Mộng Giang Hồ

Chương 53


Cơn mưa ngoài kia đã dần tạnh, chỉ còn vài hạt mưa nhỏ lất phất theo gió, Bích Hải Triều ánh mắt đầy thâm thúy nhìn về phía thiên khung, nơi những tia sáng dần xuyên qua tán hắc vụ.

Tâm tư của gã kiếm khách vô cùng rối bời, hắn thực sự rất muốn tự tay xua tan mây đen trong lòng mình, thế nhưng thực lực bản thân khiến hắn phải suy nghĩ lại.
Bích Hải Triều tự nhận bản thân cũng có vài phần bản lĩnh, lại cầm trong tay Bích Huyết Kiếm, chiến lực cũng có thể miễn cưỡng so chiêu với cao thủ tuyệt thế.

Thế nhưng muốn quay về Bích U Cung là một chuyện khó như lên trời với Bích Hải Triều, lúc này hắn ngay cả giao thủ với Vạn Lý Trường Khê còn miễn miễn cưỡng cưỡng thủ hòa chứ đừng nói là trách vấn Vân Xung, bây giờ về đó khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Tay cầm Bích Huyết Kiếm vuốt ve, gã kiếm khách không khỏi thở dài, nhất cử nhất động của hắn bây giờ đều phải hết sức cẩn thận, thất phu vô tội hoài bích có tội, nói không chừng ngoài kia có vài kẻ đang đợi hắn xuất hiện để ra tay đoạt kiếm.
" Đại thúc! Bích Huyết Kiếm trong tay ngươi có thể so sánh với Xích Thiên Đao không?" – Trần Bạch Hoàng tò mò hỏi.
Bích Hải Triều thần sắc lạnh nhạt, chỉ đáp: " Khó mà nói! Nhưng dẫu sao cũng là một trong Thập Nhị Thần Binh, chắc không xê xích là mấy."
Trần Bạch Hoàng không lạ gì danh xưng Thập Nhị Thần Binh, đây là mười hai vũ khí nổi tiếng nhất của Long tộc, được rèn từ tay những thợ kim khí tài hoa nhất, đồng thời nguyên liệu rèn lên mỗi thần binh cũng đều là trân bảo thế gian, chỉ có thể ngộ không thể cầu, giống như Xích Thiên Đao làm từ Hải Dương Cương Thiết, Diệt Thiên Đao làm từ Thiên Ngoại Thiết vậy.

Chỉ cần sở hữu trong tay một thanh thần binh bất kỳ trong danh sách kia cũng đủ khiến cho thực lực cá nhân gia tăng một mảng lớn, thậm chí có thể xưng là vô địch thiên hạ.
Tuy nhiên, Bích Huyết Kiếm có thể lọt vào danh sách Thập Nhị Thần Binh cũng không phải là do được rèn từ trân bảo dị thiết gì cả, mà là do nó được chính tay Bích Chủ sử dụng kỹ nghệ luyện khí tinh xảo rèn ra từ thạch thiết bình thường.

Bích Chủ rèn ra bảo kiếm màu đỏ huyết này bằng cách nào, không ai biết cả, có lẽ bí mật này đã được hắn mang theo xuống đáy mồ, dù là hậu nhân Bích U Cung cũng không được truyền lại, thiên hạ chỉ biết rằng Bích Huyết Kiếm trong tay Bích Chủ đã làm mưa làm gió trên giang hồ không biết bao nhiêu năm, đã uống không biết bao nhiêu máu của kẻ thù, đồng thời gieo rắc cho cao thủ võ lâm những cơn ác mộng kinh hoàng về một thanh huyết kiếm có khả năng giết chết địch nhân chỉ bằng một vết chém nhỏ như lá liễu.
Dương lão vẫn lười biếng nhắm mắt hút thuốc ở một bên, chợt lên tiếng:" Huyết đỏ nhuộm huyền thiết, sát niệm tản thiên nhai."
" Chả cần dài dòng, chỉ với hai câu thơ đó cũng đủ khiến thiên hạ mất ăn mất ngủ khi nhớ về thanh kiếm này."
" Năm đó sư phụ ta từng đánh giá rất cao Bích Chủ, cho rằng đương thời kiếm đạo khó có kẻ có thể tranh phong cùng y, trong tay lại chấp chưởng thêm Bích Huyết Kiếm, chiến lực gần như là vô địch tuyệt đối.


Nói đến đây, lão nhân cũng nhẹ giọng cảm khái: " Bảo kiếm xuất vỏ liền thấy máu, thế nhân ai dám khinh thường Bích Diệu Phong hắn."
Trần Bạch Hoàng cũng không lấy làm lạ, theo như lời Dương lão từng kể thì Bích Chủ cũng chỉ là hàng tiểu bối với Long Ma Vương, vậy thì nhận xét của vị sư công xa xưa kia chắc cũng không hề giả.

Thiếu niên họ Trần cũng hiểu rõ một đạo lý đơn giản rằng bảo kiếm càng trân quý thì càng nhiều người muốn sở hữu, Bích Hải Triều những ngày sau chắc chắn sẽ sinh hoạt không dễ dàng gì.
" Bích Huyết Kiếm chính là di vật của tổ tiên, là con cháu, Bích Hải Triều ta sẽ liều mạng gìn giữ." – Bích Hải Triều vừa nói vừa lấy vạt áo lau nhẹ lưỡi kiếm.
Trần Bạch Hoàng nghe vậy cũng chỉ gãi đầu gãi tai, thần binh thì sao chứ, rốt cục cũng chỉ là một miếng kim loại hơi lợi hại một chút, có gì đáng để chém giết tranh giành.

Chẳng nhẽ một vật ngoài thân lại có thể quý giá hơn mạng sống của bản thân hay sao?
Dương lão ngồi bên cũng từ chối cho ý kiến, bảo kiếm dẫu quý cũng chỉ là vật chết, lão không có hứng thú...
Đột nhiên hai mắt Dương lão mở trừng, toàn thân toát ra một luồng sát khí nồng đậm.

Lão nhân lập tức rời khỏi ghế trúc, thi triển khinh công bay về phía rừng trúc.
Thấy điệu bộ bất ngờ của lão nhân, cả Bích Hải Triều cùng Trần Bạch Hoàng đều nhìn nhau khó hiểu.
Bích Hải Triều suy nghĩ một lát rồi trầm giọng: " Xem ra có kẻ đã tìm đến đây!"
Trần Bạch Hoàng cũng biết rõ tính cách lão sư phụ của mình, bình thường sẽ không có chuyện gì có thể khiến lão tỏa ra sát khí nồng đậm như vậy, chắc chắn kẻ đến không thiện.
Lo sợ sư phụ đang bị trọng thương lại gặp phải cường địch, thiếu niên dứt khoát chạy theo hướng đi lúc nãy của Dương lão.

Bích Hải Triều cũng không hề ngồi yên, lập tức ôm kiếm đuổi theo, dẫu sao cũng là kẻ nhận ơn người, không thể thấy biến mà bỏ mặc chạy trước được...
.....
Trời đã ngớt mưa, từng cơn gió nhẹ lay khẽ những giọt nước còn đọng lại trên lá trúc, rơi xuống mặt đất ẩm ướt.


Dương lão đầu khinh công rất nhanh, chỉ một cái chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Trần Bạch Hoàng.

Lúc này lão nhân đang đứng im lặng tại một khoảng đất trống giữa rừng trúc, ánh mắt nồng đậm sát ý nhìn về phía trước mặt.
Trước mặt lão nhân là một toán mười hai người bận y phục màu đen, đầu đội nón trúc rộng vành, kẻ nào kẻ nấy đều mang đến cho người đối diện một cỗ sát khí lạnh lẽo thấu xương.

Lúc này, đám hắc y nhân lấy một cái kiệu gỗ làm trung tâm, đứng đều sang hai bên, bộ dáng vô cùng cung kính.

Kiệu gỗ rất lớn, cơ hồ có thể vừa bốn người ngồi bên trong.

Hai bên kiệu có hai đòn sóc dài để khiêng, bốn bức vách đều được làm từ gỗ quý tỏa ra hương thơm ngào ngạt, nóc kiệu được chạm chỗ long phượng cực kỳ tinh xảo, khỏi phải nói cũng biết người ngồi trong là bậc nào quyền quý.
Dương lão ánh mắt nhìn chằm chằm về phía kiệu gỗ, dường như đã nhận ra được lai lịch đối phương, liền lập tức thu hồi lại sát khí, cũng chưa định nói cái gì.
" To gan! Nhìn thấy Ma Trảo Long Thánh mà các ngươi không hành lễ?" – Một giọng nói nữ nhân khàn khàn vang lên.
Nghe thấy lời quở mắng, đám người mặc hắc y lập tức hướng về phía Dương lão, cung kính hành lễ: " Ra mắt Ma Trảo Long Thánh tiền bối."
Dương lão cau mày, lên tiếng: " Rốt cục các ngươi đang bày trò gì đây?"
Tiếng nói nữ nhân lại vang lên, kèm theo một tiếng cười nhẹ: " Ha ha! Nhị sư huynh! Chỉ là chút phép tắc tối thiểu mà thôi, chẳng nhẽ chút kính ý này huynh cũng không nhận cho chúng ta."
Dương lão không mảy may biểu tình, lạnh nhạt nói ra: " Ta và các ngươi đã chẳng còn gì liên quan cả.

Đừng làm phiền ta nữa, ở đâu thì về đấy đi."

Giọng nói thần bí lại vang lên, mang theo chút lạnh lẽo: " Hừ! Thật cho mặt mà không muốn?"
" Dương Vân Châu, lão tốt nhất biểu hiện nhiều thành ý một chút cho lão nương, đừng có dở thói đạo lý rởm ra trước mặt ta.

Đổi lại ngày xưa ta còn nhịn đôi ba phần, còn bây giờ, ngươi vĩnh viễn không bảo giờ có lại được mùa xuân ấy."
Dương lão đầu cũng là nhăn mày thật chặt, nhưng lão không có lên tiếng, dù sao đối phương là người duy nhất có tư cách chửi mắng lão, bởi vì lão mắc nợ nàng.

Lão nhân cũng rất không nguyện ý gặp lại vị sư muội này chút nào, chút ân oán khúc mắc năm xưa khiến nội tâm lão không thoải mái.
Giống như cảm thấy bản thân có chút xúc động, nữ nhân thần bí kia lấy lại bình tĩnh, giống như chưa từng tức giận qua, giọng nói lại trở nên nhẹ nhàng ôn nhu: " Được rồi! Vừa rồi ngũ muội có chút không kiềm chế, nhị sư huynh đừng để ý."
Dương lão đầu đương nhiên nhận biết nàng chính là tứ trưởng lão của Nghị Ma Đường, đồng thời cũng là ngũ muội Ngô Hiểu Đồng năm xưa.
Dương lão nhàn nhạt lên tiếng: " Có gì mau nói! Coi như ta nợ muội một lời xin lỗi, muội cũng đừng vì thế mà làm càn."
Ngô Hiểu Đồng vẫn không ra khỏi kiệu, chỉ cười nhẹ nói: " Vội gì chứ! Cố nhân lâu không gặp, chẳng nhẽ nhị sư huynh cũng không thể cho phép chúng ta vào nhà làm chén trà hay sao."
Nghe thấy lời vậy, Dương lão cũng chẳng thèm biểu tình gì, trong lòng thầm cho rằng vị sư muội kia là đang nói chuyện giật gân, làm gì có chuyện lão dám mới đám người này vào ổ rơm của mình chứ, chúng không quậy tung lên mới là lạ.
Bỗng nhiên, ánh mắt của lão nhân trở nên lạnh lẽo, dường như lão cảm giác được gì đó bất tường phía trong kiệu, ngay lập tức lão điều khiển chân khí trong thể nội, tay trái lão hơi khum lại, tích tụ một luồng kình khí đậm đặc ma tính.

Cảm thấy đã đủ lực, Dương lão đầu phất chưởng phong về phía kiệu gỗ, kèm theo đó là một giọng nói trầm lãnh: " Giả thần giả quỷ."
Mắt nhìn thấy chưởng phong lao về phía kiệu gỗ, nhưng thật bất ngờ khi cao thủ hắc y đứng hai bên không ai đứng ra ngăn cản, giống như không hề có bất kỳ sự lo lắng nào cho an nguy của người ở trong kiệu.
Mô tả thì lâu nhưng thực ra hành động diễn ra nhanh như một cái chớp mắt.

Khi chưởng phong chỉ còn cách kiệu gỗ gần hai bộ thì một luồng kình phong khác bắn ra từ trong kiệu gỗ chặn lại thế công của Dương lão, chỉ là dư ba từ lực lượng va chạm khiến cho kiệu gỗ lập tức bị nổ tung, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Từ trong đống đổ nát, ba bóng người lập tức bay vọt lên, sau đó hạ lại cước bộ ở khoảng đất nhỏ trước mặt Dương lão đầu.

Đứng ở giữa ba người là một lão bà tuổi lục tuần với đôi mắt chứa đựng thương hải tang điền, buồn bã nhưng vẫn giữ được nét lạnh lùng.


Mái tóc dài để xõa của bà lão đã ngả bạc, che đi một phần khuôn mặt trái xoan của mình, trên khuôn mặt ấy chỉ có vài nét chân chim nơi khóe mắt, song những vết tích thời gian đó không đủ để che giấu đi nhân gian nhan sắc một thời của bà.

Đúng vậy, bà từng rất đẹp, bởi vì bà chính là Ngô Đồng Tiên Tử đại danh đỉnh đỉnh một thời.

Đứng ở bên cạnh Ngô Đồng lão lúc này là một tiểu nữ hài tầm sáu, bảy tuổi, tóc búi hai bên, lộ ra nét tinh nghịch của trẻ nhỏ.

Ngũ quan nữ hài vô cùng tinh xảo, nàng được trời sinh cho ánh mắt long lanh đầy mị hoặc, má thịt phúng phính như bánh bao, miệng nhỏ chúm chím cùng nét cười duyên má lúm khiến cho người đối diện nhìn thấy chỉ muốn cưng nựng, giống như một tiểu bảo bối người gặp người thích, nhìn thấy đều mê.

Hầu như những kẻ có ánh mắt tốt đều cho rằng tương lai nàng ắt là một cái hồng nhan họa thủy.

Thời khắc này, bàn tay nhỏ nhắn của bé gái đang níu chặt tay phải của Ngô Đồng lão, ánh mắt có chút sợ sệt lão đầu Dương Vân Châu.
Ở bên tay trái Ngô Đồng lão bà là một trung niên nam tử, tuổi gần sáu mươi, mình cao sáu thước, dáng vóc to lớn tráng kiện, mặc một thân trường bào màu đen bằng cẩm lụa, phong thái uy nghi quyền quý.

Y có diện mạo hung ác, mắt cáo mày quỷ, mũi nhọn như mỏ ưng, râu ria nhẵn nhụi.

Với mái tóc dài để xõa vẫn giữ được màu đen nhánh, dường như dấu vết thời gian chỉ để lộ trên một lọn tóc mai đã ngả màu bạc của y.

Dương lão đầu đương nhiên nhận ra nam tử trung niên này là ai, y chính là Liễu Thiên Hộ, lục sư đệ năm xưa của lão, là một kẻ mà lão không hề ưa chút nào...
Liễu Thiên Hộ cũng không có bất ngờ khi bản thân đã bị đối phương vạch trần, chỉ cười giả lả, nói: " Đã lâu không gặp, nhị sư huynh vẫn nóng tính như ngày nào."
Ngồ Đồng lão bà nhàn nhạt lên tiếng: " Lão hổ già vẫn còn nanh vuốt! Nhị sư huynh vẫn có thể từ trong Lạc Hoa Tán khám phá ra khí tức của lục sư đệ, sư muội bái phục."
Dương lão sắc mặt trầm đến cực điểm, Nghị Ma Đường vậy mà lại đem lễ lớn như vậy đến gặp lão, chuyện ngày hôm nay đã không phải lão có thể khống chế..

Bình Luận (0)
Comment