Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 18

"Đúng là vậy đấy." Cao Vinh đáp.

Tôn Duệ sau khi nghe thì tràn đầy phấn khởi, lập tức bắt tay vào quá trình bù đắp thiếu hụt thanh xuân, bước đầu chính là cùng nhau đi ăn cơm, rồi thì sao nữa ta ____ nói như vậy, lần trước đi ăn hải sản đã hoàn thành bước đầu tiên rồi?

Hắn tạm thời bỏ qua vấn đề phải làm gì kế tiếp, đưa ra đề nghị với Cao Vinh: "Đi ăn cái gì? Lại đến chỗ lần trước?"

Cao Vinh bật cười: "Cậu ăn đến nghiện luôn rồi à? Hơn nữa xung quanh đây cũng không có, muốn ăn lại phải về lại nhà cũ của tôi."

"Vậy... Ăn đồ nướng?"

"Ở gần đây có sao...?" Cao Vinh có chút không rõ Tôn Duệ hôm nay xoắn xuýt cái gì, lấy điện thoại ra tìm tìm một chút, khổ sở nói, "Ở đây cũng không có quán đồ nướng nào. Hay là mình ăn lẩu nhé, được không?"

"Ừm... Vậy cũng được. Lời người mời đi ăn là lớn nhất." Tôn Duệ thoả hiệp rất dễ dàng, mà ăn lẩu cũng không tồi. Trong phim không phải cũng có cảnh tương tự sao, mấy đứa bạn tốt quây vòng quanh nồi lẩu, uống bia các thứ...

Rất nhanh, hai người đã đi đến quán lẩu gần đó.

Không giống lắm với cảnh tượng náo nhiệt trong phim ảnh, thực tế thì hai người mặt đối mặt ngồi xuống, gọi hai chai bia, sau lại thêm một nồi lẩu uyên ương: Bên nước đỏ quạnh là của Cao Vinh, còn nửa nước trong là của Tôn Duệ, phân chia khu vực rõ ràng ___ Tôn Duệ nói mình không ăn cay được.

"Coi như là chúc mừng chúng ta tạm thời trở thành bạn cùng phòng?" Tôn Duệ nâng chén nói.

Nồi lẩu sau khi mang ra khói nghi ngút, Cao Vinh cũng không nhìn thấy mặt Tôn Duệ, ăn qua màn hơi nước mà chạm cốc với hắn.

Vừa bắt đầu, hai người còn có chút câu nệ, dù sao cũng đã lâu không gặp, lần trước ngẫu nhiên gặp lại đã lập tức nói đến chuyện thuê chung nhà, sau cũng không gặp nhiều, mà giờ đã trực tiếp tiến vào hoàn cảnh dưới một mái hiên. Nhưng nhờ có chất cồn, nói nói dăm ba câu liên không còn gì xấu hổ nữa.

"Lại nói, lúc trước cậu có nói là phải đi nơi khác, có chương trình gì vậy?" Cao Vinh hỏi.

"Ừm, ngay tháng sau. Tôi còn đang nghĩ, không biết có nên đưa chìa khoá cho đứa bạn nào đó, nhờ bọn nó hàng ngày đến giúp, mà nghĩ lại thì thấy nhờ người ta đến trông với hốt phân cho chó nhà mình cũng không tiện... A, ý tôi không phải là để anh cho thuê vì những việc đó, cơ mà, anh thấy đấy, anh ở lại cũng thuận tiện mà. Với cả, anh cũng nuôi động vật, có thể hiểu được..."

"Ừ, tôi hiểu," Cao Vinh nhanh chóng ngắt lời, miễn cho Tôn Duệ càng nói càng đi xa.

"Chính là cái chương trình thực tế hồi trước tôi tham gia ấy, anh còn nhớ chứ? Tôi có một đoạn thời gian không ở đoàn phim, sau đó thì vì... Ừm, tâm tình không tốt mà bỏ show," Tôn Duệ dừng lại một chút, rất nhanh lại tiếp tục, "Bọn họ bắt đầu phát sóng chương trình, nghe nói tỉ lệ người xem rất tốt. Còn chưa phát xong, tổ sản xuất liền muốn tính toán đến mùa hai. Bọn họ cố ý tới hỏi tôi xem có thời gian hay không, muốn tôi tham gia."

"Xem ra bên sản xuất rất có cảm tình với cậu nha." Cao Vinh cảm thán.

"Là thế này, đạo diễn nói tôi rất thú vị, mọi người ở chung cũng vui vẻ nên chương trình đem lại hiệu quả tốt." Tôn Duệ cũng không ngại ngùng gì khen ngợi bản thân, "Ai, có khi tôi có thiên phú ở phương diện này nha?"

"Thiên phú làm diễn viên hài ấy hả?" Cao Vinh giả vờ nghiêm túc nhìn chằm chằm Tôn Duệ, "Cũng không chắc."

Tôn Duệ "Này" một tiếng: " Làm sao nghe anh nói lại tựa như chả có gì hay ho vậy. Có thể khiến người ta cảm thấy mình thú vị cũng là một loại kỹ năng thần thánh nha?"

"Rất hay ho. Đương nhiên là hay ho." Cao Vinh nhịn không được, lập tức bật cười.

"Anh cũng là đạo diễn, sao lại không nhìn ra chứ?"

"Hai việc này có thể cùng tính sao? Lần sau nếu có quay phim hài, tìm cậu đến làm khách mời nhé, được không?", Cao Vinh vừa nói vừa mò thịt trong nồi. Tôn Duệ chăm chú nói chuyện, thịt cũng chín quá rồi, anh liền tiện tay lấy muôi vớt vào bát cho hắn.

"A, cảm ơn anh..." Tôn Duệ sửng sốt một chút, lập tức vô cùng mất tự nhiên nói cảm ơn.

"Không cần khách khí, tiện tay thôi." Cao Vinh thoải mái nói.

Tôn Duệ "A" một tiếng, rồi không tiếp tục nói nữa. Được một lúc, lại hơi ngượng ngùng hỏi về buổi ra mắt phim.

"Cũng sắp đến rồi, chuẩn bị cũng đâu vào đấy, khá thuận lợi... Sao vậy, cậu muốn đến?" Cao Vinh lập tức đoán được suy nghĩ của Tôn Duệ.

"À... Có chút chút," Tôn Duệ bị người ta nói toạc ra tâm tư như thế, có điểm không biết nói tiếp thế nào, dù sao trước đây tự mình đã nói là không đến được, "Sau lần đó tôi có suy nghĩ một chút, dù sao cũng là phim bản thân tham gia, vẫn muốn ghé qua nhìn một xíu..."

"Vậy tôi sắp xếp cho cậu vé khán giả thông thường? Không ở cùng hàng ngũ diễn viên hay những người có quan hệ với đoàn phim, như vậy cũng sẽ không phải chạm mặt ai đó, được không?" Cao Vinh đề nghị.

"Quá tốt luôn!" Tôn Duệ vừa nghe liền có tinh thần, đề nghị này cũng là những gì hắn nghĩ.

"Vậy tôi giúp cậu sắp xếp." Cao Vinh cúi đầu ghi việc này vào lịch trên điện thoại để bản thân khỏi quên.

Nói chung, mọi việc đều rất vui vẻ.

Ăn xong lẩu, tóc mái của Tôn Duệ dính hơi nước liền không nghe lời, loà xoà trước mắt. Trên đường về, hắn cứ không ngừng vén tóc mái.

"Lúc trước lười cắt, không nghĩ lại dài nhanh như vậy." Tôn Duệ đơn giản là dứt khoát vuốt hết tóc lên, để lộ ra cái trán trơn bóng.

Cao Vinh buồn cười nói: "Cậu dù gì cũng là người nổi tiếng, chú ý hình tượng chút đi chứ."

"Thôi thôi, có ai nhận ra tôi đâu. Hai ngày nữa sẽ đi cắt. Cái show kia cứ phải chạy tới chạy lui, để mái vướng lắm." Tôn Duệ bình bình nói.

"Chạy tới chạy lui?" Cao Vinh nghi hoặc mà lặp lại một lần.

"Đại khái là phải hoàn thành một vài nhiệm vụ trong thành phố, kiểu xong cái này thì có chỉ thị cho cái sau. Nguời tham dự có cạnh tranh cũng là về mặt thời gian..."

Tôn Duệ giải thích một chút, Cao Vinh cũng hiểu đây là kiểu chương trình gì, gật gật đầu: "Vậy mệt lắm nhỉ. Cậu rất vui sao?"

Tôn Duệ suy nghĩ một chút: "Tôi thấy rất thú vị. Chơi rất vui á. A đúng, lần này trở lại, tôi muốn cố gắng bù đắp lại thời gian nghỉ ngơi trước đây, anh nghĩ có thể chứ?"(* đoạn này tớ không chắc, không hiểu rõ nghĩa lắm)

"Tôi thấy cứ theo khả năng bản thân mà làm hết sức là được." Cao Vinh thực tâm nói.

Hai người chậm rãi trở về, Cao Vinh nhìn thấy siêu thị, đột nhiên nhớ tới một việc. Sáng sớm không có công việc, tự mình làm cơm sáng cũng không tồi.

"Tôi đi siêu thị một lát."

"Hử? Còn thiếu cái gì sao?" Tôn Duệ không hiểu hỏi.

"Mua gì đó để làm điểm tâm cho sáng mai... Tôi có thể dùng nhà bếp không?"

Tôn Duệ gật đầu: "Đương nhiên!"

"Tự tôi đi cũng được, lúc về sẽ gọi cửa." Cao Vinh không biết Tôn Duệ có bận chuyện gì khác không, nhưng cũng không thể lôi kéo người ta đi lượn siêu thị cùng mình.

"Ok." Tôn Duệ vừa vặn muốn trở về coi ti vi, sảng khoái nói với Cao Vinh mình về trước.

Để chắc chắn, Cao Vinh hỏi một câu: "À đúng, sớm mai cậu có ở nhà không?"

"Có đó, sao vậy?"

"Ừm, vậy sáng mai cậu muốn ăn gì? Có kiêng ăn thứ gì không?" Cao Vinh nghĩ rất đơn giản. Anh ở nhà Tôn Duệ, làm phiền người ta không ít, như vậy, giúp đối phương giải quyết vấn đề ăn uống cũng coi như là để cảm ơn.

"A? Tôi?" Tôn Duệ kinh ngạc đến ngây người, chỉ chỉ bản thân, "Bữa sáng cũng có phần tôi à?"

"Dĩ nhiên. Chẳng nhẽ cậu không ăn sáng?"

"Tôi có ăn... Cái đó, ừm, gì cũng được... Tôi không kiêng gì hết." Tôn Duệ lắp bắp đáp, thoạt nhìn vẫn còn hết sức ngạc nhiên.

"Cậu cũng đừng khách khí với tôi, nếu lúc đó không thích ăn thì không cần ép mình ăn hết..." Cao Vinh cảm thấy Tôn Duệ có chút do dự, liền nói.

"Ý tôi không phải vậy!" Tôn Duệ nhấn mạnh.

"Được, vậy tôi đi nhìn chút rồi tuỳ tiện mua vài thứ." Cao Vinh phất tay một cái liền quay người đi vào siêu thị.

Tôn Duệ đứng ngốc một lúc, ngổn ngang trong gió lấy điện thoại di động ra, tìm tìm số của mấy đứa bạn tốt, nghi ngờ hỏi: "Nói nhanh coi, mấy đứa bọn mày có ai từng có bạn cùng phòng? Bình thường bạn cùng phòng có đi làm bữa sáng cho bọn mày không????"

Kết quả đều là "Chưa từng có."

"Mày có bạn cùng phòng? Từ đâu ra vậy?" Một đứa bạn biết tình cảnh của Tôn Duệ lắm miệng hỏi.

"Một người bạn đến cùng thuê một thời gian ngắn."

"Nam hay nữ?" Đầu dây bên kia bát quái hỏi.

"Nam..."

"Oaaa, mày không phải vừa mới chia tay một tiểu minh tinh sao? Nhanh như vậy đã đổi người rồi?"

"Mày lượn đi, bọn tao không phải loại quan hệ đó. Người ta là thẳng nam đấy." Tôn Duệ nhanh chóng giải thích.

"Rồi rồi. Có người làm cơm cho ăn chả tốt à? Sao không ai nấu cơm cho tao??"

Đề tài rất nhanh đã bẻ lái sang hướng khác, Tôn Duệ chậm rãi về đến nhà, cảm thấy cũng không có gì sai, có người làm cơm thì mình phải ăn chứ.

Lại nói, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bảo mẫu, đây là lần đầu có người muốn nấu cơm cho hắn ăn. Mà người này cũng chỉ là bạn thuê nhà cùng, quen biết không quá nửa năm, Tôn Duệ cảm thấy việc này vô cùng kỳ diệu.
Bình Luận (0)
Comment