Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 20

Tôn Duệ cố ý đến sát thời gian bắt đầu, trong rạp đã tắt đèn, phần lớn khán giả đã yên vị tại chỗ, nhân viên chủ chốt bắt đầu lên sân khấu, giới thiêu một chút về bộ phim cũng như một chút cảm tưởng. Tôn Duệ quàng kín khăn, đầu đội mũ, vội vã men theo hành lang một đường đi tới ghế khán giả ở hàng sau, hắn liếc mắt xung quanh một vòng, hài lòng phát hiện quả nhiên không ai chú ý đến hắn, chỉ coi hắn là một khán giả bình thường không thể bình thường hơn, chẳng qua là đến muộn một chút.

Cao Vinh trên sân khấu đã phát biểu xong xuôi, đang đứng một bên mà chờ diễn viên bên cạnh nói xong rồi sẽ cùng nhau xuống sân khấu, liếc đến chỗ Tôn Duệ đang lén lén lút lút chen vào chỗ. Anh lại có thể liếc mắt một cái mà nhận ra đối phương, nhưng chỉ có thể giữ mặt lạnh, làm bộ cái gì cũng không thấy.

"... Lần này đối với tôi là một cơ hội vô cùng quý giá. Hy vọng mọi người có thể thông qua bộ phim này nhận thức tôi..."

Là nam thứ Lưu Tư Hiền phát biểu cảm nghĩ, Cao Vinh không nhịn được mà nhìn về phía Tôn Duệ vừa đến, thế nhưng dưới sân khấu quá tối, anh cái gì cũng không thấy, vì vậy lại thu tầm mắt về.

Tôn Duệ lúc nghe quả nhiên vẫn có cảm giác khó chịu, nghĩ thầm "Lại chả thế, mấy phim trước có ai mời anh sao...", rồi như vùi cả người vào ghế ngồi.

Lưu Tư Hiền hoàn toàn không biết Tôn Duệ đang ở đây, nói xong liền đem micro đưa cho nữ số hai bên cạnh, bản thân thì mỉm cười nhìn về phía khán giả. Việc đã đi đến nước này, anh ta cũng không ảo tưởng có thể làm hoà với Tôn Duệ, anh ta chỉ hy vọng Tôn Duệ không phong sát mình. Thoạt nhìn Tôn Duệ cũng không có ý định làm như vậy, anh ta liền có hy vọng. Lưu Tư Hiền nghĩ, đã có được bước thứ nhất, về sau chỉ cần vững vàng mà tiến lên là được.

Mọi người nói qua vài câu, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình ở hàng đầu. Đối với một bộ phim nhỏ thế này, lễ ra mắt cũng coi như có nhiều khán giả, bên tổ chức cũng không an bài hoạt động dư thừa gì, cứ như vậy trực tiếp chiếu phim.

Từ giai đoạn bắt đầu quay đến lúc hơ khô thẻ tre, Tôn Duệ coi như đều dành một nửa thời gian trong đoàn phim. Tuy rằng hắn bình thường chỉ ngồi ngốc trong phòng nghỉ, nhưng thời gian ở trường quay cũng không ít. Chênh lệch rõ ràng đến vậy, giờ hắn mới biết những cảnh quay rời rạc lúc trước, qua hậu kỳ cắt nối biên tập lại có thể lưu loát trôi chảy thế này. Phim ảnh ưu tú hơn không phải chưa từng xem, nhưng tự mình tham dự vào quá trình quay chụp, vẫn có cảm giác kỳ diệu hơn một chút.

Không khí của bộ phim vô cùng thoải mái, nữ chính là nhân viên mới trong công ty, bắt đầu một câu chuyện tình yêu vào ngay gần dịp Valentine. Tổng thể cũng không có chiều sâu, chỉ đơn giản là một câu chuyện về sự trùng hợp quăng đầy thức ăn cho chó mà thôi, rõ ràng là quay nhân dịp lễ tình nhân này.

Vai mà Tôn Duệ đóng xác thực là một vai siêu phụ, cùng là nhân viên mới như nữ chính, lúc xuất hiện cũng chỉ là người qua đường nói hai câu bát quái, hoặc chạy đi chạy lại làm vài việc lặt vặt xoa dịu bầu không khí. Là một bộ phim hài kịch tình yêu thoải mái, vai phụ này cuối cùng cũng tìm được manh mối về tình yêu đời mình, coi như cho khán giả thêm một chút vui vẻ nữa. Phần diễn rải rác cả phim, gộp lại cũng được mấy phút.

Dù vậy, Tôn Duệ cũng thật vui vẻ. Đặc biệt là với thành quả cuối cùng này, hắn thậm chí còn có chút tự đắc, cảm thấy kỹ năng diễn xuất của bản thân cũng không đến nỗi nào, lúc trước Cao Vinh phê bình như vậy quả thật hơi quá mà____ hoàn toàn quên mất đây là thành quả sau khi bị mắng xối xả cùng một đợt đặc huấn ma quỷ. Bộ phim trước đây hắn diễn vai chính, hiệu suất bán vé thực sự thê thảm, Tôn Duệ cũng không để ý tổn thất, chẳng qua cảm thấy không ai thấy mình diễn xuất, có chút đáng tiếc mà thôi. Cho nên lần này, dù phần diễn chỉ có một chút, hắn cũng muốn đến tham gia náo nhiệt. Cao Vinh tuy rằng thiếu tiền, cũng chưa có danh tiếng gì, nhưng so với những người cùng lứa, đã coi là có khả năng. Tính theo số tuổi, sau này hoàn toàn có thể trở thành đạo diễn lớn. Nếu không phải vướng show thực tế kia, Tôn Duệ nhất định muốn cùng anh tham gia một bộ phim khác.

Nhưng mà hiện tại hai người cũng là bạn bè, đây cũng là việc nhỏ đi? Tôn Duệ cười cười thầm nghĩ.

Bộ phim kết thúc, các diễn viên lần thứ hai bước lên sân khấu, cúi mình cảm ơn khán giả. Trong lúc khán giả đứng lên vỗ tay, Tôn Duệ liền lách mình chạy ra ngoài.

Cao Vinh bên này vừa kết thúc liền cảm thấy điện thoại đang rung.

"Sau khi kết thúc anh còn bận gì không? Tôi không lái xe đến, có thể cùng về không?" Phát tới chính là voice chat của Tôn Duệ, nghe ngữ khí thì tâm tình quả là không tệ. Anh xem như nhìn ra, Tôn Duệ cũng không phải yêu thích diễn xuất, muốn làm minh tinh để hóng náo nhiệt thôi____ tự mình trải qua quá trình một chút hắn liền vui vẻ, có thể làm náo nhiệt chút lại càng có tinh thần hơn.

"Đang gặp người quen, tán gẫu hai ba câu sẽ quay về. Không ngại đợi chứ?" Cao Vinh nhanh chóng đánh chữ trả lời.

Tôn Duệ lúc này đang đi dạo xung quanh, sảng khoái nhắn lại: "Được rồi."

Tiệc mừng đã sớm làm qua, sau công chiếu mọi người cũng bận lịch trình riêng, vì vậy liền bớt chuyện. Cùng đến gặp khách quý cùng một vài đơn vị liên quan một lần, người ở lại sảnh cũng chỉ còn lác đác. Cao Vinh trước đó nhìn thấy cha mẹ, nhưng hai bác thấy anh đang cùng người ta nói chuyện, không muốn quấy nhiễu, cách thật xa hướng anh vẫy vẫy tay xong liền rời đi.

Một vài khách mới cùng Cao Vinh tán gẫu, sau đó liền qua nói chuyện với diễn viên, đây là một cơ hội thiết lập quan hệ tốt, Cao Vinh nhìn cũng quen rồi, thấy bản thân đã hoàn thành hết công việc ở đây, liền chủ động xin phép ra về.

"Sớm như vậy đã đi rồi sao? Tôi mới nãy còn muốn mời các anh buổi tối ra ngoài một chuyến." Nói chuyện chính là một vị giám đốc nào đó vừa tán gẫu cùng vài nữ diễn viên của đoàn.

Cao Vinh nhìn ra vị này cũng chỉ khách sáo với anh chứ không có ý gì( *nguyên gốc là "tuý ông chi ý bất tại tửu", nghĩa là ý không nằm trong lời nói), hiểu rõ mà cười cười: "Ai, tôi đi cùng làm gì chứ, mọi người cứ tự mình tận hứng ăn uống là được rồi."

Quả nhiên đối phương cũng không giữ lại, cười cười nói với mấy vị nữ minh tinh kia: "Vậy xem ra chỉ có chúng ta có thể đi."

Cao Vinh nhìn qua bọn họ một chút, tất cả đều không phải loại tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, đôi bên đối với sự tình này đều có chút khó chịu trong lòng. Gặp phải việc này, phần lớn các cô đều cười vui vẻ đáp lời, ít nhất làm bộ như vô cùng phấn khởi, Cao Vinh cũng không thể quản nhiều. Nói trắng ra, loại chuyện này thường như cơm bữa, anh cũng chả thể quản.

Cao Vinh sau khi đi ra liền báo cho Tôn Duệ vị trí xem trong kho, chính mình cũng hướng bên đó mà đi. Chỉ là anh không để ý, sau khi mình đi, Lưu Tư Hiền cũng theo sát anh.

Tôn Duệ tại bãi đậu xe dưới hầm chờ Cao Vinh ở cửa thang máy. Cửa vừa mở, đập vào mắt Cao Vinh là một người trên dưới võ trang đầy đủ, mũ, khăn quàng, kính râm, đủ bộ một cái cũng không thiếu, quả thực chỉ kém không treo trên đầu cái bảng "Tui là người nổi tiếng nè đến nhận ra tui đi".

"Cậu thế này cũng quá khả nghi rồi!" Cao Vinh thực sự không nhịn được, nói một cách bất đắc dĩ.

"Ai, vì vừa mới công chiếu mà, ôi chao, nhỡ khán giả từ bên trong đi ra thấy mặt tôi giống mặt diễn viên y đúc rồi sao, tôi phải chuẩn bị cặp kính này đề phòng đấy."

"Ở hầm đỗ xe mà đeo kính râm, người ta chỉ cảm thấy cậu như người mù thôi." Cao Vinh thẳng thắn bình luận, đi tới trả tiền đỗ xe, lấy thẻ xe từ trong túi ra.

Tôn Duệ đi tới máy, lấy điện thoại mở camera trước soi soi, tựa hồ tự mình xem xét xem mình ăn mặc thế này rốt cục có giống người mù không.

"A, đạo diễn Cao," cửa thang máy lại mở, Lưu Tư Hiền vui mừng chào hỏi Cao Vinh, "Anh cũng đỗ xe ở đây? Thật vừa khéo."

Tôn Duệ thầm "Đệt" một tiếng, hắn không chút nào muốn nhìn thấy Lưu Tư Hiền. Hoàn hảo, hắn đứng ở phía bên kia máy bán vé, Lưu Tư Hiền từ góc độ này không nhìn thấy hắn. Tôn Duệ không có lên tiếng, chỉ đứng đấy xem điện thoại di động. Lưu Tư Hiền đại khái chỉ coi hắn như người qua đường, cho nên không để ý nhiều, trực tiếp nói chuyện cùng Cao Vinh: "Cuối cùng bộ phim cũng công chiếu, anh vất vả rồi."

"Tôi cũng không có gì khó khăn, mọi người đều góp công góp sức cả." Cao Vinh khách sáo nói.

"Khoảng thời gian này tôi đã học được rất nhiều. Nếu tôi có cơ hội hợp tác cùng anh ở bộ phim tiếp theo thì tốt rồi." Lưu Tư Hiền cười đến đặc biệt chân thành.

Tệ hơn nữa, Lưu Tư Hiền có vẻ như không chỉ đến chào hỏi, anh ta còn thấy sang bắt quàng làm họ, hỏi xem Cao Vinh sau này có kế hoạch gì không, nếu có, mong anh cân nhắc chính mình, kể cả vai phụ cũng được. Thái độ khiêm nhường thế này đối với người khác phỏng chừng có được hảo cảm, nói chi đến đạo diễn chưa có danh tiếng như Cao Vinh. Nhưng là Tôn Duệ hiện đang đứng bên cạnh, tâm tình Cao Vinh có chút phức tạp, hoàn toàn không biết nên cùng người này nói chuyện thế nào.

"Ừm, được, tôi sẽ cân nhắc." Cao Vinh cười cười, vừa vặn lúc này cũng xử lý xong, lấy tiền rồi lấy thẻ xe được trả lại, Cao Vinh cầm thẻ, cảm thấy Lưu Tư Hiền cũng hiểu anh sắp phải rời đi.

"Ai, chuyện lúc trước... Để cho đạo diễn Cao phải chê cười rồi. Tôi không nghĩ tới giữa tôi và Tôn Duệ tiên sinh lại xảy ra một hiểu lầm lớn như vậy... Khiến quá trình quay phim gặp không ít phiền toái, thật xin lỗi." Lưu Tư Hiền thở dài, đột nhiên lại quay ra nói đến đề tài này, khiến cho Cao Vinh đang muốn quay đầu đi thật không kịp chuẩn bị.

Cao Vinh suy nghĩ một chút về lời của đối phương, tuy rằng bề ngoài là xin lỗi, mà ý tứ vẫn cưỡng ép mọi chuyện thành một hồi "hiểu lầm". Mà "hiểu lầm" ra sao? Chính là bản thân anh ta xem Tôn Duệ là bằng hữu, chỉ có đối phương là tự mình đa tình.

Lưu Tư Hiền lúc nói câu này cúi gập người trước Cao Vinh, thái độ tốt đến không còn lời nào để chê. Cao Vinh nếu không phải không có quan hệ khá tốt với Tôn Duệ, lúc này quay đều quay xong, khả năng sẽ cấp một bậc thang cho anh ta. Nhưng chỉ tiếc, Cao Vinh biết đầu đuôi mọi chuyện, hoàn toàn đứng về phía Tôn Duệ___ mà chính bản thân người trong cuộc là Tôn Duệ còn đứng lù lù ở kia kìa.

Thấy Cao Vinh không lên tiếng, Lưu Tư Hiền có chút hoảng loạn. Lúc hắn tiến vào giới, quen biết không nhiều, trước làm quen với vài thiếu gia tiểu thư nhà giàu đều là Tôn Duệ làm trung gian giới thiệu, lúc này những người kia chắc chắn cũng không muốn nhìn mặt hắn. Còn lại cũng chỉ còn quan hệ với diễn viên, đạo diễn cùng bên nhà sản xuất. Cao Vinh tuy không phải quá có tên tuổi, nhưng lại trong thời kỳ có triển vọng, tạo mối quan hệ bây giờ không gì là không tốt, anh ta mới suy tính muốn liều mình tẩy trắng hình tượng "tra nam" lúc trước.

"Ai, tôi thực xin lỗi. Kỳ thực, nếu lúc trước biết ý tứ của Tôn Duệ thì tôi đã không nhận vai diễn này. Là tôi làm cho ngài ấy hiểu lầm, chỉ trách tôi..."

Cao Vinh nghĩ thầm, tiêu chuẩn "bánh kẹp" quá chuẩn xác, mở đầu cùng kết luận đều "Sai lầm là do tôi", mà ở giữa vẫn là "Đều do đối phương hiểu lầm"...

Tôn Duệ rốt cục nhịn không nổi nữa, quăng kính râm đi nhảy ra: "Lưu Tư Hiền, anh giả ngốc xong chưa? Con mẹ anh có dám đối mặt tôi nói lại như thế một lần?"
Bình Luận (0)
Comment