Mộng Giang Hồ

Chương 38


Lời vừa dứt, bóng người Dương lão đầu biến mất tại chỗ, chỉ để lại Cơm Trắng đang há hốc mồm kinh ngạc.

Thiếu niên còn chưa định thần lại những gì vừa xảy ra.

Những gì Dương lão đầu vừa làm thật bất khả tư nghị.
Dương lão đầu tuy xuất hiện với bộ dáng của một lão nhân tuổi ngoài thất thập, nhưng khí thế lại mạnh mẽ, hoạt bát như một gã trai tráng đang ở trạng thái đỉnh phong.

Ánh mắt đỏ ngầu của lão nhân mang theo vô hạn sát khí, hơi thở gấp gáp như mãnh hổ đang tận lực lao về phía con mồi, vẻ mặt vô cùng hưng phấn giống như lạc vào bầy dê.

Bộ pháp của Dương lão vô cùng xảo diệu, mỗi lần chân chạm đất đều giống như đặt một nước cờ trên bàn, kết hợp với tốc độ nhanh khiến địch nhân khó đoán định nước đi tiếp theo.
Dương lão đầu ra tay vô cùng tàn nhẫn, đám binh lính không hề có một chút phản kháng.

Lão giả chỉ một cái vỗ tay ngay lập tức thủ cấp một tên lính vỡ nát, một đòn cước bẻ gãy đôi người một tên khác.

Chỉ trong vài cái chớp mắt, mặt đất xung quanh Cơm Trắng lại xuất hiện thêm gần một chục bãi máu.

Đám tàn binh mặt mũi trắng bệch sợ hãi, không kẻ nào còn dám liều mạng lao lên nữa.

Những dân thương liều lĩnh ở lại xem náo nhiệt cũng đều há hốc mồm kinh sợ, thật không ngờ một cái lão giả ăn mặc lôi thôi lại lợi hại như vậy.
" Không tốt! Là cao thủ, các huynh đệ mau chạy."- Tên đầu lĩnh hoảng hốt kêu lên.
Lời hắn vừa dứt, đám tàn binh lập tức dừng lại hành động cướp phá, bỏ chạy thục mạng, không cả dám quay đầu lại.

Không có cách, chúng chỉ muốn phát tiết, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một kẻ điên cuồng khát máu, chỉ vài ba hơi thở liền giết chết gần hai chục chiến hữu, thế thì còn đánh thế nào.

Lúc này không chạy vậy còn đợi đến khi nào.
Dương lão đầu thu lại khí thế, không có thừa cơ truy kích đám tàn binh, ánh mắt hời hợt giống như mọi thứ vừa xảy ra chỉ là chút chuyện tiểu đả tiểu nháo, không có gì đặc sắc.

Lão nhân không lặng người quá lâu, bước chân lập tức đi qua chỗ Cơm Trắng, chỉ vỗ vai hài tử nhắc nhẹ rằng đến giờ về nhà.
Cơm Trắng lấy lại tinh thần, lập tức theo sát cước bộ lão nhân, không dám quay ngang quay ngửa nhìn nhiều xung quanh.

Lúc này đám dân thương xung quanh cũng không còn sợ hãi trốn tránh nữa, tất cả đã chạy trở lại hàng quán của mình.

Cho rằng đám tàn binh đã chạy xa đồng thời cảm giác Dương lão đầu không có địch ý, tất cả đều lấy lại mười phần can đảm.
Rất nhiều người đứng ở hai bên đường hành lễ cảm tạ Dương lão đầu đã ra tay dẹp loạn, thậm chí có kẻ nhà giàu mời lão nhân vào hàng uống rượu, thưởng đồ ăn.


Dương lão đầu chỉ cười nhạt, không có đáp ứng.
Mọi chuyện tưởng đến đây là dừng, nào ngờ không biết từ đâu có kẻ thọc gậy bánh xe, nói lời chia rẽ, khiến mọi người xung quanh hoang mang, một vài kẻ cũng bất bình hùa theo.
" Lão nhân gia ngươi rõ ràng là có thực lực đánh lui đám tàn binh đó, nhưng tại sao ngay từ đầu lão không ra tay?"- Có một lão bản ánh mắt bất bình, nhưng chỉ dám hỏi bâng quơ.
" Hu hu! Đúng vậy! Nếu lão ra tay thì chồng ta đã không phải chết oan chết uổng."- Một phụ nhân khóc thút thít, trách móc.
" Hừ! Ta từng đọc sách! Trong sách nói người có năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn.

Tiền bối là người có bản lĩnh võ học trác tuyệt, thừa sức dọa sợ đám loạn binh đó, vì sao người không ra tay ngay từ đầu trừ hại cho dân."- Một gã trẻ tuổi dáng vẻ thư sinh thoát khỏi đám người, trực tiếp đứng ra chất vấn.
" Đúng vậy." - Một vài kẻ ba phải cũng hùa theo gật đầu, trong số đó có vài kẻ vừa lúc trước nói lời cảm tạ Dương lão đầu.
Tên thư sinh lúc trước vốn là kẻ thấy biến trốn nhanh nhất, thế nhưng lúc này thấy nhiều người gật đầu tán đồng ý kiến của mình, cảm thấy bản thân có mười phần lực lượng, lại nói tiếp: " Ta xem rõ ràng là lão nhân gia ngươi chỉ biết nghĩ đến mình mà thôi.

Rõ ràng lão là kẻ ích kỷ.

Nếu ta có bản lĩnh như lão chắc chắn ta sẽ đứng ra vì bách tính vô tội dẹp loạn."
Cơm Trắng nghe thấy những lời này giận đến tím mặt.

Trong lòng thiếu niên đang chửi thầm đám dân đen này ba phải, vong ân phụ nghĩa.

" Các người...!các người rõ ràng là lũ người bội bạc.

Dương lão vừa mạo hiểm đánh đuổi lũ giặc kia đi mà các người vẫn còn chất vấn nhân phẩm ông ấy."- Cơm Trắng tức nổ đom đóm mắt, quát nạt.
" Hừ! Một cái thằng nhóc cũng dám múa mép dậy chúng ta cách làm người.

Đúng là vị tiền bối này đã đánh đuổi bọn giặc kia đi, thế nhưng rõ ràng là lão không hề có ý cứu giúp chúng ta ngay từ đầu." – Sắc mặt tên thư sinh trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo.
Cơm Trắng tức giận đến nỗi hai bàn tay thiếu niên nắm chặt lại, hận không thể đấm mạnh một quyền vào bản mặt trơ tráo của tên thư sinh.

thiếu niên đang muốn cất tiếng phản bác tiếp thì bị Dương lão cản lại.
Dương lão vốn yên lặng từ đầu đến cuối, lúc này bật cười thành tiếng, điệu cười giống như đang xem một vở hài kịch nơi lũ vô danh tiểu tốt đang múa may mồm mép mua vui.

Điệu cười vô cùng sảng khoái, kéo dài một khắc lâu, khiến những kẻ chứng kiến cảm giác lạ lẫm.

Có vài kẻ cho rằng lão nhân là bị đả kích thật lớn, dẫn tới phát điên.
Cơm Trắng thấy tình trạng của Dương lão trước mắt thì vô cùng lo sợ.

Thiếu niên đặt mấy vò rượu xuống đất, giật giật cái tay lão nhân như muốn kéo lão từ cơn điên trở về thực tại.

" Không sao...!ta không sao! Ta chỉ đang buồn cười lũ sâu kiến ngu ngốc này thôi.

Ha ha ha."- Dương lão khoát tay ra hiệu Cơm Trắng không cần lo lắng, từ trong cơn cuồng tiếu cất giọng – " Thấy không? Đây là lý do ta không muốn ra tay đấy."
Lão nhân đình chỉ nụ cười của mình, sắc mặt thay đổi đột ngột, vô cùng trầm lãnh, lộ ra sát khí quanh người.

Lão nhân nhếch miệng đảo mắt xung quanh đám đông hai bên đường một lượt, sau đó ánh mắt rơi vào trước người tên thư sinh.
Cảm nhận sát ý kinh người từ lão nhân, tên thư sinh cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng chửi thầm bản thân vừa rồi có hơi quá đà.

Tuy nhiên, cảm nhận ánh mắt những người xung quanh đang chú ý về phía mình, y cố gắng trấn tĩnh, lấy lại tinh thần, cất lời: " Tiền bối nhìn vãn bối như vậy là có ý gì? Chả nhẽ vãn bối nói sai, vô sự vu vạ người?"
Dương lão nhếch mép cười khinh thường, giọng nói đanh thép lộ ra vẻ mỉa mai: " Không! Ngươi nói rất đúng! Chính xác ban nãy lão phu không có ý định ra tay đánh đập lũ tiểu tốt kia."
" Nếu không phải đám sâu kiến kia mù lòa động đến ta, lão phu cần gì phải ra tay tàn sát."
" Nói cho cùng! Mạng sống của các ngươi có liên quan gì ta? Các ngươi cho được lão phu cái gì mà ta phải mạo hiểm ra tay cứu giúp.

Trước mặt lão phu, các ngươi cùng lũ tàn binh kia đều như nhau, đều là sâu kiến dưới chân, ham sống sợ chết, không đáng thành người."
Thư sinh cùng đám dân thương có ác ý với Dương lão lúc này ai nấy đều trợn mắt tức giận, coi lời lão nhân đã triệt để vạch mặt chúng.
" Sao? Không phục sao? Không phục thì cắn ta a.

Nói thật cho lũ sâu bọ vô dụng các ngươi biết, trên đời này việc ta không nguyện ý làm nhất chính là cứu giúp những kẻ đốn mạt lật lọng như các ngươi.

Hôm nay chả may thuận tay làm việc, coi như ta đen đủi giẫm phải bãi cứt chó thật lớn." – Dương lão đầu cười khinh bỉ.
Lão nhân cũng không hề có quay đi ngay lập tức, bàn tay vận lực, một mảnh sành rơi vãi dưới chân lão từ từ bay vào tay.

Cảm thấy đã cầm được mảnh sành, lão nhân phất nhẹ thủ chưởng, viên sành lao với tốc độ xé gió xuyên thủng yết hầu tên thư sinh, máu tươi tung tóe, từ từ ướt đẫm vạt áo của y.
Mọi chuyện diễn tả thì lâu nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Cơm Trắng cùng đám người xung quanh giật mình hoảng sợ, vài kẻ vừa đắc tội Dương lão lập tức co giò bỏ chạy.

Không có cách, trước mặt chúng là một lão già không hề nói lý, một lời không hợp liền có thể xuống tay hạ sát thủ.

Chúng không muốn giống tên thư sinh kia, trở thành xác chết vô hồn.
" Thế nào? Còn kẻ nào chất vấn cách làm người của lão phu? Đứng ra đây xem thử!" – Dương lão cười khẩy nhìn xung quanh.
Cơm Trắng trợn mắt, cảm thấy rõ ràng là Dương Lão đang nói đùa, lão vừa mới nhẹ nhàng giết người xong, ai dám đắc tội lão nữa.


Lúc này, thái độ của thiếu niên đối với vị ân nhân này có vài phần mâu thuẫn.

Hắn vô cùng biết ơn Dương lão vì đã cứu hắn đồng thời đối xử với hắn không tệ, thế nhưng hắn lại sợ hãi cách giải quyết vấn đề đầy tàn nhẫn của lão nhân.

Rõ ràng mọi chuyện không có nghiêm trọng đến mức phải đổ máu, Dương lão quá hiếu sát.
" Đi thôi."
Dương lão thu lại dáng cười, nhắc nhở Cơm Trắng liền quay đầu rời đi.

Cơm Trắng không dám chần chừ, lập tức theo đuôi.

Đám đông thấy ông cháu hai người đi xa lập tức hoặc giải tán, hoặc thu dọn lại đống lộn xộn vừa rồi.

Nhiều người thở dài thương hại tên thư sinh, đang yên đang lành tự nhiên vong mạng.

Có người tặc lưỡi nhắc nhở hậu bối đi cùng rằng ngươi sẽ không chết nếu ngươi không ngu ngốc tự tìm đường chết, làm người nên thu liễm một chút, thế gian này vốn nhiều kẻ không nói lý, hay chính xác hơn là lý lẽ nằm trong tay kẻ mạnh...
...
Rừng trúc đong đưa lá, không gian trầm lắng, mọi biến động bên ngoài giống như đều bị bầu không khí trong lành của trúc lâm loại bỏ.

Cơm Trắng thất thểu đi theo Dương lão, trong lòng còn có rất nhiều điều lấn cấn.
" Sao? Ngươi cảm thấy lão phu quá tàn nhẫn sao?"- Dương lão đánh vỡ sự im lặng.
Cơm Trắng chỉ cười gượng, nói: " Cháu không có ý đó, nhưng...!người thư sinh ấy cũng không đáng chết a."
Dương lão nhếch mép cười khinh thường, lời nói có chút bậy bạ: " Bình sinh ta ghét nhất những kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng.

Đọc được vài ba thư quyển, đi được mấy cái nơi khỉ ho cò gáy liền ra vẻ ta đây làm việc đều là thiên kinh nghĩa địa, có được chút thành tựu liền tỏ ra thượng đẳng hơn người.

Con mẹ nó thượng đẳng cái rắm! Ngặt một lũ súc vật hèn nhát."
" Bỏ qua việc ấy! Thế nhưng cứu người cũng là việc tốt.

Chẳng phải lão từng cứu cháu đấy sao?"- Cơm Trắng chất vấn.
Dương lão hừ nhẹ, nói một tràng dài: " Cứu ngươi là ta dở người tiện tay làm.

Còn đám người kia xứng đáng để ta cứu sao? Con mẹ nó! Ngươi nên nhớ rằng những việc tốt ngươi làm dù nhiều dù ít thì luôn có kẻ cho rằng đó là nghĩa vụ của ngươi vì ngươi có bản lĩnh đó."
" Mà đã coi là nghĩa vụ thì một khi ngươi không thể giúp chúng hết lòng thì trong lòng đám mất dậy ấy sẽ sinh ra oán khí, cho rằng ngươi là cố tình làm vậy.

Chúng sẽ nhảy bổ vào, cắn xé, chỉ trích, dè bỉu ngươi mặc cho trước kia ngươi làm bao nhiêu chuyện tốt cho chúng đi chăng nữa."
" Tất cả lũ khốn nạn ấy đều là những kẻ vô dụng, hèn nhát và đáng khinh.

Lão tử ta không có thừa hơi rỗi sức cứu lũ cò mổ mắt ấy."
" Lúc nãy ngươi cũng thấy rồi đấy.


Câu trước cảm tạ câu sau chửi lão phu ngay được."
Cơm Trắng vốn quen lão nhân văng tục, không có nửa điểm khó chịu, cảm thấy lời lão cũng có lý, chỉ là vẫn không phục lý do lão nhân giết tên thư sinh cho lắm.
" Nhưng cũng không đến nỗi giết người a."
Dương lão đầu cau mày, tỏ vẻ khó chịu, quát nạt: " Thằng nhãi ranh ngươi là đang gọi đòn hửm? Thật coi mua mấy vò rượu cùng cái đùi dê là có thể trèo lên cổ ta ngồi.

Đến đến, chìa mông ra để lão phu đá cái cho hả giận."
Cơm Trắng hoảng hốt, lập tức bỏ mặc lão nhân chạy về trước.

Không có cách, dẫu sao cũng đang nương nhờ lão nhân, thiếu niên cảm thấy mình không nên làm lão phật ý, nhỡ lão đuổi hắn đi thì khốn...
Dương lão thấy Cơm Trắng chạy tót về trước thì bật cười ha hả, cảm giác sự có mặt của thiếu niên khiến lão thấy bớt buồn tẻ hơn so với trước, còn chuyện vừa nãy lão không có để trong lòng.

Bỗng nhiên có một cơn thiên phong mạnh mẽ thổi qua khu rừng rồi im bặt.

Dương lão đình chỉ cước bộ, không thèm ngoảnh mặt ngó nghiêng, chỉ lên tiếng: " Ra đi."
Dứt lời lão nhân, một bóng người mặc hắc y lập tức từ tán lá rừng trúc xuất hiện trước mặt lão.

Người này dáng vẻ trung niên, thân hình quắc thước, mày râu nhẵn nhụi, ánh mắt sắc lạnh, cả người toát lên cỗ khí thế đáng sợ.
Hắc y nhân hơi khom người, ôm quyền hành lễ: " Sư chất Tống Vĩnh Huy ra mắt sư bá."
Dương lão cau mày, trong lòng tràn ngập nghi vấn với lai lịch của hắc y nhân, bèn hỏi: " Ngươi gọi ta là sư bá, chẳng nhẽ ngươi xuất thân từ Nghị Ma Đường?"
Hắc y nhân vẫn duy trì trạng thái khom người, đáp: " Đúng vậy thưa sư bá! Sư phó của cháu chính là Nghị Ma Đường tam trưởng lão Ngô Hiểu Đồng."
" Ngũ muội sao? Ừm thế thì đúng là ngươi xưng hô không lệch, đứng dậy đi." - Dương lão như hiểu ra lai lịch của hắc y nhân, ra hiệu cho hắn bỏ lễ đứng lên.

Kỳ thực lão nhân vừa nói vừa quan sát hắc y nhân, lão nhận ra khí tức tuyệt kỹ võ học của sư muội mình trên thân kẻ tên Tống Vĩnh Huy này, khí tức ma công này thiên hạ chỉ có Ngô Hiểu Đồng làm được.
" Ngươi tìm ta có việc gì? Đừng nói là sư muội tìm ta, ta khinh thường tin." – Dương lão ánh mắt sâu xa, nói.
Tống Vĩnh Huy không hề phản bác, chỉ nói: " Sư phó năm đó đối với lão nhân gia người không có nửa điểm oán trách.

Sư bá đừng nói vậy mà tội nghiệp nàng."
Dương lão nhướng mày, ánh mắt trầm xuống: " Ngươi biết cái rắm, thật xem Dương Vân Châu ta là hài tử lên ba, dễ dàng bị lừa gạt tình cảm như năm đó?"
" Mà thôi bỏ đi! Có rắm mau thả, lão phu còn về uống rượu."- Dương lão nhịn nỗi khó chịu trong lòng, ánh mắt lảng đi.
Tống Vĩnh Huy không hề nói lời thừa thãi nữa, lấy từ trong ngực áo ra một cuốn thánh chỉ bằng kim lụa, dưới tấm kim lụa thêu một con rồng màu đỏ máu uốn lượn thành hình tròn.
" Sư bá! Là thánh chỉ của đường chủ Nghị Ma Đường, xin mời người hành lễ."
Dương lão cười khẩy, không có đáp ứng lời Tống Vĩnh Huy, chỉ nói: " Cái thằng ranh con Lạc Vô Khuyết bày ra cái giá thật lớn a.

Lão phu không còn là người Nghị Ma Đường từ hai mươi năm trước rồi, cái lễ này bỏ đi.

Ngươi cứ đọc đi, ta nghe thử xem hắn muốn cái gì."
Tống Vĩnh Huy cau mày, nhớ lại mô tả về tính cách của Dương Vân Châu từ lời sư phó của mình, hắn lắc đầu thở dài, bắt đầu đọc: " Ma Trảo Long Thánh Dương Vân Châu tiếp chỉ: Cửu Địa biến loạn, chư thần Nghị Ma Đường một lòng mong mỏi Ma Trảo Long Thánh hồi nghị đường cùng chủ trì đại cục.

Khâm thử.".

Bình Luận (0)
Comment