Mộng Giang Hồ

Chương 88


Sớm mùa thu khô ráo, từng cơn gió nhẹ lướt trên mặt đầm nước, mang theo cảm giác se lạnh nhạt nhòa đọng lại trên da những người đi rừng.

Bây giờ mới là đầu mùa thu, mặt nước đầm trong xanh như màu nền trời, có thể nhìn thấy từng đàn tiểu ngư nơi đáy nước, rừng cây phong diệp xung quanh cũng đã bắt đầu chuyển màu lá, không gian vốn hoang sơ lại càng trở nên thơ mộng yên tĩnh hơn.

Đầm nước rất lớn, tên là Phong Diệp, trùng tên với loài cây chủ đạo trong khu rừng bên cạnh.

Đầm này so với đầm Di Trạch nơi Trần Bạch Hoàng sinh hoạt thuở trước còn muốn lớn hơn một chút.

Lúc này, nơi đây đã có lác đác vài kẻ hiếu kỳ xuất hiện, họ có thể là cao thủ giang hồ, cũng có thể là thương nhân hoặc thường dân.

Tất cả bọn họ đều lặng lẽ bước chân tới bên bờ đầm nước, chờ đợi náo nhiệt sắp tới.
Thời khắc này, Trần Bạch Hoàng cũng đã có mặt góp vui bên một góc hồ gần nhất.

Hắn nép người sau một khúc cây phong diệp bật rễ đã chết khô, phần ngọn cây đã ngả xuống thủy đầm từ lâu, có lẽ đã thành nơi ẩn mình cho cá tôm.

Trên vai hắn Tiểu Ô vẫn đang bận rộn rỉa bộ lông đen tuyền của mình, cũng không thèm để ý đến xung quanh.

Trước mặt thiếu niên là một hòn đảo nhỏ chừng vài thước rộng mọc đầy hoa cúc dại, giữa đảo nhỏ là một thanh niên nam tử ăn mặc lôi thôi đang khoanh chân đả tọa, không hề quan tâm đến náo nhiệt bên bờ thủy đàm.

Bên cạnh nam tử là một thanh kiếm cùn gỉ sét cũ kỹ cắm thẳng xuống đất, không quá bắt mắt.

Thoạt nhìn, vị kiếm khách kia trông nghèo xơ xác, thậm chí là tồi tàn như kẻ ăn mày nơi xó chợ vậy...
" Có thấy hay không? Người kia chính là Tàn Kiếm Trần Nguyên Hồng, là kẻ thách đấu Phong Lưu Kiếm." - Một âm thanh lanh lảnh của thiếu nữ chợt vang lên bên cạnh Trần Bạch Hoàng.
Thiếu niên hiếu kỳ, bèn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ tuổi tầm mười ba mười bốn dẫn đầu một đám ba đứa nhóc đang tiến về phía vị trí của hắn.

Lời nói có lẽ là đang giới thiệu cho mấy đứa nhỏ bên cạnh nghe.
Thiếu nữ vóc dáng gầy gò, làn da trắng nhợt nhạt như nhúng nước lâu ngày, tóc mây thả xõa song đuôi tóc cắt không đều, gương mặt lại bị mái tóc dài phe phất che đến hơn nửa, thành thử trông nàng có vẻ hơi xanh xao tiều tụy.

Tiểu cô nương ăn mặc cũng không quá bắt mắt, quần áo cũng là giật gấu vá vai, chỉ là được giữ gìn sạch sẽ nên trông bộ dáng cũng không quá lôi thôi.

Từng bước đi cử chỉ của nàng đều thanh thoát, có chút nhã nhặn yêu kiều, thoạt trông không có vẻ gì là người chợ búa, tựa như nàng xuất thân ban sơ là tiểu thư nhà hào môn quyền quý được dạy dỗ cẩn thận, có lẽ chẳng may thời thế đổi thay mới rơi vào cảnh hèn mọn sơ sài như vậy.
Cô gái nhỏ tay dắt theo một tiểu nữ hài tuổi độ sáu bảy, mặt bánh bao má lúm đồng tiền, trông xinh xắn vô cùng.

Trần Bạch Hoàng cũng dễ dàng nhận ra đi ở phía sau cùng là hai cậu bé bắt cá hôm nào, là Trần Bạch Xuyên và Đàm Thanh Sơn.


Dường như 4 đứa trẻ này là người thân thiết của nhau, không giống là đám bạn cùng trang lứa cho lắm.
" Thu Giang tỷ tỷ! Tỷ từng gặp qua người này rồi ư?" - Thiếu niên Trần Bạch Xuyên cất tiếng hỏi.
Thiếu nữ không đáp lời, chỉ cười dịu dàng lắc đầu.

Trần Bạch Xuyên biết ý, cũng chẳng hỏi thêm.

Phía bên cạnh, Đàm Thanh Sơn ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn về phía nam tử giữa đầm nước, cất giọng cảm thán:
" Ước gì một ngày ta có thể như vị đại hiệp ấy, đầu đội trời chân đạp đất hành tẩu giang hồ a."
Trần Bạch Xuyên cũng cười vui, ngâm thơ:
" Chẳng mong nhân thế ban địa vị,
Chỉ cầu ba chữ chính nam nhi."
Tiểu nữ hài nhỏ tuổi nhất nghe vậy liền ngước đôi mắt long lanh về phía thiếu niên, môi chúm chím, hỏi nhỏ:
" Bạch Xuyên ca ca! Chính nam nhi là gì?"
Trần Bạch Xuyên cười đáp: " Là một cụm từ trong câu nói nổi tiếng của Thiên Nhai Phu Tử, tổ sư khai sơn của Thiên Nhai Thư Viện.

Ý tứ rằng là nam nhi phải chính trực khí khái, dám nghĩ dám làm, không sợ không lùi.

Chính nam nhi là người dù có đao kề cổ tâm cũng không hoảng, dù có vạn lần thất bại chí cũng không sờn."
Cô bé nghe vậy liền gãi tai, nữa hiểu nửa không.

Thấy vậy, thiếu nữ tên Thu Giang xoa đầu nàng rồi nói:
" Những thứ này sau này Ngọc Lâm sẽ hiểu? Lúc đó có lẽ muội cũng sẽ tìm được chính nam nhi của mình."
Cô bé tên Ngọc Lâm nghe vậy liền hỏi lại: " Ngọc Lâm tò mò, không biết vị Tàn Kiếm kia có phải chính nam nhi không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến ba người còn lại hơi ngây người.

Họ còn nhỏ, nào có biết bình phẩm đánh giá người khác.

Ngập ngừng một lúc, dường như trong lòng đang hồi tưởng lại cái gì, bấy giờ thiếu nữ lớn nhất mới đáp, giọng buồn buồn:
" Dựa theo lời thiên hạ đồn, thì quá khứ và hiện tại nói y là chính nam nhi cũng không sai, nhưng tương lai sau này, khó mà nói."...
Trần Bạch Hoàng cách đó không xa, đương nhiên nghe được hết đoạn hội thoại của đám trẻ nọ.

Có suy ngẫm, có để tâm, song cũng không làm gì đánh động đến đám trẻ.

Trong suy nghĩ của thiếu niên, làm người hôm nay cũng còn chật vật thì sao có thể nói đến ngày mai tính có đổi tâm có thay hay không.


Chuyện tương lai vốn khó đoán nhất, âu cũng là vì hai chữ đổi thay…
Bước chân đến gần bờ hồ, đám trẻ mới phát hiện ra sự có mặt của Trần Bạch Hoàng, song cũng không lấy làm lạ.

Dù sao xung quanh đây có không ít người tìm đến xem náo nhiệt, cao thủ giang hồ cũng có, mà thường dân bách tính cũng nhiều.
Nhìn rõ diện mạo bốn người, Trần Bạch Hoàng có thể suy đoán dường như thiếu niên tên Đàm Thanh Sơn cùng tiểu nữ hài tên Ngọc Lâm kia có quan hệ ruột thịt với Thu Giang, mà thiếu niên Trần Bạch Xuyên có lẽ chỉ là người họ hàng thân thích.
Thấy người lạ, thiếu nữ tên Thu Giang vội chắp tay hữu lễ, giọng nói nhẹ nhàng: " Vị ca ca này, xin làm phiền! Chúng ta chỉ muốn xem chuyện nơi đây một chút, vô ý quấy rầy."
Cảm thấy thiếu nữ trước mặt dịu dàng lịch thiệp, Trần Bạch Hoàng đương nhiên cũng không dám lơ là, hơi cúi người đáp lễ, miệng vốn định đáp " Xin chư vị cứ tự nhiên!" xong cuối cùng vẫn là giữ lại nơi cổ họng, không có lên tiếng.

Thiếu niên rốt cục có chút ngại ngùng.

Thiếu nữ thấy vậy chỉ biết mỉm cười dịu dàng, nói: " Xin đa tạ."
Chẳng biết là vô tình hãy hữu ý, đúng nhịp thiếu nữ cười cũng là lúc thiếu niên họ Trần ngẩng mặt lên.

Càng thêm trùng hợp khi có một làn gió nhẹ thổi lướt qua làm tóc mai cô gái tung bay, lộ ra rõ ràng khuôn mặt nàng trước mặt hắn.

Hoàn cảnh đột ngột khiến Trần Bạch Hoàng hơi ngơ ngẩn.

Thiếu niên là đang ngơ ngẩn thiếu nữ trước mặt mình.
Trần Bạch Hoàng cao hơn tiểu cô nương trước mặt hẳn một cái đầu, vì thế dễ dàng nhìn thấy hết biểu cảm trên gương mặt của nàng.

Đó là một khuôn mặt thanh tú, mang theo vẻ gì đó vất vả cùng tủi hờn.

Nàng cũng có má lúm như tiểu nữ hài bên cạnh, cũng đang ở độ nhan sắc của nhân gian, đáng tiếc thay là nàng có một vết bỏng khá lớn ở bên má phải, tựa như một nhành hoa đẹp lỡ nhiễm chút bụi trần, không thể đạt đến độ hoàn hảo vô khuyết.

Có lẽ chính vì vậy mà nàng luôn nuôi tóc dài nhằm che khuất đi khuyết điểm của mình.

Bù lại, Thu Giang có một đôi mắt đẹp đến nao người, một đôi mắt đem lại cho người đối diện cảm giác lạc quan đầy sức sống, giống như liễu xanh trước gió không bao giờ chịu khuất vậy.
Thấy cảnh như vậy, Trần Bạch Hoàng không khỏi thầm than trong lòng: " Còn nhỏ tuổi mà đã có nhan sắc như vậy, đáng tiếc thay vết sẹo kia..."
Lúc này, Đàm Thanh Sơn và Trần Bạch Xuyên nhìn ra Tiểu Ô bên cạnh Trần Bạch Hoàng, lập tức nhận ra thiếu niên chính là kẻ hôm trước chắn đường chúng.

" Ngươi! Ta nhận ra ngươi,… Ngươi chính là kẻ đã chặn đường chúng ta hôm qua." – thiếu niên tên Đàm Thanh Sơn hoảng hốt lên tiếng.
Thu Giang có chút bất ngờ trước phản ứng của thân đệ đệ, nàng có nghe kể về hành động của Trần Bạch Hoàng ngày hôm qua, song nghĩ rằng Trần Bạch Hoàng cũng không có hành động hay ý xấu gì, thành thử cũng không để tâm lắm.
" Thanh Sơn! Không được vô lễ." – thiếu nữ cất tiếng nhắc nhở - " Xin vị ca ca này thứ lỗi, tiểu đệ của ta có chút thất thố."

Trần Bạch Hoàng tỏ ra lạnh nhạt, chỉ hơi nhếch mép, lắc đầu tỏ ý không sao, sau đó lại dõi mắt về hòn đảo giữa thủy đàm.
Cảm thấy đối phương không quá đặt nặng tiểu tiết cũng như để ý đến bản thân, thiếu nữ Thu Giang thở phào một hơi, cũng không dám quấy rầy thêm.

Theo nàng nghĩ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao thiếu niên trước mặt cũng không có gây khó dễ gì đến hai người đệ đệ của nàng.
Ở bên cạnh, tiểu nữ hài Ngọc Lâm thi thoảng bẽn lẽn ngẩng mặt lên nhìn Trần Bạch Hoàng, hết nhìn hắn rồi lại đá ánh mắt sang quạ Tiểu Ô.

Trong cô bé lòng vô cùng hiếu kỳ về vẻ ngoài kỳ lạ của họ Trần thiếu niên, song có lẽ vì biểu cảm bất cận nhân tình của hắn khiến tiểu cô nương trở nên rụt rè, chỉ dám nhìn trộm rồi lại cúi gằm mặt xuống, nép mình sau người tỷ tỷ của nàng.

Về phần hai thiếu niên, đương nhiên cũng không dám nhìn nhiều, im lặng nhìn về phía đảo nhỏ giữa hồ, không để ý đến Trần Bạch Hoàng nữa.

Đương nhiên Trần Bạch Hoàng cảm thấy như thế cũng tốt, hắn không cần mất nhiều công sức giao tiếp thừa thãi với người.
Bất chợt, lại có tiếng bước chân người đi tới đám trẻ, điều này khiến Trần Bạch Hoàng không khỏi ngoài ý muốn.

Thiếu niên quay đầu ngoái lại, chỉ thấy một thanh niên tuổi ngoài hai mươi một chút đang đến gần.

Kẻ mới đến mặc áo bào tro, vá víu khắp nơi, rách rưới tả tơi.

Tóc tai y tuy búi gọn xong vẫn có chút bù xù, lông mày thưa thớt, đôi mắt thâm quầng không có chút thần khí nào, hai má hóp lại, thoạt trông bộ dáng như ăn xin ốm đói.

Trần Bạch Hoàng cảm thấy trên đời thật lắm chuyện trùng hợp, bởi vì nam tử trẻ tuổi này lại chính là kẻ lạ mặt hôm nào còn tỏ vẻ hiểu biết, huyên náo trước tửu lâu nơi Phong Lưu Kiếm Khách đối ẩm với người.
" Ái chà! Không ngờ lại có vài kẻ so với ta còn muốn lanh lợi hơn.

Đám nhóc quê mùa các ngươi vậy mà lại chọn được vị trí quan sát tốt như vậy.

Khá khen, khá khen!" – tên thanh niên tỏ ý cười đùa khi thấy đám người Trần Bạch Hoàng.
Trần Bạch Hoàng cau mày, hơi thấy phản cảm kiểu nói chuyện đầy ý mỉa mai này, song cũng không thèm nói lời gì.

Chỉ là không ngờ thiếu nữ Thu Giang ở cạnh bên vậy mà cẩn thận chào hỏi:
" Thu Giang gặp qua Dư tiên sinh."
" À à! Hóa ra là tỷ đệ nhà họ Đàm, lại có cả Trần tiểu tử nữa, ha ha.

Tốt tốt lắm! Hiếm có dịp tốt, đám mao đầu tiểu tử các ngươi cũng nên đến những nơi như thế này xem náo nhiệt.

Ở đây mới là chốn cho các ngươi mở mang tầm mắt." – Thanh niên nam tử cười ha hả.
Nghe nam tử nói thế, Trần Bạch Hoàng liền minh bạch tên đầy đủ của đám trẻ bên cạnh, trong lòng cũng giải đáp được sự hiếu kỳ ban đầu.

Hóa ra thiếu nữ trạc tuổi hắn chính là Đàm Thu Giang, mà theo thứ tự thì tiếp theo sẽ là Đàm Thanh Sơn, Đàm Ngọc Lâm.

Về phần Trần Bạch Xuyên thì cũng không có gì khó đoán, chắc chỉ là họ hàng hoặc đồng bạn thân thiết của tỷ đệ nhà họ Đàm mà thôi.
Lúc này, chả mấy chốc mà thanh niên họ Dư đã nhập bọn cùng đám trẻ kia, hắn hơi đá mắt mình về phía Trần Bạch Hoàng, sau đó lại thu lại ánh nhìn, chỉ cười cười rồi nhàn nhạt nói:

" Nom phong thái vị tiểu huynh đệ bên cạnh đây hẳn là khách giang hồ mới đến nơi đây.

Chẳng hay ngươi là từ nơi sơn dã mới đến, hay chỉ là tôi tớ gia nhân nhà người?"
Trần Bạch Hoàng thấy lời nói đối phương hàm ý chỉ về phía mình nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ không quan tâm, trong lòng liền hừ lạnh.Thuở trước, những người hắn tiếp xúc đều là những người để ý tiểu tiết, sư phụ hắn từng nói chỉ cần để ý từng cử chỉ, lời nói dù là nhỏ nhất liền có thể đánh giá đối phương là người như thế nào.

Mặc dù Dương lão nói việc đó rất quan trọng, song cũng không phải để khắt khe với người, mà là để bản thân nhận ra được tâm tư kẻ khác mà đối đãi.

Ở đời có thể không tranh với người, nhưng chắc chắn không thể không phòng bị người.

Cảm thấy bản thân nếu không nói thì đối phương khả năng sẽ không buông tha mà buông lời khinh miệt, Trần Bạch Hoàng liền đáp cụt lủn:
" Cùng cảnh với ngươi, tiện đường ghé chơi."
" A" – Thanh niên họ Dư cảm thấy hơi ngoài ý muốn, liền quay mặt lại nhìn thẳng thiếu niên, miệng hơi nhếch mép cười.

" Ngươi biết ta sao? Lại biết cảnh ngộ của ta sao?" – Họ Dư lên tiếng.
Trần Bạch Hoàng vốn không muốn để ý nhiều, thấy đối phương hỏi vậy liền vặn lại:
" Vậy tiên sinh biết ta sao?"
Thanh niên rách rưới nghe vậy thì cười lớn, nói: " Thú vị, thú vị! Vị tiểu huynh đệ này ý sâu xa lắm."
" Vừa rồi chỉ tỏ vẻ một chút! Tiểu huynh đệ chớ trách.

Ta là Dư Thiên Thu, là cái cảnh thư sinh nghèo lang bạt đầu đường xó chợ mà thôi." – Họ Dư cười hào sảng, xuống nước.
Được một nhịp, Dư Thiên Thu lại cười, có ý đùa: " Chẳng hay vị tiểu huynh đệ này tên chi? Cũng là cái người cùng cảnh đọc sách lang bạt nghèo hèn như ta chứ."
Trần Bạch Hoàng thấy đối phương đột nhiên đổi lời hạ giọng như vậy, trong lòng cũng thấy bất ngờ.

Quả thật, thiếu niên kinh nghiệm giao tiếp còn quá kém cỏi, còn chưa thích ứng được với sự đột ngột của người khác.

Lẽ dĩ nhiên khi thấy đối phương chịu hạ giọng khách khí, hắn cũng không gồng mình làm gì.

Thực tế lúc ban đầu, Trần Bạch Hoàng tưởng rằng Dư Thiên Thu là đang giễu cợt thân phận của mình, cho rằng mình chỉ là cái kẻ tôi tớ nhà người hoặc là ăn xin nơi xó chợ.

Trần Bạch Hoàng nói cùng cảnh ý đơn giản muốn nói cho thanh niên trước mặt biết rằng ngươi ra sao thì ta là vậy, đều cùng một cảnh chớ khinh khi nhau.

Dư Thiên Thu cũng không hổ là người đọc sách, hắn nhận ra người đầu đường xó chợ ít học thì sẽ không thể nào khôn khéo đối đáp như vậy.

Thấy Trần Bạch Hoàng lời nói đầy ý tứ, Dư Thiên Thu bỗng nhiên trong lòng sinh hảo cảm, vì thế từ bỏ thái độ khinh khỉnh hồi đầu của mình.
Họ Dư tuy nghèo nhưng mắc phải cái tính kiêu ngạo, lại hay khoe mẽ kiến thức.

Y cho rằng tiền bạc của cải thiên hạ chỉ là phu du, chỉ có chữ nghĩa trong lòng cùng cảm ngộ đạo lý nhân sinh mới là trân quý, thành thử gặp người đều là mắt cao hơn đầu, nói toàn lời đắc tội người.

Vì lẽ đó, họ Dư không thiếu lần bị đám lưu manh hay gia nhân nhà giàu có đánh đập tàn nhẫn vì ngứa mắt..

Bình Luận (0)
Comment