Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 50

Nói là muốn ra ngoài chơi, mà nhìn tới nhìn lui, Tôn Duệ vẫn theo mô típ cũ: Ăn cơm, xem phim. Kỳ thực, so ra thì vẫn muốn ở nhà, làm ổ trên ghế sô pha thân mật xem phim hơn... Nghĩ đi nghĩ lại, hẹn hò là một kinh nghiệm quan trọng, Tôn Duệ không nói hai lời liền chụp màn hình lại cả đống tên phim cùng lịch chiếu, gửi cho Cao Vinh bảo anh chọn.

Cao Vinh bên này cũng tự tìm kiếm một chút, không nghĩ tới Tôn Duệ lại nhắn đến nhanh như vậy. Anh xem qua một chút, phát hiện Tôn Duệ toàn chọn phim tình cảm, đối phương không phải là kiểu người văn nghệ như thế đâu nhỉ?

Biểu đạt một chút nghi hoặc đối với Tôn Duệ, hắn trả lời "Em nghĩ rằng anh sẽ thích kiểu phim này á", nguyên nhân vì phim Cao Vinh quay trước đây tám phần mười là phim thuộc loại này.

"Tôi quay phim gì cùng ra ngoài rạp xem phim thế nào là hai việc khác nhau!" Cao Vinh biểu đạt tâm lý xem phim của mình.

"Được rồi, sao anh không nói sớm." Tôn Duệ vui mừng, nói thật, phim văn nghệ dễ khiến hắn đau đầu. Không nói đến nhịp điệu chậm rãi, kết cục toàn khiến người ta không vui, rất rất không phù hợp với ham muốn của hắn.

"Em chọn là được rồi."

Tôn Duệ không chút nào ngại phiền phức, ngược lại, hắn cực kỳ để bụng việc mình hẹn hò lần đầu tiên với Cao Vinh.

Và dĩ nhiên, bởi vì buổi tôi lo nghĩ quá mức mà ngủ muộn. Sáng ngày hôm sau, hắn đương nhiên cũng không dậy sớm được. Cao Vinh nhắn tin cho hắn, không thấy trả lời, liền đoán Tôn Duệ vẫn còn đang ngủ. Dù sao phim cũng chiếu buổi chiều, không cần quá vội. Cao Vinh đợi đến gần trưa cũng không thấy động tĩnh gì, liền trực tiếp lấy khoá đi đến nhà Tôn Duệ.

Tôn Duệ cũng không đóng cửa phỏng ngủ, Cao Vinh vừa vào liền thấy một đống nhô ra trên giường, Tôn Duệ đang đắp chăn kín mít ngủ say.

Cơm Nắm nghe động tĩnh liền chạy đến, phát hiện là Cao Vinh, vui vẻ mà kêu hai tiếng.

"Xuỵt..." Cao Vinh muốn ngăn nó, mà Tôn Duệ trong phòng giống như đã bị hai tiếng này đánh thức, thoáng mơ hồ "Cơm Nắm, ưm...?" một tiếng.

Cao Vinh cởi giày, tự mình đổi thành dép lê rồi đi vào, mang tính tượng trưng mà gõ cửa gian phòng đang mở của Tôn Duệ: "Tỉnh chưa?"

"Ừm... Oa!?" Tôn Duệ sửng sốt một lát, sau đó sợ đến ngồi thụp xuống, "Sao anh đã tới rồi?"

"Nhắn tin không thấy em trả lời, tôi liền đoán là em còn đang ngủ. Em xem một chút xem mấy giờ rồi." Cao Vinh chỉ chỉ điện thoại di động của Tôn Duệ.

Tôn Duệ cho là đã lỡ giờ chiếu, hốt hoảng kiểm tra, phát hiện ra vẫn là buổi sáng, nhất thời thở dài một hơi. Rồi phát hiện ra Cao VInh lại một lần nữa chiêm ngương cái hình tượng thảm hại vào buổi sáng của hắn.

Hắn có chút tự giận mình, mất mát nói: "Tóc em bây giờ trông loạn lắm phải không?"

"Ừm. Hơn nữa còn bị hằn dấu lên mặt." Cao Vinh thẳng thắn không chút lưu tình.

Tôn Duệ kêu rên: "Hình tượng của em..."

"Hình tượng của em có lúc nào ổn đâu...?" Cao Vinh từ đáy lóng mà cho là như vậy.

"Em không dậy nổi." Tôn Xuệ chơi xấu, lại đổ về trong chăn.

Cao Vinh liền dứt khoát ngồi chờ hắn bên giường, cũng không giục hắn. Tôn Duệ quả nhiên nằm không nổi, chột dạ nói: "Sao anh vẫn nhìn em..."

"Chờ em rời giường mà." Cao Vinh một bộ "không có gì đâu mà?". Dù sao thì anh vẫn luôn quan sát Tôn Duệ, nhìn ra biểu tình không biết phải làm sao của hắn.

Không tới nửa phút, Tôn Duệ liền thua trận: "Em dậy là được rồi..."

Cao Vinh cười nói: "Lúc nào tôi cũng có thể đi. Em chuẩn bị, tôi đưa Cơm Nắm đi dạo một vòng." Tôn Duệ muốn thay quần áo, Cao Vinh cảm thấy mình tận lực tránh né có chút kỳ quái, mà ở lại nhìn thì càng thêm kỳ quái, vậy nên định giúp hắn trông chó, trở về hẳn Tôn Duệ cũng sửa soạn xong, lại còn tiết kiệm được thời gian, có thể sớm ra ngoài.

"A, ừm..." Tôn Duệ gật gật đầu, thầm nghĩ muốn nói cảm ơn, mà lại cảm thấy như vậy xa cách quá. Không thì... Hôn một chút rồi nói cảm ơn? Những điều như vậy cứ xoay quay trong đầu hắn, nhưng không đợi cho hắn chuyển suy nghĩ thành hành động, Cao Vinh đã đứng dậy đi ra ngoài.

Tôn Duệ cảm thấy mình đã bỏ lõ một cơ hội! Mới là sáng sớm, hắn vẫn còn dư vị của nụ hôn ngày hôm qua đây. Đồng thời cũng rất háo hức những gì có thể xảy ra vào thời gian sắp tới.

Ra khỏi nhà thì dù sao cũng là đến nơi công cộng, không cẩn thận có thể sẽ bị người khác nhận ra, quá thân mật thì sẽ nguy hiểm. Tôn Duệ nghĩ như thế, cố điểm hối hận khi hôm nay phải ra ngoài chứ không phải cùng Cao Vinh chán ngán một ngày ở trong nhà.

Sau khi Cao Vinh trở lại thì Tôn Duệ cũng sửa soạn xong. Trước khi ra cửa, dù có chút không tình nguyện nhưng Tôn Duệ vẫn nói với Cao Vinh là hắn có chút lo lắng khi ra ngoài. Kỳ thực, không cần hắn nói, Cao Vinh so với Tôn Duệ càng biết rõ ràng hơn. Tuy Tôn Duệ không đạt đến mức hôm nay ra ngoài, hôm sau làm đầu đề tạp chí lá cái nổi tiếng, nhưng cùng một người đàn ông tay nắm tay trong trung tâm mua sắm vẫn là quá lộ liễu. Người đi đường đi qua chụp hai tấm hình, quay đầu một buổi tối, toàn quốc đều có thể biết chuyện. Đây chính là điểm không tốt của thời đại phát triển công nghệ thông tin.

Hơn nữa nhiệt độ của show thực tế kia vẫn còn đó, chưa nhạt đi. Lúc ăn cơm trưa, Cao Vinh ra ngoài nhận một cuộc điện thoại công việc. Trở lại thì thấy Tôn Duệ bị phát hiện bởi nữ sinh ngồi ở bàn bên cạnh, đang hỏi hắn ký tên cho mình.

Cao Vinh cảm thấy may mắn vì nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ không có gì ám muội, âm lượng cũng không lớn. Chắc không ai nghe được đâu?

"Thật không quen..." Sau khi fan muốn được ký tên rời đi, Tôn Duệ cũng ngồi xuống giải thích cùng Cao Vinh, "Hình như vì ban nãy chúng ta đang nói chuyện, cô ấy không tiện lại đây. Anh vừa ra ngoài, cô ấy liền muốn ký tên. Ai, anh nói xem, em ra ngoài có phải là nên đeo kính râm mang khẩu trang không?"

"Ai lúc ăn lại đeo kính râm mang khẩu trang? Không phải càng khả nghi sao?" Kỳ thực, Cao Vinh cảo thấy có fan như vậy đã là tốt vô cùng. Anh đã gặp qua rất nhiều fan chầu trực mấy ngày trước địa điểm quay của đoàn phim bên cạnh, không ngủ không nghỉ ngóng thần tượng...

"Cảm thấy bị mất tự do khi ở nơi công cộng, khó chịu." Tôn Duệ nhỏ giọng oán giận nói.

"Không phải em thích làm minh tinh sao? Làm minh tinh thì sẽ như vậy. Em bây giờ còn chưa đủ nổi đâu. Thực sự hồng rồi thì đi trên đường cũng còn khó khăn." Cao Vinh thuật lại sự thực.

Tôn Duệ thở dài: "Nghĩ như vậy, em lại có chút không muốn làm minh tinh nữa..."

Cao Vinh bất đắc dĩ: "Em đúng là mỗi ngày nghĩ một kiểu."

Tôn Duệ nói năng hùng hồn: "Em vẫn còn đang trong quá trình tìm kiếm mục tiêu của cuộc sống!"... Cơ mà bây giờ, mục tiêu chủ yếu là nói chuyện yêu đương, hy vọng có thể sớm ngày ổn định chút tình cảm này. Tôn Duệ trong lòng thầm nghĩ. Hắn bây giờ không có chí hướng lớn gì, trước làm diễn viên cũng là vui thích, nhưng sau đó xuất hiện Lưu Tư Hiền. Hiện tại, hắn không biết có nên lui về phía hậu trường trong tương lai hay không, nói không chắc còn có thể làm đồng nghiệp của Cao Vinh. Hắn trên căn bản là loại có tình yêu là no rồi, không quan tâm nghề nghiệp chi nữa.

"Dù sao thì người trong nhà cũng cho em tiền tiêu. Chính em cũng thu được tiền thuê nhà đi?" Cao Vinh nhớ tới Tôn Duệ từng nhắc tới ở thành phố B có hai căn nhà đứng tên hắn, chỉ cần cho đi thuê trường kỳ, phỏng chừng còn kiếm được nhiều hơn so với anh.

"Nói thì nói như thế..."

"Vậy là..." Cao Vinh nửa đùa nửa thật đáp, "Chỉ tôi làm việc, còn em thì ngốc ở nhà?"

Anh nói vậy cũng không sai. Anh thì có công việc, mà bây giờ Tôn Duệ lại đang không có việc làm. Nhưng câu đó lại rất dễ hiểu lầm sang ý khác ____ giân dan nói, chính là "Tôi nuôi em".

Tuy rằng căn bản không cần Cao Vinh nuôi, Tôn Duệ nghe thế vẫn là động lòng mà tim đập cái bịch.

"Em, em sẽ nghĩ lại một chút." Tôn Duệ không có sức lực phủ định Cao Vinh.

Cao Vinh hoàn toàn không bận tâm về nghề nghiệp của Tôn Duệ. Anh cũng không nhất định muốn đối phương phải có sự nghiệp thành công. Chỉ cần có thể cùng nhau sống thì anh có thể chấp nhận được.

Nếu như trong tương lai bọn họ thật sự có thể ở bên nhau dài lâu, Cao Vinh hoàn toàn không ngại Tôn Duệ ở nhà nhàn rỗi.

Nhưng anh vẫn rất hiếu kỳ tình trạng trong nhà của Tôn Duệ, dù sao đây cũng là điều ảnh hưởng tới tương lai hai người sau này. Cho đến nay, anh mới chỉ biết nhà Tôn Duệ làm bất động sản, cha mẹ hình như là ly dị. Song phương đều cho hắn tiền tiêu vặt, quan hệ cũng không thể nói là kém, mà chính xác là ít liên lạc.

Có cơ hội hỏi hắn chút đi. Cao Vinh cảm thấy hỏi loại chuyện này ở nói công cộng không phải lựa chọn tốt. The kinh nghiệm trước đây, Tôn Duệ không thích nói về chuyện trong nhà cho lắm.

Mặc dù ở bên ngoài thì không thể quá mức thân mật, nhưng trong rạp chiếu bóng đen kịt một màu cũng không sợ có người chụp hình. Hai người nắm tay xem xong một bộ phim. Cao Vinh cảm thấy lòng bàn tay Tôn Duệ đổ mồ hôi lại còn nóng lên, liền biết đốt phương rất sốt sắng. Tay anh tiếp xúc với những ngón tay dài tinh tế cùng khớp xương rõ ràng của người nọ___ nói như thế nào nhỉ, sờ sờ rất tốt.

Xem xong phim, Tôn Duệ vẫn luôn vỗ vỗ mặt mình, đại khái hy vọng rằng sau khi ra ngoài mặt không bị đỏ quá mức rõ ràng. Còn hắn xem được bao nhiêu phần bộ phim, điều này cũng khó nói, lựa chọn loại phim này quả là lựa chọn chính xác.( *đoạn này tớ không hiểu lắm ;;;;)

Trên đường về nhà, Cao Vinh lái xe. Tôn Duệ vốn là không hé răng, đột nhiên hỏi anh: "Có phải hai ngày nữa anh đi quay thực cảnh không?"

"Ừm. Ngày kia sẽ đi," Cao Vinh gật đầu, "Lúc đó còn phải nhờ em chăm Tiểu Hoa. Mỗi ngày qua nhìn nó một lần là tốt rồi."

Tôn Duệ hắng giọng một cái, thử dò xét hỏi: "Khụ khụ, cái kia, anh ở cùng đoàn phim?"

"Đúng vậy, đoàn phim sắp xếp cho mọi người một nhà trọ. Nếu em ngại phiền phức, để tôi mang Tiểu Hoa đi cũng được..."

"Không phải. Cái kia..." Tôn Duệ do dự nói, "Em đã xem nhà ở khu đó, kỳ thực cũng rẻ... Vậy, anh có muốn ở nơi khác đoàn phim không?"

"Hả?" Cao Vinh đến nửa ngày mới phản ứng được, "Em tìm phòng? Muốn thuê sao?"

Tôn Duệ không tự chủ được lên giọng: "Dù sao em cũng không có việc gì làm. Em muốn đến đoàn phim các anh chơi một chút, có được không? Tiểu Hoa và Cơm Nắm đều có thể đi cùng mà, như vậy anh cũng không cần cách một đoạn thời gian lại trở về..."

Cao Vinh có chút kinh ngạc: "Em cũng muốn đi?"

"Có chút..." Rất muốn đi. Đây là tiếng lòng Tôn Duệ.

"Đi hai ngày thì còn được, bên kia là một trấn nhỏ, ít người, cũng không có nơi giải trí nào. Ở lâu tôi sợ em thấy chán. Bọn tôi còn muốn ở lại kia ít nhất hai tháng đây. Cao Vinh chỉ sợ Tôn Duệ "vác cả nhà lẫn người" đến, chơi hai ngày thấy chán xong liền lập tức muốn về.

"Ít người cũng tốt. Không sao cả, hơn nữa em không phải là... cùng với anh nữa sao." Đại khái là bị câu "Tôi làm việc, em nằm ngốc ở nhà" của Cao Vinh dẫn dắt, Tôn Duệ cảm thấy ở như vậy cũng không sai. Cao Vinh mỗi ngày đến đoàn phim làm việc, còn mình ở nhà chăm sóc Tiểu Hoa cùng Cơm Nắm, nhàn rỗi không có gì làm thì đến đoàn phim tham ban, buổi tối còn có thể đương nhiên mà ở chung một nơi...!

Điểm cuối có phải vội vàng quá hay không? Tôn Duệ lo âu nghĩ, thật vất vả do dự, bọn họ e rằng nên tiến lên dần dần, từ từ tiếp xúc... Nhỡ đâu Cao Vinh đối với nam giới vẫn không được thì làm sao bây giờ?

"Nếu em thực sự muốn đến, cũng không phải không được." Cao Vinh lên tiếng đánh gãy mạch suy nghĩ của Tôn Duệ.

Anh vừa nói thế, Tôn Duệ lập tức quên mất lo lắng ban nãy: "Tốt rồi, vậy em về sẽ tìm phòng ở!"

"Đừng tiêu pha quá."

"Không sao, phòng bên này của em cũng sắp hết thời hạn thuê. Sau này cũng sẽ không gia hạn." Tôn Duệ quyết đoán nói.

"...Ừm, được rồi." Không gia hạn, vậy sau khi trở về Tôn Duệ sẽ ở đâu? Đáp án của vấn đề này đã rõ ràng, mà Cao Vinh cũng không mở miệng bàn về chuyện này.
Bình Luận (0)
Comment