Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 16

Nếu như lúc trước Cao Vinh chỉ là muốn "Đến liếc một cái không có tiền thì coi như tham khảo phòng ở", bây giờ cùng Tôn Duệ nói một hồi lại biến thành "Có lẽ nên kiếm thêm thu nhập rồi dứt khoát dọn đến."

"Bộ phim thế nào rồi?" Tôn Duệ thuận miệng hỏi. Đến thì cũng đã đến, hắn bèn mới Cao Vinh nán lại một chút, xem xong phòng liền ra tủ lạnh tìm nước ngọt đưa cho Cao Vinh, một điểm của chủ nhà cũng không giống. (chỗ này tớ không hiểu lắm TTvTT)

Cũng chả phải bộ dáng của chủ đầu tư hay diễn viên có tham gia đóng phim!

"Đều thuận lợi. Cậu cũng biết quan tâm đến phim của tôi nha..."

"Không phải quá quan tâm, tôi quay xong phần mình liền không liên quan nữa." Tôn Duệ thành thực đáp.

"Nếu như không đem lại lợi nhuận, đây là tiền của cậu đấy."

"Cũng không phải một khoản đầu tư lớn gì cho cam," Tôn Duệ lẩm bẩm, "Nếu là hợp đồng lớn, ba mẹ cũng không để đến lượt tôi..."

Cao Vinh nghĩ thầm, cái này có khi chỉ tính là tiền tiêu vặt của người ta.

"Vậy sau đó cậu có kế hoạch gì chưa? Vẫn tiếp tục nghỉ ngơi?" Cao Vinh uống một ngụm coca, lại tiện tay xoa xoa đầu Cơm Nắm lúc này còn lăng xăng xung quanh ghế sô pha. Cơm Nắm cứ như trời sinh đã đặc biệt yêu quý anh, một điểm sợ người lạ cũng không có.

"Tôi diễn không nổi mà! Vẫn là... chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi." Tôn Duệ mơ hồ nói, thật không tiện nói thẳng ra tự tin của bản thân bị đả kích, có điểm muốn từ bỏ nghề diễn.

"Cậu không làm việc, là minh tinh nhưng lại cứ đưa tiền cho người khác mà không kiếm thêm đồng nào, nhà cậu không ai nói gì sao?" Cao Vinh cũng là vì tò mò, anh cảm thấy với tính cách Tôn Duệ, vấn đề này hẳn cũng không tính là quá động chạm hay xúc phạm gì, liền thuận miệng hỏi.

"Bọn họ cũng không quan tâm tôi." Tôn Duệ rầu rĩ đáp, cả gương mặt ỉu xìu.

Cao Vinh thấy nhắc đến việc này làm Tôn Duệ có chút không thoải mái, cũng rất nhanh dẫn dắt sang đề tài khác. Anh kể không ít chuyện lý thú trong quá trình xử lý hậu kỳ của phim ảnh mà người ngoài nghề không biết. Quả nhiên, Tôn Duệ cảm thấy rất hứng thú, rất nhanh đã lại vui vẻ ra mặt.

Một lúc sau, Cơm Nắm cũng không còn nhảy nhót xung quanh ghế sô pha nữa, nó chạy đến chậu cơm của mình, nằm úp sấp: "Gâu gâu" gọi, tiện thể trông mong ngước nhìn Tôn Duệ.

"Nãy vừa ăn xong, giờ lại đã muốn nữa..." Tôn Duệ liếc nhìn thời gian, ngoài miệng lẩm bẩm, nhưng tay chân vẫn lanh lẹ chuẩn bị thức ăn cho Cơm Nắm.

"Vậy tôi cũng không tiếp tục làm phiền. Tôi về đây. Rảnh rỗi liên hệ nhé?"

"Được. A, đúng rồi, vấn đề nhà ở của anh cứ như vậy thôi?"

"Tôi cũng không muốn vậy. Nhưng hiện tại giá phòng đã tăng nhanh như thế, sau này không biết còn đến mức nào. Mà tôi có bán phòng đang ở hiện tại cũng không trả nổi tiền cọc. Ít nhất cũng phải chờ lợi nhuận bộ phim kia đem lại thế nào rồi mới tính tiếp." Cao Vinh bất đắc dĩ đáp.

"Cái này là chuyện nhỏ, hay tôi cho anh mượn tiền nhé?" Giọng Tôn Duệ lẫn trong tiêngs ào ào đảo thức ăn.

Cao Vinh cơ hồ muốn ngã luôn: "Cái gì cơ?"

"Tôi cho anh mượn tiền cũng được mà, anh chẳng phải là sợ tiền nhà tăng nhanh sao? Thế nên bây giờ mới không trả được tiền mà?" Tôn Duệ một mặt biểu tình kiểu "Ủa chứ lời tôi nói không rõ ràng à?", nghi hoặc mà nhìn Cao Vinh.

"Như vậy sao được?" Cao Vinh giật mình nói.

"Cũng không nhiều lắm. Chỉ là đúng lúc đưa ra trợ giúp thôi mà?"

Cao Vinh do dự trong phút chốc: "Tôi vẫn cảm thấy như vậy không ổn lắm... Hơn nữa, nếu tôi bán nơi ở hiện tại, hẳn lại phải dọn về nhà ba mẹ một thời gian, cũng không thuận tiện. Có lẽ cứ chờ một quãng thời gian, sau này tính sau."

"Anh có thể ở lại đây cùng tôi mà. Ây, không phải còn thừa một gian đó sao?" Tôn Duệ nói, rồi như nhớ ra cái gì, lại hỏi "À, anh hiện tại sẽ ở lại thành phố này chứ? Nếu anh đến ở cùng tôi, có thể tiện thể giúp tôi trông Cơm Nắm không? Cuối tuần tôi còn phải đến nơi khác tham gia chương trình thực tế lần trước..."

"Khoan đã..." Cao Vinh cũng không biết nói gì cho phải, "Tôi? Ở đây cùng cậu? Vừa cho tôi mượn tiền lại vừa cung cấp nơi ở, ân tình cậu cho tôi cũng quá lớn rồi."

"Không có gì, chỉ là một khoản tiền nhỏ mà thôi. Nhưng anh cũng phải đưa tôi tiền thuê nhà chứ. Hơn nữa anh cũng có thể giúp tôi trông Cơm Nắm, thời gian rảnh còn có thể góp ý chỉ điểm cho tôi làm sao có thể đóng phim tốt hơn..." Tôn Duệ thuận miệng nói.

"Tôi cũng không học qua diễn xuất, không phải dân chuyên... Không nói đến cái này, cậu nghiêm túc sao?" Cao Vinh không xác định mà hỏi lại một lần.

"Đúng thế. Anh nghĩ thử xem, tôi cảm thấy không phải chỉ cần như vậy là mọi thứ đều được giải quyết sao?"

"Cậu không phiền sao?" Cao Vinh từ cửa vào đã quay về phòng khách, đối mặt Tôn Duệ xác nhận lại.

Tôn Duệ lắc lắc đầu: "Không chút nào luôn á."

Cao Vinh lúc này có chút bối rối, anh biết Tôn Duệ kỳ thực luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Trước đối với việc chuyển đến khu này, từ "Không thể" biến thành "Do dự chưa thể quyết định". Sau, lại được Tôn Duệ tận dụng thời cơ đề ra một cách giải quyết, Cao Vinh đột nhiên có chút rung rinh: "Việc này... Tôi có lẽ sẽ xem xét. Tiền thuê cậu muốn tính bao nhiêu?"

"Không tiền lãi, trừ cả tiền giúp trông Cơm Nắm..." Tôn Duệ phất phất tay, nói, "Thực ra cũng không cần tính toán quá rõ ràng, tôi cũng không rõ tiền thuê thường là bao nhiêu, cứ lấy tầm... Ba ngàn đi?"

"Thấp quá... Trước đây cậu thuê bao nhiêu?" Cao Vinh hỏi.

"Cũng không nhớ lắm... Tầm trên dưới 10 ngàn gì đó." Tôn Duệ cố gắng nhớ lại, số lẻ hắn thực sự không nhớ rõ.

Cao Vinh nghiêm túc nói: "Vậy tôi cần trả cậu một nửa."

"Ba ngàn cũng không kém năm ngàn là bao..."

Cao Vinh suy nghĩ một chút, chờ có thu nhập từ bộ phim kia mới quay lại, giá phòng có khi lại tăng thêm nữa. Mà khu nhà hiện tại của anh cảnh quan không tốt, thiết bị không tiện, khả năng tăng giá thực không lớn, thấy thế nào cũng nên mua nhà mới càng sớm càng tốt. Anh cắn răng, liền quyết định mua. Tuy rằng thiếu Tôn Duệ một cái ân huệ lớn, nhưng Cao Vinh nghĩ sau này hẳn thể nào cũng có cơ hội trả lại... nhỉ.

Với suy nghĩ này, Cao Vinh yên lặng đấu tranh tâm lý một lúc, cuối cùng quyết định: "Vậy tôi về qua nhà một chuyến, liên lạc với đại lý bất động sản... vân vân, ừm, chỗ này cũng không phải nhà cậu nhỉ?"

"Không phải á. Tôi nói là còn thuê mà?"

"À, ừm, đúng vậy nhỉ." Cao Vinh nghĩ cũng phải, tự nhiên não lại thấy ngắn hơn bình thường một chút.

Trước khi đi, anh nhấn mạnh vài lần với Tôn Duệ, rằng tiền vừa đến tay sẽ hoàn lại ngay cho đối phương, nếu cần thiết có thể tính lãi, vẫn kiên trì một tháng phải trả năm ngàn tiền thuê nhà, nếu không thì sau dù có bất tiện cỡ nào cũng kiên trì về ở cùng ba mẹ. Cao Vinh bị Tôn Duệ nói nửa ngày, cái gì mà "cứng nhắc" quá, "khách khí" quá, nhưng cũng không vì vậy mà thoả hiệp.

Tôn Duệ cũng chưa từng thấy người nào không phải trả tiền mà còn như vậy, cuối cùng lười cãi: "Được dược được, anh muốn trả bao nhiêu liền đưa bấy nhiêu đi, được chưa? Thực tình..."

Cao Vinh lúc này mới an tâm hơn. Vừa ra đến cửa lại bị Cơm Nắm cắn ống quần, như là biết sau đó sẽ được gặp lại anh, phấn khích nhảy nhót.

Tôn Duệ giả vờ bất mãn nói: "Vì sao mày mới nhìn thấy người ta một lần mà đã hận không thể ngày nào cũng quấn như thế rồi! Chủ nhân là tao một điểm uy nghiêm cũng không có là sao?"

Cao Vinh không nhịn được cười cưới, cầm đồ đạc đã mua lúc trước, xoa xoa đầu Cơm Nắm, kéo kéo ống quần mình ra: "Có lẽ là nghẹn trong nhà lâu quá, thấy người liền phấn khích quá mức. Ngày hôm nay thực sự rất cảm ơn cậu. Vậy, tôi đi trước."

"Đừng khách khí." Tôn Duệ cười hì hì, tựa hồ không cảm thấy bản thân đã giúp đối phương việc gì quá lớn.
Bình Luận (0)
Comment