Mộng Giang Hồ

Chương 14


Cơm Trắng ngẫm nghĩ lại lời cảm thán của Lê Lục Giang, hắn không rõ lắm, dù sao cũng là chuyện tương lai, được bước nào hay bước nấy, hiện tại biết những thứ này cũng không có tác dụng gì.

Lúc này hắn ăn đã đủ, Tiểu Ô Nha bên cạnh cũng đã no say, ánh mắt lim dim như ngủ gật trên mặt bàn.

Một tiếng “ợ” sảng khoái vang lên, Cơm Trắng nhìn về phía Lê Lục Giang, ý hỏi hắn ăn no chưa.
“ Đừng để ý ta! Ngươi cứ ăn thêm ít nữa đi.

Chả biết sau này có thể gặp lại tiểu tử ngươi hay không.

Bữa ăn này ngươi cứ ăn nhiều vào, coi như tiệc chia tay.”- Lê Lục Giang cười nhạt.
“ Giang thúc không quay lại đây nữa sao?”- Cơm Trắng ngây thơ hỏi thừa.
“ Chịu thôi! Ngày rộng tháng dài, gót chân ta đặt đâu thì ta ở đó.

Đây cũng không phải quê hương ta, ở đây làm gì? Ở Long Quốc gia thân, huynh đệ bằng hữu ta đầy, vui hơn ở đây nhiều.

Sau này trưởng thành, ngươi cũng nên xuôi nam, phiêu du giang hồ một chuyến.

Hahaha.”
Cơm Trắng ánh mắt nhìn Lê Lục Giang với vẻ lạ lùng, nói: “ Ta thấy Giang thúc người mới bao nhiêu tuổi, chưa tam tuần đi.

Sao nói chuyện cứ như lão nhân gia vậy.”
Lê Lục Giang đen mặt lại: “ Tên hỗn đản! Ngươi ăn no rồi quay ra cắn ta sao, bữa này ngươi trả tiền.”
Cơm Trắng cười cười, vẻ xoa xuýt: “ Cơm Trắng chỉ là trêu đùa một chút, Giang thúc chớ hiểu lầm.

Hì hì.”
Lê Lục Giang lườm nhẹ, không để ý đến tiểu hỗn đản, hắn tiếp tục độc ẩm.

Đang vào buổi trưa, khách lên lầu càng ngày càng đông.

Lê Lục Giang chỉ cảm thấy quái lạ, đã có rất nhiều lượt khách lên xuống lầu bát nhưng chưa thấy lầu cửu có động tĩnh gì, chẳng lẽ có người thuê bao cả lầu cửu.

Muốn lên lầu cửu quan khách bắt buộc phải qua cầu thang bộ hoặc thang dây ở giữa lầu bát, nhưng từ lúc hai người Lê Lục Giang lên đến khi sắp dùng bữa xong, chưa hề thấy có dấu hiệu thay khách của lầu cửu, chỉ thấy mấy tên tiểu nhị tất tả chay ngược chạy xuôi mang đồ ăn đến.

Lê Lục Giang càng thêm chắc chắn lầu cửu hẳn đã được bao sạch, không biết giang hồ hào kiệt nào tài đại khí thô đến vậy.

“ Thôi kệ! Chả liên quan đến mình.”- Lê Lục Giang tặc lưỡi, ánh mắt dời về phía phố thị bên dưới.
Cơm Trắng xoa bụng thỏa mãn, cũng bắt chước Lê Lục Giang nhìn về phía ngoài, thở dài cảm thán: “ Giá như ta có thể bay nhảy như Tiểu Ô, hoặc ít nhất cũng khinh công như Giang thúc, có thể nhẹ nhàng bay từ lầu bát xuống dưới thì thật hết ý.”
Lê Lục Giang lườm mắt, nhếch miệng: “ Không muốn chết thì đừng có dại, bay nhảy ở độ cao như vậy ít nhất công lực cũng phải hạng tuyệt thế cao thủ, nội lực thâm hậu, hoặc là phải sở hữu công pháp khinh công đỉnh tiêm, công pháp cỡ như Rồng Lượn Giữa Rừng Sương của Nam Long thế gia, Thăng Long Phi Thiên Pháp của Tích Lâm Thị ở Long Quốc, Hạc Ảnh Phong của Trường Sinh phái hay Nhẫn Thuật Đạp Thiên của Shinbi phái Hải Quốc chẳng hạn.

Chỉ cần luyện được một trong 4 công pháp đỉnh cấp trên là ngươi cũng thuộc hàng cao thủ rồi, tuy chiến lực không mạnh nhưng bảo mệnh thì có thừa, chuyện bay nhảy ở độ cao này là chuyện thường ở huyện.”
Cơm Trắng cảm thấy phiền, hắn đâu có hỏi mà Lê Lục Giang lại giảng giải dài dòng.

Tuy rõ ràng là Lê Lục Giang giải thích rất nhiều thông tin hay, nhưng toàn là chuyện tào lao rườm rà, hắn mà có mấy cái công pháp kia thì còn phải nói, đã là đỉnh tiêm công pháp thì chắc chắn là tuyệt học gia tộc, môn phái, nào có phải hàng chợ mà đòi học là được.

Cơm Trắng tự nhắc nhở bản thân nên ít khơi chuyện một chút, kẻo vị Giang thúc tuổi chưa đến đầu ba này nghe thấy lại lải nhải thừa thãi một phen.

Hắn cũng không tin với tính cách phô trương của Lê Lục Giang, y lại không khoe khả năng khinh công của mình mới lạ, rõ ràng lúc sáng Lê Lục Giang cũng nhấc hắn khinh công trên không không xê xích với độ cao của lầu bát Vọng Bắc Lâu này bao nhiêu.

Nhưng mặc cho Cơm Trắng suy đoán, Lê Lục Giang lựa chọn im lặng, y muốn thừa nước đục thả câu, chọc tên tiểu hỗn đản không biết kính lễ này một phen.
Bất chợt, một mùi thơm thoảng qua lầu bát, hương thơm nhẹ nhàng, mang chút lạnh lẽo, lắng động trên khứu giác quan khách, ngửi một chút đều khiến đầu óc khoan khoái mát lạnh, hương thơm như lấp kín cả lầu, khiến người người thần hồn chao đảo.

“ Thơm quá!”- Cơm Trắng híp mắt, hít một hơi sâu cảm khái.
Lê Lục Giang sắc mặt trầm ngâm, ánh mắt lộ vẻ tò mò, sau đó nhếch miệng cười nhẹ, nhìn về phía thang dây.

Hai thiếu nữ trẻ bước ra khỏi thang dây, thiếu nữ đi trước tóc búi cao, cài trâm ngọc, ánh mắt lãnh ngạo, khuôn mặt che bằng vải tơ tằm màu lam, mặc trường bào cũng một màu lam, nữ nhân này tuy mang sắc phục kín đáo song không thể giấu hết được thân hình vưu vật của mình, hai bàn tay nàng lộ da màu trắng ngọc ngà, mềm mại mà uyển chuyển, thần thái nhẹ nhàng mà quý phái, đích thị là một mỹ nhân thiên hạ đều chú mục.

Thiếu nữ đi bên cạnh nom thấp hơn nửa cái đầu, cũng mang màn che mặt, thần thái yểu điệu, sắc phục giản dị, trông bộ dáng có vẻ là một kiếm thị theo hầu nữ nhân cài trâm ngọc kia.
Có kẻ nhận ra các nàng, lên tiếng: “ Hương hoa tuyết Đại Tuyết Sơn, đó hẳn là Tuyết Hoa Nữ Hiệp, thiên kim tiểu thư của Đông Phương gia Động Đình Cốc, là đại mỹ nhân của Tốn Xứ.

Đi đằng sau nàng chắc là kiếm thị.”
Có kẻ lại nói: “ Chưa nói đến Tuyết Hoa Nữ Hiệp kia, thần thái của kiếm thị đi phía sau ắt hẳn cũng đã là một mỹ nhân sắc nước hương trời.

Lớp vải che mặt kia cũng không dấu giếm được cảm giác của ta.”
Một nữ nhân nghe vậy khó chịu, lại nói: “ Có khoa trương như vậy sao.

Khen một mà được hai, hảo thủ đoạn, ngươi cái tên sắc phôi này mồm mép hẳn là làm hại không biết bao nhiêu con gái nhà lành a.”
Tiếng nghị luận xì xào ổn ào một phen, cơ hồ so với lúc trước Lê Lục Giang nghị luận lung tung còn muốn loạn.
Mắt thấy hai thiếu nữ rời bước lên lầu cửu, thì ra là nàng lên nhầm lầu, đám nam nhân đều tiếc hận không thể chiêm ngưỡng dung nhan người đẹp sau lớp vải mỏng kia.
Lê Lục Giang huýt sao, ánh mắt vô lễ nhìn về phía hai nữ nhân, ngâm thơ:

“ Giai nhân vô ý ươm tình thắm,
Dáng đẹp theo sau vải tơ tằm.”
“ Hay hay, haha”.- tiếng reo hò phấn khích cổ vũ Lê Lục Giang vang lên khắp lầu.
Lại có một kẻ khác ngâm lên một đoạn:
“ Dáng dẫu đẹp, vẫn là tiểu sắc,
Nàng nếu đẹp hãy để lộ dung nhan.”
“ Hay hay.

Haha.”
Lời thơ có phần hơi khiếm nhã, nhưng tiếng hoan hô khen ngợi vẫn không ngớt.
Lê Lục Giang mỉm cười, thiếu dịp gặp người trong đồng đạo, hôm nay lại có duyên khiến hắn thích thú không thôi.

Hắn nghiêng người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một thanh niên tuấn tú, trông trạc tuổi Lê Lục Giang, mang dáng vẻ thư sinh, ánh mắt phong tình, mặt mũi cân đối, tay cầm quạt giấy, người bận một thân lam bào sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, mang một dạng phong hoa tuyệt đại, có thể nói là một đại mỹ nam.

Thoạt nhìn khó người có thể nghĩ rằng những câu thơ to gan vô lễ kia lại được vị công tử tuấn tú này thốt lên.
Lê Lục Giang nhếch miệng cười cười, khen ngợi: “ Hảo thơ, hảo thơ.

Ý thơ tuy tục nhưng lời thẳng, hợp ý ta.

Huynh đài, đến, uống với ta một chén.”.

Nói rồi Lê Lục Giang nâng bát rượu lên trước mặt, ý vị mời mọc, sau đó ực một hơi hết sạch.
Nam thanh niên kia cũng vui vẻ cười cười, nâng rượu đáp lễ, cũng tu một hơi hết sạch.
Kiếm thị đi sau Tuyết Hoa Nữ Hiệp sắc mặt đen lên, nâng kiếm định động thủ, giận dữ quát: “ Các ngươi hai cái tên sắc phôi hỗn đản này, dám vô lễ với chúng ta, ta đến chém mạng chó của hai ngươi.”
“ Tiểu Hoa, không được xúc động.”- Tuyết Hoa Nữ Hiệp đưa tay chặn ngang, “ Đi thôi kẻo chư vị trên lầu chờ lâu.

Không cần quan tâm bọn hắn.”
Nói rồi nàng kéo Tiểu Hoa vốn không cam lòng lên lầu, để lại sau lưng tiếng cười khoái trá khắp lầu bát.
Thấy bóng chủ tử hai người khuất bóng, Cơm Trắng lúc này mới dám lên tiếng, giọng có vẻ quở trách: “ Giang thúc ngươi đúng là không đứng đắn! Đang yên đang lành trêu chọc vị tỷ tỷ kia để họ tức giận.”
“ Sao phải căng thẳng! Mỹ nhân không phải để ngắm sao, trời sinh nhan sắc hơn người chả lẽ cứ lo giữ bo bo tự mình ngắm, che che đậy đậy chả nhẽ nàng có tật giật mình, chính là xấu xí không muốn ai nhìn sao.


Ngươi tiểu tử thúi này, sau này hành động đừng có câu nệ quá, lúc nào cũng lo được lo mất, đời dài mất vui.

Ha ha.”
Cơm Trắng tiu nghỉu, vốn muốn khuyến gã thanh niên xốc nổi này một chút, nhưng lại bị hắn dội cho gáo nước lạnh.

Đúng lúc này có tiếng bước chân tiến về phía bàn rượu của hai người, Lê Lục Giang thu lại bộ dáng tươi cười, nghiêm mặt chờ đợi đối phương tỏ lời.
“ Vị huynh đài này nói ngôn từ nào cũng là thiên kinh nghĩa địa, khiến cho tiểu đệ bái phục không thôi.

Huynh đài không ngại có thể cho phép tiểu đệ ngồi đối ẩm cùng chứ?”
Lê Lục Giang cười ha hả, nói: “ Khó gặp được người trong đồng đạo, huynh đệ đừng khách khí, mời ngồi.

Đừng câu nệ, rượu ta không thiếu người hữu duyên.”
“ Vậy tiểu đệ không khách khí.”
Người nhập bàn chính là vị công tử khí độ nho nhã, ngâm đoạn thơ nối vần với Lê Lục Giang lúc nãy.

Điều này khiến Cơm Trắng thu lại vẻ mặt, lặng yên ngồi một góc, không muốn quấy rầy hai người bọn họ đối thoại.
Vị công tử xếp lại quạt giấy, lên tiếng: “ Tiểu đệ Mộ Dung Ngạo, xuất thân Mộ Dung Sơn Trang, ra mắt huynh đài, chẳng hay quý tính đại danh.”
“ Haha, nào có quý tánh đại danh gì.

Tại hạ họ Lê, xuất thân vùng hạ lưu sông Lục, Long Quốc, gia phụ đặt tên Lục Giang.

Hôm nay gặp mặt các hạ thật khiến cho tại hạ cao hứng vô cùng.”
“ Haha.

Nguyên lai là ‘Bách Khí Chi Sư’ Lê Lục Giang.

Hạnh ngộ, hạnh ngộ.”- Mộ Dung Ngạo ôm quyền khách sáo, lại quay mặt sang nhìn về phía Cơm Trắng: “ Chẳng hay vị tiểu huynh đệ này là? Chẳng lẽ là lệnh lang?”
Cơm Trắng há hốc mồm ngạc nhiên, Lê Lục Giang khoát tay, cười xòa: “ Chỉ là một tiểu tử theo đuôi, Mộ Dung huynh không cần để ý.

Đến, chúng ta nâng chén mừng duyên gặp mặt.”
“ Cạn chén.”- Mộ Dung Ngạo cũng hưởng ứng.

Cơm Trắng ngược lại ngồi im, tà nhãn nhìn hai kẻ không đứng đắn này đấu tửu.

“ Huynh đệ! Nghe câu thơ của huynh đệ lúc nãy, ta thấy ngươi cũng giống ta, đều là người một đường, đều yêu thích cái đẹp, haha.

Có thể chia sẻ cho tại hạ vài nhân gian mỹ cảnh các hạ đã được chiêm ngưỡng qua hay không? Đặc biệt là Khôn Xứ ấy! Chẳng giấu gì Mộ Dung huynh, tại hạ tuy đi nhiều song cũng chưa từng đặt chân đến Khôn Xứ”- Lê Lục Giang cười to lên tiếng, hắn không sợ người khác nghe thấy cái gì cả, ngược lại rất tùy ý.
Mô Dung Ngạo vội vàng lau mép, như bắt được đúng chủ đề, hai mắt sáng ngời nói: “ So với Lục Giang huynh, ta nào dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng huynh đã yêu mến mà mong chờ, ta đều bêu xấu rồi.”
Lê Lục Giang vội vàng khoát tay: “ Không ngại, không ngại! Chúng ta mới thấy đã quen, huynh đệ cứ thoải mái kể, Lục Giang xin rửa tai lắng nghe.”

“ Được! Sảng khoái! Như Lục Giang huynh biết đấy, tiểu đệ xuất thân Mộ Dung Sơn Trang, giai nhân tuyệt sắc cũng là nhiều vô kể, haha.

Xấu hổ, ta nói sai, thế gian này nào có nữ nhân xấu xí, chỉ là chưa lọt mắt đúng người thôi.”
“ Mộ Dung gia của ta phải kể đến biểu muội của ta Mộ Dung Ngọc Dao, mỹ mạo vô song, phong thái nhẹ nhàng mà trầm lắng, khiến người nhìn ngẩn ngơ nhập mộng.”- Mộ Dung Ngạo vừa kể vừa mang ánh mặt lộ vẻ tự hào.
“ Khôn Xứ mỹ nhân ngoài biểu muội ta ra, tuy được nghe kể rất nhiều nhưng mới chỉ may mắn gặp qua U Hạp Cốc cốc chủ U Thanh Thủy, Bích U Cung thánh nữ Lăng Như Cẩm, Lam Hải Khẩu nữ thiếu chủ Sato Enami,....”
Nghe Mộ Dung Ngạo liệt kê một tràng dài đại danh mỹ nhân, Lê Lục Giang và Cơm Trắng đều trợn mắt há mồm.

Lê Lục Giang là há mồm vị bội phục kinh lịch của Mộ Dung Ngạo, Cơm Trắng thì là thán phục Mộ Dung Ngạo gan to, dám phiếm luận mỹ nhân thiên hạ không kiêng nể gì.
Lê Lục Giang vẻ mặt ngẫm nghĩ, thở dài, nhỏ giọng nói: “ Mỹ nhân thiên hạ đúng là khó kể hết, chẳng biết danh nhân nào sẽ may mắn có thể một tay uống rượu, một tay ôm mỹ nhân cuồng tiếu hoan ca a.”
Mộ Dung Ngạo nhấp rượu, cảm khái nói: “ Đúng vậy! Ai có thể ở cạnh các nàng cũng đã là may mắn không thôi.

Ta lại nghe nói, trong những giai nhân đó, Lăng Như Cẩm đã có nghĩa vợ chồng với U Hồn Lang Quân, thậm chí nghe nói họ đã có một nữ nhi.

U Thanh Thủy đối với Thiên Nhai Thư Viện phó viện trưởng Tiêu Thanh Thành có tình nghĩa lớn lao, thiên hạ đều biết.

Thật ghen tỵ.”
“ Cũng không nhất thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Những người Mộ Dung huynh kể phần đa đã quá tam tuần, dẫu đẹp mấy cũng không phải là lứa tuổi ta và ngươi có thể hướng đến, ngược lại mỹ nhân thanh xuân phơi phới ngươi không có kể nhiều, thật làm ta tò mò.”- Lê Lục Giang an ủi.
“ Hừm! Lục Giang huynh có điều không rõ.

Những người ta kể trên có mỗi Lăng Như Cẩm là ngoại tam tuần, mỹ nhân còn lại cũng trạc tuổi chúng ta hoặc 18 đổ lên mà thôi.

Nhưng kể cả như Lăng Như Cẩm, ai dám hoài nghĩ mỹ mạo của nàng chứ.”- Mộ Dung Ngạo không cho là đúng.
Lê Lục Giang cũng ý thức được mình nói sai, gật đầu đồng tình nói phải.
Bỗng lúc này, ba người chợt nghe tiếng hừ lạnh từ góc phòng, một tiếng nói thanh thoát cất lên: “ Hừ! Hai tên sắc lang không nể nang gì ai thì cũng thôi, vậy mà còn muốn dạy hư tiểu hài tử tâm như giấy trắng, đúng là vô sỉ.

Thiên hạ nam nhân vì các ngươi mà xấu hổ.”
Cả ba người cùng nhìn về phía âm thanh phát ra, một người mặc áo bào trắng, đội nón rộng vành có màn che bằng vải màn màu trắng, không rõ diện mạo, vóc người thướt tha.

Với nhãn thần của mình, hai gã thanh niên không khó khăn gì khi chắc chắn người này chính là một nữ tử.
Lê Lục Giang trời không sợ đất không sợ, cười nói: “ Cô nương che che giấu giấu, không phải là xấu quá sợ người nhìn sợ hãi a.

Làm gì mà phải giấu đầu giấu đuôi không dám bỏ nón ra đàm tiếu với chúng ta.”
Mộ Dung Ngạo cũng không sợ loạn, thêm một câu: “ Hay là do tại hạ điểm danh mỹ nhân thiên hạ thiếu tên cô nương khiến ngươi không thoải mái.

Nếu vậy tại hạ thật có mắt không tròng, mong cô nương bỏ qua một hai.”
Cơm Trắng thầm bội phục trong lòng không thôi, tuy phần đa thời gian hắn ở trong mục trường song cũng biết giang hồ khốc liệt, một lời không hợp đầu rơi máu chảy, vậy mà hai kẻ trước mặt này chẳng biết sợ là gì, buông lời khiếm nhã dù chẳng biết đối phương là ai, chẳng nhẽ họ thật biết người đối diện là ai, hay họ tự nhận bản thân đã là vô địch thiên hạ, không có gì phải cố kỵ..

Bình Luận (0)
Comment