Mộng Giang Hồ

Chương 17


Thấy bóng người phi thân từ lầu bát xuống, mọi ánh mắt kể cả từ chỗ Cơm Trắng ẩu đả cũng dán mắt về phía người vừa nhảy xuống, không, chính xác là đang khinh công.

Người nhảy xuống bận một thân tử bào, gương mặt tuấn lãng, khí chất ngút trời.
Cùng lúc đó tại lầu cửu, lầu cao nhất Vọng Bắc Lâu, một âm thanh già nua vang lên: “ Tiểu Long Xuất Đàm.

Tiểu tử này là ai?”
“ Tiền bối biết tuyệt kỹ này.”- lại một giọng nói thanh thúy vang lên.
“ Hừ! Nhớ rất kỹ.”- Âm thanh già nua lại vang lên, mang chút sắc thái khó chịu.
Lại có một giọng nói nữ nhi vang lên: “ Tiểu thư! Là tên sắc phôi lúc nãy.”
Lê Lục Giang từ trên trời hạ xuống trước mặt Cơm Trắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía lão giả tên Lỗ Huyên, sau đó lại quét qua đám thiếu niên sau lưng lão giả.

Lúc này hắn mới nhếch mép cười cười, nhìn tới mấy viên ngọc bội treo ở thắt lưng mỗi người có điêu khắc hình thù riêng biệt, hắn biết đám người này là ai.

Lúc này hắn mới hiểu lý do vì sao đám nhóc này không cố kỵ gì gây ẩu đả như thế, hóa ra cũng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Lê Lục Giang hơi quay đầu nhìn lại Cơm Trắng lúc này đang lồm cồm bò dậy, nhỏ giọng ra dấu tiểu hài tử thu gọn đống sách, đứng sang một bên, không cần nhiều lời.
“ Các hạ là ai.

Chả nhẽ là người nhà tiểu hài tử kia.”- Lỗ Huyên ánh mắt trầm xuống, lên tiếng.
Lê Lục Giang cũng không có trả lời, chỉ nhếch miệng nói kháy: “ Chỉ là đám trẻ con đánh nhau, tiểu đả tiểu nháo.

Tiền bối đường đường nhất lưu cao thủ lại hướng tiểu hài tử miệng còn hôi sữa ra tay nặng.

Ngươi còn phong phạm của võ học tông sư sao?”
Bị chọc mặt mũi, Lỗ Huyên đen mặt lại, nhưng lão cũng không lỗ mãng, đối phương vừa rồi có thể nhẹ nhàng khinh công từ lầu bát nhẹ nhàng xuống thì rõ ràng y cũng là cao thủ.

“ Tiểu ranh con vừa rồi cầm đá định hạ sát thủ, ta đương nhiên phải ra mặt bảo vệ tiểu bối trong nhà, các hạ có cái gì để nói?”
“ Hừ! Sự việc vốn không nhất thiết phải đến mức độ đó, ngay từ lúc đầu tiền bối ngươi có thể cản tiểu ranh con nhà ngươi không được động thủ, nhưng rõ ràng ngươi không làm gì.

Nếu không phải thằng nhóc nhà ta có chút ý tứ, chả phải hôm nay bị lũ ranh con nhà các ngươi đánh đập tàn nhẫn.”
Bị nói trúng, Lỗ Huyên cũng chỉ có thể giữ im lặng, ánh mắt lăng lệ.

Im lặng nửa ngày, nhìn thấy thiếu niên lục bào đã ổn định lại thân hình, quay về sau lưng mình, lão mới lên tiếng: “ Vậy ngươi muốn làm sao?”
“ Làm sao là làm sao? Ngươi là trưởng bối, tiểu bối hư đốn thì có nên chỉnh đốn hay không.

Thằng ranh áo xanh này là một, thằng ranh áo đỏ kia là hai, hai thằng này phải đánh, không những phải đánh, còn phải xin lỗi tiểu tử nhà ta.

Không nặng chứ, chỉ một chữ xin lỗi mà thôi.


Làm sai thì phải nhận lỗi.”
Nghe Lê Lục Giang nói vậy, tất cả đều tức giận, thiếu niên áo hồng tức hổn hển nói: “ Ngươi...!ngươi cũng không phải phụ mẫu ta, còn không đến lượt ngươi dạy dỗ.

Hơn nữa chỉ là một tên quê mùa, bọn ta đường đường là đệ tử con em tứ đại thế lực, vì sao phải xin lỗi.”
“ Vị công tử này! Chuyện này hay là dừng ở đây đi.”- Vốn im lặng từ lâu, phụ nhân đi theo đám thiếu niên lúc này mới lên tiếng.
Phụ nhân này tuổi tầm tứ tuần, bận một thân áo đen, cả người toát lên vẻ lạnh lẽo vô cùng.

Lúc này thấy yêu cầu của đối phương quá phận, lại muốn giáo huấn chủ tử của mình, nàng đương nhiên là không thể đứng yên.
“ Đúng vậy! Các hạ vẫn nên dừng ở đây, chuyện này chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”- Lão giả Lỗ Huyên lại lên tiếng, nhưng thái độ vẫn lăm lăm sát ý.
Thấy mọi chuyện hơi đi xa, Cơm Trắng từ từ tiến lại, nhỏ giọng nói đủ để Lê Lục Giang nghe: “ Giang thúc, hay là thôi đi.

Ta cũng không sao, Tiểu Ô cũng không sao.”
Lê Lục Giang trừng mắt, quát lớn, không rõ là quát Cơm Trắng hay là cố ý nói lớn cho đám người trước mặt nghe thấy: “ IM MIỆNG.”
“ Chó sủa ngươi có thể không cần để ý, nhưng chó cắn ngươi phải đạp lại, nếu không lần sau vô tình gặp lại nó lại càng làm càn, cắn ngươi phát nữa.”
Nghe thấy Lê Lục Giang cất lời, Lỗ Huyên cùng phụ nhân áo đen sắc mặt càng ngày càng đen lại, rõ ràng đối phương cố ý lăng nhục họ.

Phụ nhân áo đen trầm giọng: “ Tiểu tử, giữ lại chút ít mồm mép kẻo gặp họa.”
“ Hừ! Có tật giật mình sao.

Một từ xin lỗi cũng không phải là hành lễ hay việc to tát gì, vậy mà cũng không làm được.

Tưởng mình là hàng trâm anh thế phiệt liền coi người thiên hạ là cỏ rác hay sao.”- Lê Lục Giang lúc này đã thực sự giận, trong người có lẫn chút men rượu khiến cho tâm tình của hắn có chút xúc động, không nể nang gì ai.
“ Vị đại hiệp này! Cơm có thể ăn nhầm nhưng lời không thể nói bậy, chúng ta không có ý đó.

Chỉ là chúng ta không sai, tại sao phải xin lỗi.”- thiếu niên Hoàng Uyên lên tiếng.
“ Hừ, đây là chỗ cho tiểu ranh con như ngươi thả rắm sao.”- Lê Lục Giang vừa cất tiếng, thân hình biến động, bộ pháp nhanh như cắt, hắn đã xuất hiện trước mặt Hoàng Uyên cùng thiếu niên tên Tần Thử.

Lấp tức hai tiếng “ bép” vang lên, hai thiếu niên lập tức lăn ra ngã, trên mặt in đỏ năm ngón tay Lê Lục Giang.
Lê Lục Giang xuất thủ quá nhanh, khiến tất cả đều bất ngờ, phụ nhân áo đen và lão giả Lỗ Huyên ánh mắt ngưng trọng, quát lớn: “ Tiểu tử, thật cho mặt mà không muốn, dám đả thương người.

Ngươi chết.”
Nói rồi cả hai cùng xuất thủ về phía Lê Lục Giang.

Phụ nhận dùng kiếm, lão giả dùng côn, cả hai tả xung hữu đột, tuy không quá ăn ý nhưng phối hợp cũng không đến nỗi nào.

Thế công phụ nhân vừa dứt, trường côn của Lỗ Huyên lại tới, nếu là người bình thường đều không kịp trở tay, nhưng Lê Lục Giang lại khác.
Lê Lục Giang thân pháp như hổ, dũng mãnh cường ngạnh, vừa né sát chiêu vừa tấn công, cơ hồ tất cả các chiêu thức kiếm pháp và côn pháp của hai ngươi kia đều không thể chạm vào góc áo của hắn.

Bỗng phụ nhân sơ sẩy một nhịp, một kiếm đâm lỡ đà, chưa kịp rút lại, lập tức bị Lê Lục Giang lúc này đã né sang một bên, đưa tay phải bắt lấy, bẻ gặp cánh tay nàng, dùng quán tính kéo lật người phụ nhân về phía sau, đối mặt với thế công của Lỗ Huyên.

Lỗ Huyên cũng không kịp bẻ hướng trường côn, thấy mũi kiếm của phụ nhân bị tay Lê Lục Giang nắm giữ, trực chỉ vào mình, y vội vàng gạt côn né tránh.

Chỉ là man lực của y quá mạnh, cánh tay phụ nhân lại bị giữ chặt rất đau nên cầm kiếm không chắc, trường côn gạt ngang khiến kiếm của nàng bay ra ngoài.
Lợi dụng dư lực còn làm phụ nhân bất ngờ, Lê Lục Giang vận chưởng đập vào lưng nàng khiến nàng bắn về phía Lỗ Huyên.

Chưởng lực của Lê Lục Giang rất vi diệu, tuy vỗ rất mạnh vào lưng phụ nhân song nàng chỉ cảm thấy đau đớn phần da thịt bên ngoài, lại không khiến nàng bị nội thương, nhưng lại hình thành một chưởng phong rất lớn đưa nàng ập về phía trước khiến Lỗ Huyên không kịp trở tay.

Tình huống có chút khó coi, cả người phụ nhân đổ ập đè lên người Lỗ Huyên.

Lão giả bị chưởng phong vừa rồi đánh cho hộc máu, trường côn văng ra xa.

Tất cả mọi người quan chiến đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Thiếu niên áo trắng lúc này không còn bảo trì thái độ lạnh nhạt, ánh mắt biến đổi, có phần ngưng trọng, lẩm bẩm không ai nghe rõ: “ Lại có thể nhẹ nhàng đả thương hai nhất lưu cao thủ, chả nhẽ y là tuyệt thế cao thủ sao.

Không thể nào.”
Lê Lục Giang lúc này vẫn bảo trì thái độ bình thản, không mặn không nhạt nói: “ Chỉ là xin lỗi mà thôi.

Các ngươi chịu hạ mình nói sớm ta cũng chẳng cần động thủ.”
Đám người nghe vậy đều sầm mặt lại, nhưng không ai dám nói gì, Lê Lục Giang quá cường thế, khua môi múa mép trước mặt hắn lúc này không phải ý hay.
Sâu trong tiền sảnh Vọng Bắc Lâu, ánh mắt của lão giả thần bí cũng sáng lên, y nói với giọng tán thưởng: “ Tiểu tử này thâm sâu khó lường.

Lỗ Huyên và Uông Lâm không phải hạng thường, vậy mà bị y đánh bại dễ dàng.”
Thiếu niên bên cạnh tò mò hỏi: “ Cùng Nhạc lão so sánh như thế nào?”
Lão giả họ Nhạc cười khổ đáp: “ Đơn đả độc đấu ta không sợ Lỗ Huyên và Uông Lâm, thậm chí lực áp một đầu.

Song dưới sức liên thủ của họ ta không phải đối thủ.

Đối diện tiểu tử này ta chắc chắn cũng không phải đối thủ, thật xin lỗi thiếu gia.”
Thiếu niên kia không để trong lòng, cười an ủi: “ Nhạc lão không cần tự trách.

Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thiên hạ cao thủ vô số, chúng ta cũng chỉ là ếch trong giếng.

Có gì phải tự thẹn.”
“ Thiếu gia nói phải! Cần không ngừng cố gắng mới đươc.”
Lầu bát Vọng Bắc Lâu, tuy ở khoảng cách xa nhưng lại có thể quan sát mà không có chướng ngại vật, cả Mộ Dung Ngạo và Đường Mặc Diệp đều nghiêm mặt trầm tư sau khi thấy thân thủ của Lê Lục Giang.


Rõ ràng từ đầu đến cuối, Lê Lục Giang không thể hiện quá nhiều nhưng mỗi nhịp bước chân, mỗi lần xuất quyền đều vô cùng xảo diệu, đơn giản mà uy lực.
“ Thân pháp thật nhanh, cổ nhân nói không sai, duy khoái bất phá.

Chiêu thức cũng không màu mè nhưng lực xuất thật mạnh.

Mộ Dung công tử cũng là khéo kết giao bằng hữu a.”- Đường Mặc Diệp nhếch mép nói.
Mộ Dung Ngạo nghe vậy liền đưa tay xoa mũi, hắn chỉ là vô ý kết giao, nào biết đối phương lợi hại như vậy.

Uống rượu nửa ngày cũng chỉ biết danh tiếng của đối phương, đến bây giờ mới được mục kích thực lực chân chính, quả là kỳ nhân hữu duyên sẽ gặp mặt.
“ Đường cô nương khen nhầm rồi.

Lục Giang huynh và ta chỉ là sơ giao, hữu duyên gặp mặt thôi, ta nào dám với cành cao như vậy.”
Nghe lời khiêm tốn, Đường Mặc Diệp chỉ hơi cười nhẹ: “ Ta xem không hẳn đi, Lê Lục Giang này tính tình tùy hứng, khoáng đạt.

Kết giao bằng hữu cũng không quá xem trọng xuất thân hay bản lĩnh a.”
Mộ Dung Ngạo gật đầu, dẫu sao cũng không hiểu rõ đối phương, không nên đàm luận nhiều.
“ Đường cô nương có biết lai lịch chiêu thức cuối cùng của Lục Giang huynh không.

Thật mạnh.”
“ Nếu ta không lầm thì có lẽ đó là Diệt Thiên Thần Công, tuyệt học của Mạc gia Diệt Thiên Thành, do Thiên Vũ Vương sáng tạo.

Nhưng đây là lần đầu mục kích, cũng chỉ là suy đoán.”- Đường Mặc Diệp thần sắc trầm ngâm, nói.
“ Hừm! Thập Nhị Quốc Trụ Long Quốc đều tầm cỡ như vậy! Nếu vứt ngẫu nhiên một người trong số họ ở bất kì thời đại nào cũng đều có thể xưng bá võ lâm a.”- Mộ Dung Ngạo cảm khái.
....
“ Cách Sơn Đả Sơn! Tiểu tử này vậy mà luyện đến thiên thứ chín Diệt Thiên Thần Công.”- Âm thanh già nua lại vang lên, có chút gấp gáp.
“ Tiền bối nhận ra lai lịch hắn sao.”
“ Hừ! Chắc chắn hắn là con cháu hoặc môn hạ của lão gia hỏa Mạc Thiên Vũ rồi.

Thanh Dận, ngươi có tin gì từ chiến trường hay không, có tin nào liên quan đến lão già Mạc Thiên Vũ không.”- Lão giả lúc này xúc động nói.
Hóa ra người nữ nói chuyện với lão giả chính là ‘ Tuyết Ảnh Nữ Hiệp’ Đông Phương Thanh Dận.

Lúc này đang đàm đạo với nàng là lão giả tuổi ngoại thất thập, mặc một thân áo bào màu tro, tóc đã ngả màu bạc xám, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt giảo sắc lẹm như dao, khắp người tỏa ra cỗ sát ý kinh người.
“ Thưa tiền bối, theo như tin tiểu nữ nhận được, đích thân Thiên Vũ Vương dẫn quân cùng Ngô Hạo đại thống lĩnh áp sát Chấn Môn Thành, muốn lấy lại thành trì này.”
“ Hahaha! Vậy là lão tiểu tử này không có mặt ở đây, diệu lắm.”- Lão giả cười ha hả sảng khoái.
“ Tiểu thư! Ta vừa dò hỏi được, tên sắc phôi đang đánh với đám người tứ đại thế lực kia chính là ‘Bách Khí Chi Sư’ Lê Lục Giang, là nhị đệ tử của Thiên Vũ Vương.”- Kiếm thị tên Tiểu Hoa lúc này mới lại gần báo tin cho Đông Phương Thanh Dận.
“ Ta biết rồi.”
“ Bách Khí Chi Sư cơ à, tên nghe khoa trương gớm.

Được, không đánh được sư phụ hắn, nay ta phát tiết lên thằng này.”- Lão giả cười lớn nói.

Lão giả lập tức phi ra ngoài cửa sổ phi xuống dưới chỗ ẩu đả, bỏ lại chủ tử Đông Phương Thanh Dận.
“ Tiểu thư! Chúng ta đuổi theo chứ.”
“ Từ từ quan sát.

Cao thủ so chiêu, cơ hội khó gặp, mau nhìn kỹ.”- Ánh mắt Đông Phương Thanh Dận thâm thúy nhìn về phía dưới, nam tử họ Lê kia thật không đơn giản a....

Lúc này đám thiếu niên đang đỡ lên phụ nhân áo đen và lão giả Lỗ Huyên, sắc mặt tất cả đều khá tệ.

Cả đám không ai dám hé răng nửa câu, không có ai đem chỗ dựa ra dọa dẫm, đối phương rõ ràng không có để ý thân phận của họ, nói ra lúc này chỉ là gọi đòn.

Lúc này, hai bóng người một già một trẻ từ trong tiền sảnh Vọng Bắc Lâu bước ra.

Người trẻ là một thiếu niên mặc lam bào cầm quạt giấy, tuổi tầm mười lăm, dáng vẻ thư sinh, khuôn mặt tuấn tú, tổng thể có hơi yếu nhược.

Lão giả theo sau mặc một thân áo vải xô màu xám, nom giống như một lão nông bình thường, tóc hoa râm, tuổi tác ngược lại so với Lỗ Huyên trẻ hơn một chút.

Hai người họ chính là hai người thần bí trong tiền sảnh phiếm luận quan chiến.
Thiếu niên dường như quen biết với đám thiếu niên, gật đầu thăm hỏi với thiếu niên áo trắng, lại quay về phía Lê Lục Giang, cất lời: “ Chư vị, nơi đây dẫu sao cũng là quản hạt của Bắc Biên Thành.

Tại hạ Ngụy Dương, trưởng tử của thành chủ Ngụy Thư, mượn danh phụ thân mong chư vị dừng tay, tránh tổn thương hòa khí.”
Thiếu niên áo trắng có chút nheo mắt khi thấy hành động của Ngụy Dương, rõ ràng là y chọn thật đúng thời điểm ra mặt, thật cao tay.
“ Cũng đủ rồi! Công đạo đã đủ.

Tiểu tử, người còn lấn cấn gì nữa không.”- Lê Lục Giang nhìn về phía Cơm Trắng, hất hàm nói.
“ Đủ...!đủ rồi! Chúng ta về đi thôi.”- Cơm Trắng lắp bắp nói, tuy ngoài mặt không biểu cảm xong hắn có chút hoảng trước mọi chuyện vừa xảy ra, chưa kịp định thần lại.
Thấy mọi chuyện đã ổn, Lê Lục Giang cũng không vứt lại lời gì ngoan thoại, muốn rời đi.

Thấy đối phương sắp rời đi, Ngụy Dương vội vã lên tiếng: “ Hai vị, các vị cùng chư vị thiếu hiệp bên này tuy đã dừng tay song mọi chuyện có thể cần phải phân cái nặng nhẹ.

Không bằng mời hai vị cùng chư vị bên này cùng dùng trà, cùng nhau giảng hòa, tránh hiểu lầm sau này.”
“ Giảng hòa! Hừ.

Chúng ta sao phải giảng hòa, rõ ràng là hắn đánh trọng thương chúng ta.”- thiếu niên Hoàng Uyên tức giận nói.
“ Tiểu ranh con, cảm thấy mặt ngươi chưa đủ đau sao.

Muốn lão tử tẩm quất hộ một cái nữa à?”- Lê Lục Giang ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng nói.
Thấy được sát ý của Lê Lục Giang, Hoàng Uyên cũng là giật thót, biết mình vừa quá xúc động.

Thấy mọi chuyện đi xa, thiếu niên áo trắng vốn vẫn luôn bảo trì im lặng từ đầu đến cuối lúc này mới đứng ra lên tiếng: “ Hôm nay đến đây là đủ! Dẫu sao vẫn là chúng ta không đúng trước, mong vị đại hiệp này bỏ qua, không chấp nhặt đám tiểu bối bọn ta.”
Ngụy Dương đứng bên cạnh cũng là giật mình, kẻ này cũng thật không đơn giản, biết đúng lúc chọn bậc thang cho mình xuống đài.

Ngụy Dương cũng là tinh ý đỡ lời: “ Địch Hùng công tử nói đúng! Còn xin đại hiệp bỏ qua cho.”
Lê Lục Giang cũng lười để ý, hắn quan tâm lũ lít nhít này làm gì.

Lê Lục Giang đang định rời đi chợt giật mình dừng lại.

Một bóng người phiêu nhiên từ trên lầu cửu khinh công về phía hắn, kèm theo một giọng nói già nua chói tai.
“ Hừ! Bỏ qua là bỏ qua thế nào, dám đả thương người tam đại thế lực.

Không đưa ra lời công đạo, ngươi vô pháp rời đi.”.

Bình Luận (0)
Comment