Mộng Giang Hồ

Chương 42


Thời gian vốn vô tình, chớp mắt đã cuối năm.

Mùa đông mang theo những làn gió tuyết lạnh buốt, bao trùm lên đầm nước cùng cánh rừng trúc cạnh bên.

Đầm Di Trạch phong cảnh vốn không quá đẹp mắt so với những nơi khác, nhưng nơi đây lại có rừng trúc quanh năm tốt tươi, đậm màu sự sống, bất kể ngày hạ oi bức khô hạn hay ngày đông lạnh lùng băng giá, từng cành lá xanh vẫn vươn mình tỏa bóng.

Giữa khoảng đất phủ đấy tuyết trắng trong rừng trúc, Trần Bạch Hoàng vẫn say sưa luyện quyền.

Thiếu niên đã luyện quyền ở đây từ sáng sớm.

Hắn ăn mặc phong phanh, khoác một tấm áo tơi mỏng vá víu nhiều chỗ, khuôn mặt đỏ lên vì lạnh, hơi thở từ từ phả ra những luồng khí màu sương, khắp người tỏa ra một cỗ khí lực nhàn nhạt để duy trì thân nhiệt.
Ngót nghét gần một năm kể từ ngày bắt đầu học võ, Trần Bạch Hoàng đã không còn là tiểu tử mã phu Trần Cơm Trắng khi xưa.

Tuy toàn thân vẫn mang dáng vẻ cao gầy, nhưng những bắp thịt rắn chắc đã dần lộ ra, khí lực mạnh mẽ, hơi thở ổn định hơn.

Tất cả là nhờ vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ, thậm chí là liều mạng của thiếu niên.
Nhớ ngày đó, Dương lão đầu nói thiếu niên sáng sớm sẽ phải ngâm mình trong làn nước lạnh để luyện khí, hắn nghiêm cẩn chấp hành, không dám lười biếng một khắc bất kể nắng mưa hay tuyết phong giá rét.

Khi ấy, tiết trời mùa thu còn dịu mát, thiếu niên vẫn có thể từ từ thích nghi với nhiệt độ của dòng nước, song mùa đông đến mang theo giá rét lạnh thấu xương, mặt nước đầm hình thành lên một tầng băng mỏng, việc rèn luyện theo cách cũ bất đắc dĩ phải đình chỉ.
Thế nhưng Trần Bạch Hoàng là cỡ nào cố chấp, cỡ nào nghiêm khắc với bản thân.

Hắn từng liều mạng nhảy vào đầm nước luyện công, sự ngu ngốc ấy khiến thiếu niên suýt chút nữa phải trả một cái giá đắt.

Nếu không phải Dương lão đầu phát hiện, kịp cứu hắn từ Bờ Bên Kia trở về, có lẽ hắn đã gặp lại gia đình từ lâu.

Sau lần chết hụt ấy, Trần Bạch Hoàng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng quyền si.

Việc Dương lão đầu sử dụng công lực còn sót lại không nhiều của mình để giải hàn khí trong người thiếu niên đã khiến hắn chịu đả kích rất lớn, bởi vì Trần Bạch Hoàng nhận ra thân thể vị sư phụ già càng ngày càng yếu nhược, lại phải hao tổn công lực cứu hắn dẫn đến quá sức mà nhiễm bệnh.

Là đồ nhi, Trần Bạch Hoàng không đành lòng nhìn sư phụ mình ngày một yếu đi, hắn sợ một ngày vị sư phụ tiện nghi này của hắn sẽ lại giống những người thân trước kia, bỏ lại hắn bước về nơi xa xăm...
Lúc này, Trần Bạch Hoàng quyền ý đầy người, tỏa ra chân khí lay động tán lá xung quanh.

Hai thủ chưởng đan vào nhau, lòng bàn tay hướng vào trong, toàn thân hơi gồng, luồng chân khí trong suốt ba động xung quanh hai bàn tay.


Cảm thấy lực lượng đã đủ, thiếu niên lập tức phất ra hai thủ chưởng, một luồng kình phong rất mạnh bắn về phía khóm trúc trước mặt hắn.

Một tiếng " bành" phát ra, ba bốn thân trúc nổ tan, cây cao đổ rạp xuống đất.
Thấy kết quả trước mắt, Trần Bạch Hoàng mỉm cười hài lòng.

Chiêu thức vừa rồi là hắn mượn dùng chân khí bản nguyên thuần túy trong cơ thể, lại mô phỏng hình thái chiêu thức có tên gọi Chưởng Xuất Vô Hối của lão sư phụ.

Tuy chân khí bản nguyên của Trần Bạch Hoàng mang theo lực lượng còn yếu, không thể so sánh với nội công dày đặc ma khí của Dương lão đầu, song uy lực sau khi phát ra cũng không đến nỗi nào.
Dương lão đầu tay chống gậy trúc, dáng vẻ gầy guộc lôi thôi, không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng Trần Bạch Hoàng.

Chứng kiến ái đồ có thể điều chuyển bản nguyên chân khí đến độ lô hỏa thuần thanh, mang theo uy lực như vậy khiến lão không khỏi gật đầu tán thưởng, sau đó trên khuôn mặt già nua lại lộ ra nét buồn tủi, thở dài một hơi lẩm bẩm cảm thán: " Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước, lại có thể trong thời gian ngắn luyện bản nguyên chân khí đến mức này."
" Sư phụ."- Cơm Trắng ôm quyền sau khi nhận ra sư phụ đi về phía mình.
Dương lão gật đầu, nói: " Ngộ tính của ngươi so với những kẻ được xưng tụng là võ học kỳ tài cũng không xê xích bao nhiêu.

Thật tiếc a! Thân thể như cây trúc này không đủ sánh vai với ngộ tính tuyệt luân ấy.

Nếu như thể chất ngươi đúng dạng lưng hùm vai gấu thì không biết ngươi còn phát triển đến mức độ nào."
Trần Bạch Hoàng cười vui vẻ, nói: " Sư phụ không cần tiếc nuối! Được đến đâu hay đến đấy, con sẽ không ngừng nỗ lực."
" Hừ! Ngươi có biết cái sự nỗ lực của ngươi khủng khiếp thế nào không? Nếu để người thiên hạ biết được chắc chắn không biết bao nhiêu kẻ đâm đầu xuống đất, chết vì hổ thẹn."
" Ngươi tu võ bất kể ngày đêm, trong cùng một tuần trăng, thời gian ngươi bỏ ra để luyện tập so với vi sư năm đó nhiều hơn gấp ba lần."
" Vi sư đã nói rồi.

Thân thể người cũng không phải thần thánh, cần phải nghỉ ngơi để điều tiết nội lực, thả lòng kinh lạc.

Nếu không phải ta bắt ngươi có ngày nghỉ tuần hoàn thì có lẽ bây giờ ngươi đã là một cái tên quyền si, mãi mãi không nhập tuyệt thế." – Dương lão đầu nhướng mày, nói.
" Dạ.

Con chỉ nghĩ nên tranh thủ lúc nào hay lúc đấy, may mắn sư phụ đề tỉnh, nếu không đã mắc sai lầm." – Trần Bạch Hoàng gật đầu, nhận ra lý lẽ trong lời sư phụ.
" Bản nguyên chân khí đã có thể luyện đến mức như này, xem ra lần chết hụt trước lại là nhân họa đắc phúc."- Dương lão đầu vuốt nhẹ sợi râu bạc, ánh mắt cẩn thận xem xét.
" Sự phụ giảng như thế nào?"- Trần Bạch Hoàng tò mò, hỏi.

Lần chết hụt trước là do hắn ngu ngốc nhảy vào làn nước băng giá, thân thể chưa kịp thích ứng khiến cho bản thân bị sốc nhiệt, xém chút tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử.

Bây giờ Dương lão đầu nói vậy khiến trong lòng hắn sinh ra nghi vấn.
Dương lão đầu chỉ nhàn nhạt nói: " Hàn khí từ lần chết hụt trước đã vô tình tinh luyện chân khí, khiến cho chân khí trong cơ thể trở nên đậm đặc, dồi dào hơn.


Đây là một cái cơ duyên không phải ai cũng có được.

Sau này nếu ngươi có thể may mắn nhận được bí kíp hay công pháp mang thuộc tính âm hàn thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh."
Nói đến đây, Dương lão đầu hơi cúi khuôn mặt, lắc đầu thở dài: " Thật tiếc! Vi sư chủ tu chí dương ma công, không có thứ gì để truyền ngươi.

Nếu là còn tại...!Hừm! Mà thôi."
Nhìn thấy nét mặt sầu buồn của lão sư phụ, Trần Bạch Hoàng vô cùng lo lắng.

Hắn nhận ra những ngày này tâm trạng sư phụ không được cao hứng cho lắm, điều này khiến hắn bận tâm, bởi vì hắn biết tâm trạng cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe vốn đã gần cạn dầu của lão nhân.
Vội vã tiến lên sánh vai đỡ lấy tay lão nhân, Trần Bạch Hoàng từ từ rảo bước trong rừng trúc cùng Dương lão đầu.

Im lặng một lúc, dường như không thể chịu được từng tiếng thở dài của sư phụ, thiếu niên lên tiếng: " Sư phụ! Người có tâm sự, có thể nói ra cho nhẹ lòng."
Kỳ thực Trần Bạch Hoàng rất muốn hiểu hơn về sư phụ mình.

Dương lão đầu tuy lắm lời nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ kể cho Trần Bạch Hoàng nhiều về quá khứ của mình mặc cho thời gian hai bên gắn bó đã lâu.

Lão nhân giấu giếm rất kĩ những ký ức không mấy tốt đẹp của mình, bởi vì lão biết một khi nói ra trước một kẻ nặng tình như Trần Bạch Hoàng sẽ gây ra nhiều chuyện không hay.
" Có lẽ cũng không thể giấu mãi trong lòng.

Được rồi! Nói cho ngươi cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại cũng coi như dặn dò." – Dương lão đầu ánh mắt xa xăm nhìn về tán lá, lạnh nhạt nói ra.
" Ngươi biết lão phu kỳ danh Ma Trảo Long Thánh rồi chứ?" – Dương lão đầu hỏi.
" Dạ! Sư phụ luôn nói bên tai, đồ nhi nghe đến thuộc lòng rồi." – Trần Bạch Hoàng cười khổ, cái biệt hiệu này kèm theo gương mặt dương dương tự đắc của sư phụ hắn đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần.
" Hừ! Chớ có cười nhạo vi sư." – Lão nhân hơi gân cổ lên quát.
Được một nhịp, lão nhân lại nói tiếp: " Kỳ thực khi còn bằng tuổi ngươi, lão phu là đệ tử duy nhất của Long Ma Vương Long Thiên Hoa.

Tuổi tác Long sư khi ấy so với ta bây giờ còn lớn hơn gần hai chục niên tuổi, thế nhưng vẫn là rường cột của Nghị Ma Đường."
" Vậy ra sư công của con họ Long, họ thật hiếm a.

Mà như lời sư phụ nói thì năm đó sư công đã hơn chín mươi tuổi, vậy thì thời đại đó thật xa xưa." – Trần Bạch Hoàng có chút kinh ngạc cảm thán.
Dương lão đầu lại tiếp tục: " Đúng vậy! Năm đó vẫn còn là thời kỳ của Trần Chủ Trần Quán Thâu, chính là tổ sư của U Minh Giáo ở Đoài Xứ."
" Còn về họ Long của người, kỳ thực đến giờ ta vẫn mơ hồ không rõ.

Chỉ nghe Long sư nói rằng họ Long chính là một trong hai gia tộc thủ hộ Thần Long Cốc, một trong hai cổ thánh địa của Bách Long Tộc."

Cơm Trắng nghe đến đây vô cùng giật mình, bởi vì Dương lão đầu nhắc đến hai cổ thánh địa của Long tộc.

Thiếu niên từng đọc trong sách sử, biết được Long tộc có hai cổ thánh địa, một tên là Phong Châu Lĩnh ở Long Quốc và một là Thần Long Cốc ở Cửu Địa.

Phong Châu Lĩnh tuy có giao thiệp với bên ngoài song địa điểm cố định lại rất bí ẩn.

Ngoại trừ Long Đế được phép đặt chân đến, thường nhân căn bản không có khả năng biết tới, chỉ biết rằng nơi đây có hai gia tộc thủ hộ là Ma gia và Cao gia.

Cần phải biết rằng Cửu Chủ đầu tiên của Cửu Địa đồng thời cũng là người mở ra ma đạo chính là Ma Chủ Ma Văn Nam, xuất thân Ma gia Phong Châu Lĩnh.

Ngoài ra, tuy cao thủ của hai gia tộc này hiếm khi xuất hiện trên giang hồ thế nhưng mỗi lần ra mặt đều khiến thiên hạ quần hùng vô cùng kinh sợ.

Điều đó đủ để hiểu thực lực của hai gia tộc thủ hộ Phong Châu Lĩnh mạnh mẽ bực nào.
Thần Long Cốc so với Phong Châu Lĩnh tuy địa vị ngang nhau, song tung tích còn muốn bí ẩn vô cùng.

Kể từ 2000 năm trước, nơi đây chưa một lần xuất thế.

Chỉ đến khi Mạc Chủ Mạc Kiến Thành vấn đỉnh thiên hạ, mới có tin tức phong thanh.

Có truyền thuyết nói rằng, Mạc Chủ có thể sáng tạo vô thượng công pháp Vô Danh Kinh chính là nhờ cơ duyên xảo hợp ngộ nhập Long Thần Cốc.

Biết đến lai lịch bất phàm của vị sư công kia, Trần Bạch Hoàng không khỏi sửng sốt kinh nghi.
Dương lão đầu lườm nhẹ hài tử, nói: " Năm đó cũng không ai biết lai lịch của Long sư bởi vì người luôn giữ bí mật, bây giờ thì có lẽ vài người biết đến.

Nhưng ngươi tốt nhất cũng đừng nói gì đến điều đại bí mật này kẻo gặp rắc rối.

Nhớ kỹ."
Gặp thái độ hiểu ý của Trần Bạch Hoàng, lão nhân lại nói tiếp: " Long sư chính là thiên hạ kỳ tài.

Sau khi Mạc Chủ tọa hóa, người chính là người có khả năng vấn đỉnh Cửu Địa nhất.

Cho dù là Trần Chủ Trần Quán Thâu cũng không phải là đối thủ của người.

Sau này Bích Chủ, hay Yến Chủ những người này cũng chỉ là hạng tiểu bối so với Long sư, không đủ lay động tâm của người."
Trần Bạch Hoàng nghe vậy vô cùng tò mò, Long Ma Vương nếu mạnh như vậy sao không trở thành Cửu Chủ.

Nhận ra ánh mắt nghi vấn của thiếu niên, Dương lão đầu nhàn nhạt nói: " Năm đó Long sư nói, người chính là hậu duệ của Mạc Chủ với một vị nữ nhân Long gia Long Thần Cốc.

Sau này do nhờ phần nhân duyên ấy, tộc trưởng cho phép người được xuất cốc, nhưng phải tuân theo một lời thề.


Đó là vĩnh viễn không được tìm đường quay lại Long Thần Cốc, đồng thời không được vấn đỉnh Cửu Địa, mãi mãi sống điệu thấp."
" Có thể để một vị võ học kỳ tài như Long sư phải ngoan ngoãn nghe lời, đủ để hiểu vị tộc trưởng kia mạnh mẽ bực nào."
" Long sư nói với ta, kỳ thực người luôn mong muốn trở thành Cửu Chủ, muốn thống nhất Long tộc Cửu Địa cùng Long Quốc, đánh về Thiên Quốc trả lại mối thù 2000 năm trước.

Thế nhưng người biết đó chỉ là chuyện hữu tâm vô lực, mãi mãi không thể thành hiện thực."
" Bởi vì thần tượng trong lòng Long sư chính là Mạc Chủ Mạc Kiến Thành cũng đã thất bại.

Cần phải biết Mạc Chủ là người nào, hắn chính là Thiên Cổ Đệ Nhất Cửu Chủ, vậy mà không thể thành công, cuối cùng chết tức tưởi.

Nếu chỉ là người thiên hạ phô trương danh tiếng Mạc Chủ thì cũng thôi, thế nhưng chính Long sư nói Mạc Chủ khi xâm nhập Long Thần Cốc đã là vô địch, dù nhị lão tộc trưởng tiền nhiệm của hai gia tộc trấn cốc đồng loạt ra tay cũng chỉ có thể đánh ngang tay."
Trần Bạch Hoàng nghe vậy liền vô cùng kinh sợ, võ lực của Mạc Chủ và Long Ma Vương đều là siêu quần bạt tụy, đồng thời dã tâm của hai người này cũng thật lớn, không chỉ muốn vấn đỉnh Cửu Địa mà còn muốn thống nhất cả Long Quốc vào làm một.

Mặc dù mọi thứ chỉ mới là kế hoạch, thế nhưng có thể nói rõ tham vọng của những người này thật ghê gớm.
Dương lão đầu nhìn từng hạt tuyết rơi trong không trung, lại nó: " Long sư chính là cả đời vì người khác phân ưu, chưa từng có chút tà niệm mưu tính cho bản thân.

Người muốn làm Cửu Chủ chỉ đơn giản là muốn vì thiên hạ Long tộc đòi lại công bằng.

Lại biết mình vô lực trước thời cuộc, chỉ có thể ở tại Nghị Ma Đường, không ngừng xây dựng lại nghị đường lớn mạnh, muốn nơi đó làm bàn đạp cho ta phát triển sau này."
Nghe đến đây, Trần Bạch Hoàng có điều thắc mắc, hỏi nhỏ: " Sư phụ! Sư công là thế nào gia nhập Nghị Ma Đường? Địa vị của sư công khi đó ra sao?"
Dương lão đầu nhàn nhạt nói ra: " Ta nghe sư phụ nói qua loa rằng đó là một đoạn nhân duyên giữa người cùng tiền nhiệm Đại trưởng lão."
" Do võ công cùng mưu lược đều là hạng tuyệt đỉnh nên địa vị của Long sư lúc ấy rất cao, kể cả đại trưởng lão cũng không dám đắc tội người."
" Lúc ta còn thiếu niên, Nghị Ma Đường tuy lớn mạnh, nhưng môn hạ dòng đích vô cùng ít ỏi.

Đại sư huynh của ta chính là đường chủ Nghị Ma Đường.

Khi ấy hắn còn rất trẻ, là đệ tử duy nhất của đại trưởng lão, người mà ta phải gọi là Lê Phong sư bá.

Hắn gọi sư phụ ta một tiếng nhị sư thúc.

Ngoài ra còn có Ngũ Vân sư thúc, người ít hơn Long sư đến hơn bốn mươi niên tuổi, thu nhiều đệ tử nhất.

Tam lão Lê Phong, Long Thiên Hoa, Ngũ Vân chính là dòng đích trong phả hệ Nghị Ma Đường, vì vậy ta nghiễm nhiên thành nhị đệ tử của toàn môn phái, bối phận cực cao."
" Nhờ vào bối phận cũng như chỗ dựa lớn, lại có thiên phú võ học hơn người, ta nghiễm nhiên chính là ngôi sao sáng nhất thánh địa ma đạo đó."
" Tuy nói kỳ vọng mọi người đặt lên ta rất lớn, đồng thời ta cũng phải làm khá nhiều việc không hay, song khoản đãi ngộ của ta cũng rất phong phú.

Muốn tiền có tiền, muốn rượu có rượu, nem công chả phượng ngày ngày đều ăn không hết, hai tay ôm mỹ nhân cuồng tiếu hoan ca, trong lòng tự hỏi thế gian này ai sướng bằng ta a."
Nói đến đây, Dương lão không khỏi ngẩng đầu mỉm cười, hai mắt nhắm nghiền, hướng khuôn mặt già nua lên nền trời, cảm nhận dư vị lạnh lẽo của từng bông tuyết đang tan dần trên làn da nhăn nheo của mình.

Lão nhân đang hoài niệm lại cảm giác hạnh phúc, giống như đang tận hưởng khoảnh khắc nhân sinh đắc ý mới trải ngày hôm qua..

Bình Luận (0)
Comment