu như mất đi đứa con này, tôi e là sau này sẽ không thể..."

Bác sĩ còn chưa nói xong, Trịnh Liệt đã không cần suy nghĩ mà cắt ngang: "Tôi chỉ cần cô ấy sống. Tôi không cần bất cứ cái gì khác."

Vị bác sĩ nhìn Trịnh Liệt một hồi lâu, sau đó gật gật đầu ra chiều đã hiểu.

"Tôi hiểu rồi." Ngừng một lát, nói tiếp: "Thực ra đó chỉ là tôi muốn biết câu trả lời của cậu nếu như thật sự phải lựa chọn thôi. Cô gái ấy chỉ bị động thai thôi, hai mẹ con vẫn an toàn."

Trịnh Liệt nhất thời chưa kịp thích ứng với câu nói của bác sĩ, phải mất tới hai giây sau hắn mới tiếp thu được nội dung mà ông ta vừa truyền tải.

Ông ta nói "nếu"?

Nếu sao?

Được lắm!

Nếu như giết người của Hoàng gia mà không có hệ luỵ về sau thì ông ta là người hắn sẽ giết đầu tiên.

Vị bác sĩ nhìn vẻ mặt của Trịnh Liệt, mỉm cười rất thoải mái. Ông chắp tay sau lưng, ung dung đi về phía trước, vừa đi vừa nói lại phía sau.

"Phụ nữ mang thai trong ba tháng đầu không được vận động mạnh đâu. Cậu phải chú ý kiềm chế một chút thì hơn." Nói xong, ông cười thật lớn, bỏ lại Trịnh Liệt đang đen mặt ở phía sau.

*********************

Trịnh Liệt ngồi trước vô lăng, hắn lái xe đi trên đường, nhưng miệng lại mỉm cười không ngớt.

Nụ cười của hắn hiện lên hai chữ hạnh phúc thật to và rõ ràng.

Cô đang có con của hai người.

Cô đang mang trong mình đứa con của bọ họ.

Việc như vậy thì làm sao có thể không vui chứ? Hắn bây giờ chỉ hận không thể hét lên cho cả thế giới biết rằng Trịnh Liệt hắn sắp được làm bố rồi.

Cố nén lại cơn vui đang dâng lên trong lồng ngực, Trịnh Liệt cầm điện thoại nhấn một dãy số, sau đó gọi. Sau một hồi chuông, liền có người bắt máy, bên kia đầu giây truyền đến âm thanh đang ngái ngủ: "Oápppp... Trịnh đại thiếu gia à. Cậu đừng dở chứng cắt đứt giấc vàng của người khác một cách tùy tiện có được..."

"Tớ sắp được làm bố rồi. Ninh Kiến Thần, tớ sắp được làm bố rồi." Trịnh Liệt cắt ngang lời nói phía bên kia.

"ờ. Tớ biết rồi, cậu sắp được... HẢ??? Cái gì? Cậu..."

Còn chưa hết ngạc nhiên, Trịnh Liệt đã tắt điện thoại, sau đó lại bấm một số điện thoại khác.

Đầu bên kia vừa bắt máy, Trịnh Liệt đã cướp lời trước: "Mạc Thuần Uy. Tớ sắp được làm bố rồi."

"Ừ. HẢ?"

Diễn lại đúng một màn vừa xảy ra khi nãy, còn chưa đợi đối phương kịp nhận ra mình vừa nghe thấy gì thì Trịnh Liệt đã tắt máy, ngay sau đó lại bấm một dãy số điện thoại khác, tiếp tục gọi: "Alo, Trần Bạch Nghiên, tớ..."

Đang tươi cười, bỗng một vệt sáng từ phía trước rọi tới, chói lóa cả hai mắt khiến Trịnh Liệt theo bản năng phải đưa tay lên che mắt. Hai đồng tử của Trịnh Liệt co lại, sau đó mở lớn.

Chiếc xe ô tô phía trước là một xe vận chuyển hàng rất lớn, nó dường như bị mất lái, đang lao thẳng về phía Trịnh Liệt.

Tiếng còi gầm rú cả một đoạn đường, Có người hét lên, có người ôm mặt.

Trịnh Liệt luống cuống tay chân, vứt điện thoại sang một bên, hai tay nắm chắc lấy tay lái, bẻ tay lái sang bên phải. Phải nhanh điều khiển xe tránh sang bên phải, bởi chiếc xe đang mất thắng và sẽ theo đà hiện tại là đâm sang cột đường bên trái. Với vận tốc này, chiếc xe kia chỉ cần vừa đâm tới thì cột đường kia chắc chắn sẽ bị cán gãy, dù bớt lại tốc độ nhưng cũng sẽ không thể dừng lại nó được.

Thật sự... 

Thật sự...

Trịnh Liệt bặm môi,bẻ ngoặt tay lái. Nhưng "RẦM" một tiếng.

Bên tai Trịnh Liệt chỉ nghe được tiếng kính xe vỡ vụn, tiếng người la hét, tiếng người gọi xe cứu thương, và cả tiếng nói của Trần Bạch Nghiên ở trong điện thoại.

"Trịnh Liệt. Trịnh Liệt. Cậu làm sao vậy? Cậu xảy ra chuyện gì rồi? Trịnh Liệt???"

Nhưng hắn không thể làm gì. Trước mắt hắn chỉ có một màu tối đen, xộc vào mũi là mùi tanh tưởi của máu.

Khó thở quá. 

Đau đầu quá.

Buồn ngủ quá.

Trịnh Liệt mơ hồ cảm thấy toàn thân mình nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, rồi nhanh chóng chìm vào trong vô thức
Bình Luận (0)
Comment