Mộng Giang Hồ

Chương 93


Châm tửu đã xong, Cổ Kim Hoa nở nụ cười đầy khêu gợi, yểu điệu cất tiếng:
"Chẳng mấy khi Lạc đường chủ đến tệ lâu, chẳng may tiếp đãi có gì không đúng, xin Lạc đường chủ bỏ qua cho."
Lạc Vô Khuyết cười khả ố, lật bàn tay trái, làm bộ gẩy ngón tay ra dấu Cổ Kim Hoa lại gần.

Cổ Kim Hoa lộ ra ý cười, song cũng không vội hành động, nàng quay sang nhìn hắc bào nam tử xin ý kiến, chỉ thấy nam tử kia hơi gật đầu, lúc này mới yên tâm định tiến lại gần Lạc Vô Khuyết.
Lạc Vô Khuyết bất ngờ đưa tay nhanh như thiểm điện, vận kình lực, thu khí bàn tay, lập tức kéo Cổ Kim Hoa về phía mình.

Mỹ phụ hơi hoảng hốt, hai người cách nhau hai bước chân, ấy vậy mà nàng còn chưa kịp dịch bước chân đã bị đối phương vô thanh vô thức dùng công phu kéo nàng về bên cạnh.

Lạc Vô Khuyết cũng không phải kẻ hiền lành, y lập tức lật thân hình mỹ phụ ngả vào lòng mình, tay trái vòng qua eo thon nàng, ra vẻ âu yếm.

Hành động của vị đường chủ không hề nể nang hay để ý đến nam tử đối diện.
"Nếu là ta không bỏ qua thì sao?"
Mỹ phụ có giả vờ bối rối, cử chỉ của đối phương tuy vô liêm sỉ song nàng đã quá quen thuộc.

Mặt hơi e thẹn, Cổ Kim Hoa tỏ vẻ bẽn lẽn, đáp: "Chỉ cần trong khả năng, tiện thiếp xin được đền bù."
"Nếu ta muốn nàng thì sao?" - Lạc Vô Khuyết hỏi vặn.
Cổ Kim Hoa tỏ vẻ lảng tránh: "Tiện thiếp da thịt thô kệch, không dám phụng bồi."
"Ha ha ha! Vị Cổ lâu chủ này quả nhiên khéo léo a.

Thế nhưng là, bản đường chủ thấy da nàng như mỡ đông thế này, nhìn đã thèm chảy nước miếng, khiến người muốn ăn tươi nuốt sống.

Hà cớ làm sao lại nói thô kệch rồi." – Lạc Vô Khuyết cười sảng khoái.
Hắc bào nam tử ở đối diện cũng không thiếu kiên nhẫn, tiếp tục xem kịch hay, chỉ khi thấy được ánh mắt cầu cứu của Cổ Kim Hoa, y mới cười nhạt lên tiếng:
" Nghe nói ma đạo môn phái thường có công pháp song tu lô đỉnh, thải âm bổ dương, Lạc đường chủ có tu luyện qua sao."
Lạc Vô Khuyết nghe vậy liền hiểu ý đối phương, song cũng không ngẩng mặt đáp lời, đôi mắt ưng vẫn nhìn chằm chặp không chớp mắt lên mỹ nhan thiếu phụ.

Thấy Thiên Diện Ma Thần còn giữ im lặng, tỏ vẻ thờ ơ với câu hỏi của mình, hắc bào nam tử lại nói tiếp:
"Ta cũng nghe nói ma đạo còn có một loại tuyệt kỹ thần bí cần hấp thụ huyết nhục tươi sống để duy trì sinh lực, cực kỳ tà dị, khiến người kinh sợ.

Chẳng hay Lạc đường chủ đây có tu luyện qua sao."
Lạc Vô Khuyết tay vẫn giữ chặt mỹ phụ, nhìn về phía đối diện, cười như không cười, nói:
"Đúng là có công pháp đấy, song vì tính chất vô đạo, vô nhân tính, lại tránh để đám nhãi nhép chính đạo giang hồ chửi bới nên nó cũng đã được liệt vào hàng cấm pháp, không cho phép người tu luyện.

Có điều cũng khó nói.


Chỉ cần đủ thực lực nha, lệnh cấm không có tác dụng.

Đúng không Cổ lâu chủ?"
Nói đến đoạn này, Lạc Vô Khuyết đưa hai ngón tay sờ lên cằm đẹp của mỹ phụ vuốt ve nhẹ nhàng.

Ánh mắt y tựa hồ như hổ đói nhìn mồi, khiến cho Cổ Kim Hoa sởn gai ốc, toát mồ hôi hột.

Mỹ phụ thầm kêu không ổn, nàng làm sao không biết những bí sự khủng khiếp kia.

Vị lâu chủ cũng từng nghe phong thanh tính cách tùy tâm sở dục của Lạc Vô Khuyết, cũng càng là rõ ràng tính cách của vị hắc bào nam tử trước mặt.

Cổ Kim Hoa sợ rằng vì đạt được mục đích, không khéo vị đối diện kia cũng không ngại mà nhìn Lạc Vô Khuyết giết nàng tại chỗ.
Điều Cổ Kim Hoa lo lắng cũng không có cơ sở, bởi vì chỉ trong chốc lát, hắc bào nam tử đã dùng lời thẳng ý thật lên tiếng:
"Cổ lâu chủ dù sao cũng là ta bộ hạ, ta cũng không có ý định muốn tiến cử Cổ lâu chủ giúp đỡ Lạc đường chủ làm ấm giường, thế nhưng đường chủ nếu là thích thú chuyện khác, Cổ lâu chủ hẳn cũng nên hi sinh một chút.

Ta cũng không ngại chờ đường chủ dùng món khai vị."
Cổ Kim Hoa thiếu điều hét lên hai tiếng chủ nhân, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng quả quyết của đối phương, nàng liền lâm vào tuyệt vọng, ánh mắt thất thần.

Cổ Kim Hoa nào có nghĩ chỉ là một bữa tiệc chiều mưa đơn giản, vậy mà nhanh chóng nàng đã thành món ăn chính cho người mời nhau.
Không gian như yên lặng, Cổ Kim Hoa chờ đợi cái chết, nàng muốn phản kháng, nhưng trước mặt hai kẻ này nàng không có nửa điểm hi vọng.

Chưa nói đến vị ma thần bên cạnh, chỉ cần vị chủ nhân kia muốn nàng phải chết, nàng liền phải chết, không thể cự cãi.
Lúc này, thiếu niên ở sau lưng hắc bào nam tử cũng có chút khẩn trương, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn về phía sư phụ mình, thầm kêu: "Sư phụ, chuyện này…".

Chỉ thấy nam tử kia ra dấu im lặng, thiếu niên liền không dám nói gì nữa.
" Các hạ nha! Quả là hào phóng a, nàng thế nhưng là lâu chủ nơi đây nha, lại theo như lời các hạ nói, nàng cũng là bộ hạ của ngươi." – Lạc Vô Khuyết hơi nghiêng đầu, lời nói có ý trào phúng.
Hắc bào nam tử cười: "Chỉ là một cái lâu chủ, thay mới liền được.

Còn về thân phận hạ nhân, chỉ cần vì chủ lập công, nên thưởng một cái chết thống khoái chứ không phải bị dày vò thể xác."
Lạc Vô Khuyết nghe vậy liền cười ha hả, mà hắc bào nam tử cũng lập tức cười theo.

Thoạt trông, hai gã nam tử trên bàn tiệc cười rất thoải mái.
" Sảng khoái, sảng khoái! Từ khi xuất đạo đến giờ vốn cho rằng chỉ có đánh nhau với U Hồn tên thất phu kia mới khiến ta tâm tình sảng khoái, không ngờ cách tiếp khách của các hạ cũng khiến ta thoải mái không kém.

Vậy là đời này có hai việc khiến bản đường chủ thật sự sảng khoái."
Hắc bào nam tử đáp: "Ha ha! Hiếm khi tiếp khách quý, được các hạ khen, tại hạ cũng lấy làm vui."
Rốt cục ngừng cười, Lạc Vô Khuyết hỏi: "Các hạ quý danh là gì? Bản đường chủ muốn xưng hô tử tế một chút.


Trên thư mời ngươi cũng không có đề tên."
Thiếu niên tên Diệp Đình vẫn ở một bên lộ ra vẻ ngờ nghệch, trong lòng tuy phức tạp song vẫn là bội phục Lạc Vô Khuyết.

Không biết lai lịch người gửi thiệp mời cũng dám đến dự tiệc, lại còn lấy thế đảo chủ thành khách mà tiếp đãi, đây phải là phách lực hạng nào mới có thể làm.
Hắc bào nam tử cười cười, đáp: " Họ Phong, tên Thiên Vận.

Chủ nhân Phong Thủ Đồ, Phong Trung Thủ, Họa Đại Đồ."
Lạc Vô Khuyết cười cười, xoa mũi: " Bàn tay trong gió, vẽ đường lối lớn.

Thứ cho tại hạ văn chương thô thiển, song tên môn phái của Phong chưởng môn có chút lạ lẫm quá."
"Hẳn là Phong chưởng môn tính cách khiêm tốn, thích làm việc sau lưng, không lộ ra ngoài sáng nên mới đặt tên môn phái như vậy a."
" Đường chủ quá khen.

Chỉ là tiểu môn tiểu phái, nào dám phô trương trên tai thiên hạ hào kiệt.

Hôm nay cũng là lần đầu lộ danh tính, phá vỡ nguyên tắc của tại hạ.

Nhưng vì mỗi hữu hảo tương lai, bản đồ chủ không ngại tỏ ra thành ý này, hi vọng Lạc đường chủ hiểu cho." – Phong Thiên Vận tỏ vẻ khiêm tốn.

"A! Đúng thật là có thành ý." – Lạc Vô Khuyết đương nhiên không đần, hắn hiểu được đối phương muốn gì, cũng nhận ra đối phương tuy lời nói bày ra điệu thấp tư thái, tự nói ra lai lịch, song xưng hô lại sửa theo hướng ngang hàng, điều này chứng tỏ đối phương cũng không muốn tỏ ra hèn kém trước mặt hắn.
" Vậy Lạc đường chủ thấy món khai vị ta mời như thế nào, ta có thể đợi các hạ dùng bữa, cũng không ngại bàn tiệc lôi thôi.

Thậm chí nếu đường chủ cần, dao thớt cũng đủ cả." – Phong Thiên Vận cười như không cười.
Ở một bên, Cổ Kim Hoa vốn tưởng mọi chuyện đã ổn, nào ngờ nghe vậy tâm tư chết lặng, chìm xuống đáy cốc.

Lạc Vô Khuyết thấy đối phương tỏ ra thành ý như vậy, cũng lấy làm lạ, bởi vì theo như ý nói ban đầu của y, y cho rằng Phong Thiên Vận là đang hiểu lầm cụm từ ăn tươi nuốt sống, cuối cùng thả lời cất tiếng:
"Tuy ta chẳng biết Phong chưởng môn giáo dục hài tử sau lưng thế nào, nhưng thoạt nghĩ không nên vấy bẩn mắt chúng.

Vả lại, bản đường chủ cũng không phải dã nhân hoang thú, nào có ăn được máu thịt tươi sống."
"Ý nói ban đầu của ta cũng không hẳn là cái việc man rợ kia.

Đa tạ thành ý của Phong chưởng môn."
Phong Thiên Vận cười ha hả, đáp: "Bản đồ chủ sao lại không biết ý của Lạc đường chủ.


Ma đạo thiếu gì công pháp song tu lô đỉnh, ta cần gì phải gợi ý đến cái điều vô đạo kia.

Thế nhưng, Cổ lâu chủ đây cũng là hạ nhân của ta, nếu là bình thường ta làm sao có thể thoải mái nhìn nàng bị kẻ khác dày vò."
"Hôm nay nếu Lạc đường chủ vừa mắt nàng, mà lại vừa hay đường chủ nếu có tu luyện ma pháp kia, ta đương nhiên tỏ thành ý bỏ cái yêu của mình tặng cho đường chủ tăng cường công lực.

Thế nhưng vì cái tình cũ, chi bằng đã đem nàng tặng quà người, tốt nhất vẫn là để nàng chết thống khoái thì hơn, đẹp lòng ta mà vẫn đẹp lòng đường chủ, có phải hay không."
" Dù sao, đại đồ này Phong ta làm chủ đã nhiều năm, song có lẽ còn chưa đến mức lọt vào mắt xanh Lạc đường chủ.

Yến tiệc hôm nay coi như lời hữu hảo, tương lai to nhỏ còn nhờ Nghị Ma Đường giúp đỡ một hai.

Đây cũng coi như là thành ý của bản đồ chủ nha."
Lạc Vô Khuyết thấy đối phương thoải mái nói ra lời trần trụi như vậy, trong lòng cũng là cực kỳ thưởng thức tác phong làm việc lớn của hắc bào nam tử.

Phong Thiên Vận đây là rõ ràng bày ra vị trí của mình, từng câu từng chữ cũng không hề muốn yếu thế tại ngươi.
Lạc Vô Khuyết vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Cổ Kim Hoa, không thèm nhìn Phong Thiên Vận, giả vờ thở dài đáp: "Thiên hạ loạn thế, mạng người đúng là thứ không đáng giá nhất."
"Thà tặng vật chết chứ không chịu thua khí thế.

Phong chưởng môn quả là người chí lớn tuyệt tình, bản đường chủ cũng là bội phục."
Lời đối phương vừa khen vừa giễu cợt, Phong Thiên Vận chỉ cười, lời nói kế tiếp của y khiến cho Cổ Kim Hoa càng là chửi loạn trong lòng không thôi, bởi vì nếu là đùa bỡn thì vị chủ nhận của ả quả là hạng đùa dai.
"Lời cũng đã nói hết, Lạc đường chủ thích chế biến kiểu gì ta hoàn toàn có thể cho người chế biến kiểu ấy.

Cổ lâu chủ vốn là tài nhân chuyên tâm chăm sóc bản thân, mỗi miếng huyết nhục đều là tuyệt hảo, đảm bảo mỹ vị nhân gian cũng chỉ thế mà thôi."
Lạc Vô Khuyết nhíu mày, ánh mắt lộ ra thâm trầm, trong lòng sinh ra chút khó chịu.

Đối phương đây rõ ràng là đang muốn ăn miếng trả miếng với y.

Nghĩ đến đây, Lạc Vô Khuyết thu hồi cái khí tràng coi trời bằng vung, lộ ra vẻ tán thưởng tâm cơ của kẻ trước mặt.

Y thả ra Cổ Kim Hoa, đồng thời nói:
" Nếu vậy phiền Phong chưởng môn tiến cử nàng hôm khác, đồ chín hay sống đều được.

Bản đường chủ sẽ ở Nghị Ma Đường dọn rượu chờ sẵn.

Còn hôm nay, vào việc chính đi."
Cũng không phải là Lạc Vô Khuyết e dè gì Phong Thiên Vận, chỉ là vị đường chủ Nghị Ma Đường khẩu vị không có biến thái bệnh hoạn như vậy.

Chuyện kia đơn giản chỉ là đùa cợt thăm dò Phong Thiên Vận mà thôi, bởi vì hắn cho rằng lời nói của họ Phong trước mặt chưa hẳn đã là thật.

Đương nhiên, nếu thực đối phương còn đùa dai thêm câu nữa, hắn cũng không ngại làm thật.

Chỉ là việc ăn sống một cái nữ tử hư hỏng, hắn một đời ma thần không có sợ.

Bình sinh Lạc Vô Khuyết ghét nhất là kẻ nào bức bách hắn.


Hắc bào nam tử khoát tay, ra hiệu thiếu niên cùng mỹ phụ rời đi.

Như được đại xá, Cổ Kim Hoa lấy lại thần sắc, vội dẫn thiếu niên Diệp Đình rời đi.
Lúc này, Lạc Vô Khuyết mới lên tiếng:
"Ta bận rộn cả tháng trời cũng chưa có về qua nghị đường, tin tức cũng không có tìm hiểu sâu, nghe nói có nhiều việc xảy ra khiến lòng chưa yên.

Phong huynh nếu là biết một chút, có thể cáo tri một hai."
Thời gian qua, đúng là Lạc Vô Khuyết di chuyển liên tục vì việc riêng cho nên tiếp nhận tin tức hoặc hơi chậm hoặc không đầy đủ, thành thử cũng chưa biết tường tận việc Ma Trảo Long Thánh cùng biến Nghị Ma Đường.

Phong Thiên Vận cũng đủ thành ý, không ngại nói nhiều một chút những thông tin này, dù sao mấy tin tức này cũng đã sớm tuyên truyền trên giang hồ…
Thời gian một nén nhang qua đi, Lạc Vô Khuyết bình tĩnh tận hưởng hảo tửu ngồi nghe, mà Phong Thiên Vận ở đối diện cũng là kiên nhẫn kể tin tức giang hồ.

Hết thời gian một tuần trà, Lạc Vô Khuyết mới ngắt lời:
"Đa tạ Phong huynh một lời giảng giải cho ta những tin tức gần đây.

Thôi thì cũng đã làm mất thì giờ của huynh đài, phiền vào việc chính đi thôi.

Dù sao, làm một đời đường chủ, ta đương nhiên không thể nào bỏ bê môn phái được, muốn nhanh một chút chạy về nghị đường xem xét tình hình ra sao."
Phong Thiên Vận phong khinh vân đạm rót rượu cho đối phương rồi cho mình, sau đó mời rượu.

Uống đến thống khoái một hồi tửu, y mới cất tiếng:
"Chuyện hôm nay đúng là có chút nghiêm trọng, liên quan đến lợi ích giữa hai môn phái, nếu không ta cũng sẽ không mạo muội bại lộ hành tung trước mặt một người như Lạc đường chủ."
Lạc Vô Khuyết tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ồ! Lại có chuyện như vậy? Ta cũng không biết bản nghị đường có gì tranh chấp với Phong Thủ Đồ rồi."
Phong Thiên Vận khoát tay, tỏ ý đối phương không cần nghiêm trọng, trả lời: "Cũng không trách được chư vị Nghị Ma Đường, dù sao Phong Thủ Đồ còn chưa có tên tuổi gì trên võ lâm, chẳng may có tranh chấp trong việc làm ăn thì cũng chẳng ai để tâm."
Thấy đối phương thừa nước đục thả câu, Lạc Vô Khuyết rốt cục không nhịn được, cau mày nói: "Là việc gì? Phong huynh cứ nói thẳng."
Phong Thiên Vận chỉ chờ có vậy, sắc mặt thâm trầm, giọng nói lạnh lẽo: "Ta hi vọng Nghị Ma Đường không vươn tay đến Bát Vương Thành này."
"Ta biết những năm gần đây Nghị Ma Đường không ngừng vươn chân rết đến các thế lực mới nổi, hòng lớn mạnh thực lực.

Có lẽ Bát Vương Thành cũng là một trong số đó đi? Thế nhưng nơi đây là tương lai lãnh địa của Phong Thủ Đồ, bản chưởng môn không muốn vì miếng bánh này mà làm mất hòa khí đôi bên."
Lạc Vô Khuyết hiểu đại khái lời nói của đối phương, cười lạnh đáp: "Ngươi đang đe dọa Nghị Ma Đường sao? Cái gì tương lai lãnh địa chứ? Ha ha.

Tương lai quá xa vời, chắc gì Bát Vương Thành đã đến tay các ngươi."
"Phàm là vật Nghị Ma Đường đã muốn, chúng ta tất giành lấy.

Vì bữa rượu này, bản đường chủ thoạt nghĩ Phong Thủ Đồ cũng không nên dính vào nơi đây."
Nghị Ma Đường là ma đạo đệ nhất thánh địa, có thể một mình tồn tại giữa Tâm Châu, lấy lực lượng của mình duy trì thế cân bằng chính ma lưỡng đạo toàn Cửu Địa, đương nhiên sẽ không ngán ngại bất kỳ thế lực nào.

Coi như võ lâm xuất Cửu Chủ cũng vô pháp đem ma đạo thánh địa này ép vào khuôn khổ hoàn toàn.

Xưa nay, phàm là kẻ muốn buông lời đe dọa với Nghị Ma Đường, trước hết phải tự hỏi thực lực bản thân dài ngắn ra sao, nội tình sâu đến mức nào, bởi vì chỉ cần hơi không cẩn thận kết cục sẽ cực kỳ thảm khốc..

Bình Luận (0)
Comment