Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 9

Tôn Duệ bắt đầu đàng hoàng đọc kịch bản để luyện tập. Cao Vinh tính ra cũng không có gì làm, liền ở bên hướng dẫn hắn.

Cao Vinh liếc mắt nhìn Tôn Duệ, dường như muốn xem xem Tôn Duệ đến tận cùng có tức giận hay không. Mà Tôn Duệ chỉ cúi đầu, mặt không mang biểu tình, thoạt nhìn cũng không giống như đang nhẫn nhịn.

Bên trong trường quay tràn ngập một bầu không khí quỷ dị, nhưng nhìn vào lại thấy vô cùng hài hoà.

Tôn Duệ chịu tĩnh tâm, chú ý luyện tập là chuyện không thể tốt hơn, chỉ là Tôn Duệ... hắn cũng không phải dạng cứ chăm chỉ luyện tập là một bước bay lên giời, max level skill diễn xuất.

"Nhưng mà hiện giờ tôi rất nghiêm túc."

Một cảnh rất ngắn phải năm lần vỗ clapperboard mới tính là xong. Tôn Duệ thấy vậy nghiêm túc quay ra thanh minh với Cao Vinh, giống như lo rằng đối phương cảm thấy thái độ của mình vẫn chưa đủ chăm chú. Mà Cao Vinh nghe xong, cảm giác vô cùng bi thương...

"...Tôi nhìn ra rồi." Trong lúc tạm nghỉ, Cao Vinh không nhịn được, hỏi, "Anh tại sao lại làm diễn viên? Vì yêu thích diễn xuất sao?"

Tôn Duệ thẳng như ruột ngựa: "Lúc đấy đột nhiên muốn làm minh tinh, mà hát hò thực sự không xong. Thế là tôi quay ra tìm phim đóng, cứ thế tiếp tục thôi."

Cao Vinh á khẩu. Tư duy của con cháu mấy vị có tiền anh không hiểu.

"Sao vậy?

"Không có gì, chỉ tò mò chút thôi."

Tôn Duệ nhìn Cao Vinh một chút, cũng không tiếp tục hỏi. Cao Vinh hồi nãy bạo phát, mắng Tôn Duệ đến nỗi làm người ta ủ rũ, vốn rất sảng khoái, lúc này tâm lý lại có chút hổ thẹn.

"Nếu anh không tự làm được, vậy tôi kết thúc công việc ở đoàn phim, chúng ta đến nơi khác, tôi tiếp tục hướng dẫn anh một chút?" Cao Vinh hỏi.

"Không cần! Tôi nói ba ngày xong, vậy khẳng định ba ngày có thể hoàn thành..." Đương nhiên, Tôn Duệ cũng không chắc chắn gì, nhưng hắn vẫn mạnh miệng, "Chờ đã, vậy hôm nay cũng tính là một ngày sao? Tính từ hai giờ trước luôn?"

"... Anh không cần tính toán như vậy đâu. Ý tôi là, anh tự xem bản thân mình, cố gắng hết mức, làm được đến đâu thì đến." Cao Vinh nói.

Tôn Duệ trầm thấp "A" một tiếng, lại nhìn đoàn phim một chút, đúng là mọi người đều đang đợi hắn. Da mặt hắn có dày nữa cũng không tiện, không thể làm gì khác ngoài đáp lại: "Vậy... Làm phiền anh rồi..."

"Không sao hết, như vậy có hiệu quả hơn nhiều. Vậy tôi để mọi người về trước... Chỉ cần anh hiểu rõ nhân vật, quay cái gì cũng thuận lợi."

"Tôi biết." Tôn Duệ không phải không rõ đạo lý này.

Vì vậy, sau khi kết thúc, Tôn Duệ cùng Cao Vinh đi tìm một tiệm cà phê yên tĩnh, tuỳ tiện gọi cà phê cùng một ít điểm tâm, ngồi trong góc diễn giải kịch bản.

"Ở đây không sao chứ?" Cao Vinh xác nhận lại, "Sẽ không bị nhận ra?"

Tôn Duệ lắc đầu một cái, giọng nói có chút mất mát: "Cũng không có ai nhận ra đâu." Cao Vinh nhìn đối phương, phỏng chừng nếu bị nhận ra còn thấy vui vẻ hơn.

"Anh cứ diễn thật tốt, không chừng nổi tiếng được đấy."Cao Vinh dối lòng an ủi, cái chuyện nổi hay không nổi này dựa vào cả thực lực lẫn may mắn.Tôn Duệ cũng không thiếu cơ hội, bởi vì hắn có thể dùng tiền bù vào, nhưng thực lực không đủ, kể cả có tăng thời gian tiếp xúc công chúng, cũng không tốt lên được.

Về việc này, Tôn Duệ lại rất tự mình biết mình, không có vẫy vẫy tiền mặt khắp nơi, đi diễn nam chính siêu phẩm.

Tôn Duệ bị mắng ủ rũ mặt mày, không lâu sau liền lấy lại tinh thần, lúc này đã không khác là bao so với bình thường, theo sát Cao Vinh nói chuyện, nghĩ đấy là đặc thù công việc của anh, rất nhanh cũng liền cho qua.

Cao Vinh dù sao cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, chỉ có thể giảng kịch bản cho Tôn Duệ, kiến thức cơ bản thì hắn vẫn phải tự mình nghiên cứu. Nhìn đối phương từ mặt hàng cà lơ phất phơ chuyển thành lao lực quá độ, Cao Vinh phảng phất thấy đầu Tôn Duệ như đang bốc khói. Anh nghĩ, có giảng lại Tôn Duệ cũng nghe không lọt, không thể làm gì hơn ngoài tuyên bố kết thúc buổi kèm cặp này.

"Về nhà hả?" Thu dọn xong kịch bản, Cao Vinh thuận miệng hỏi.

"Không, sao?"

"Nãy anh nhận điện thoại, hình như là bạn gọi à?"

Nhắc đến điện thoại, Tôn Duệ lại run lập cập:" Tôi chưa nói là muốn đi mà! Anh yên tâm, tôi sẽ về nhà đọc kịch bản, đâu cũng không đi."

Cao Vinh: "... Tôi không có ý đó." Chỉ là thuận miệng tâm sự, sao tự nhiên lại thành giáo viên ép học sinh lớp 12 học bài thế này.

"Bây giờ tôi liền trở về..." Tôn Duệ nói được nửa câu, bị một tiếng "ùng ục" lúng túng đánh gãy.

Trầm mặc một hồi, Cao Vinh giải cứu hiện trường: "Hay là đi ăn một bữa cơm? Tôi cũng đói bụng... Chỉ ăn bánh ngọt nãy giờ quả là không thể no."

"Hic, đành vậy. Ngày hôm nay ra ngoài cũng chưa chuẩn bị gì để ăn." Tôn Duệ lập tức chạy nhanh xuống thang.

Cao Vinh thì ăn cái gì cũng được, vì vậy chủ động hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

"Hả?" Tôn Duệ sửng sốt, suy nghĩ một chút, tựa hồ có hơi xoắn xuýt. "Hải... Hải sản tươi? Kỳ thực tôi cũng không quen thuộc xung quanh đây lắm, đành dựa vào anh thôi."

"Ô? Cũng được, vừa vặn tôi lại biết một nhà ăn rất ngon, cách đây cũng không xa."

Trước không nói, giờ lại có "rất ngon", Tôn Duệ liền cảm thấy đói bụng, liên tục gật đầu: "Được được được.

Sau mười lăm phút.

Tôn Duệ: "..."

"Sao vậy? Đi vào thôi." Cao Vinh thấy Tôn Duệ có chút sững sờ, nghi ngờ nói.

Hai người sau đó nhận ra rằng, cái định nghĩa "Hải sản tươi" của bọn họ có khác biệt thật lớn.

Tôn Duệ đại khái là nói đến một bữa hàu tôm hùm các loại nhấm nháp cùng champagne.

Mà Cao Vinh lại trực tiếp đem hắn vào nhà hàng bình dân.

"Đừng nói với tôi anh không biết đây là cái gì..."

"Anh cho tôi là đứa ngốc à? Đương nhiên là tôi biết! Tôn Duệ rầu rĩ nói, "Nhưng mà, chưa vào ăn qua lần nào..."

"Vậy hôm nay nếm thử đi. Có khi so với đồ cao cấp của anh còn có mùi vị hơn đấy."

Cao Vinh tuỳ tiện cùng Tôn Duệ chọn một nơi ngồi xuống. Kỳ thực nhà hàng này khá lớn, cũng sạch sẽ, không giống cửa hàng nhỏ ven đường.

Tôn Duệ cả mặt đều viết "Lần thứ nhất ăn cái này lo lắng quá biết làm sao".

"Thực đơn đâu?" Tôn Duệ ghé sát vào Cao Vinh, hỏi nhỏ.

Cao Vinh chỉ chỉ tường: "Ở phía trên."

"Ồ..." Tôn Duệ ngẩng đầu lên xem.

"Anh có thể tự đi chọn cá, sò các thể loại, nhìn kỹ tôi làm mẫu này." Cao Vinh chỉ vào bể nước trong góc cửa hàng, giải thích.

Tôn Duệ cấp tốc giải thích: "Cái này tôi cũng biết!"

Cao Vinh với cái này không bày tỏ ý kiến.

Chọn lựa xong xuôi, Cao Vinh đi gọn món. Tôn Duệ không nhịn được mà đưa mắt nhìn xung quanh, chính xác thì hắn có chút tò mò, nhưng bởi vì chưa quen thuộc hoàn cảnh nên có điểm bó tay bó chân. Một lát sau, Cao Vinh trở về, còn mang về hai chai bia.

"Đây là...?"

Cao Vinh trước tiên mở ra một chai, rót cho mình một ly: "Hôm nay cũng không lái xe, tôi muốn uống một chút. Anh không cùng uống cũng không sao."

"Uống chứ, dù sao tôi cũng đi taxi." Tôn Duệ cầm lấy bia từ tay Cao Vinh, rót cho mình một ly đầy, "Có gì mà không dám uống? Mầy ngày nay ở nhà cũng không biết đã uống bao nhiêu."

Sau một lượt bia, đề tài liền không cẩn thận mà hướng tới phương diện kia. Cao Vinh liếc mắt nhìn Tôn Duệ, hỏi: "Vẫn còn khó chịu hả?"

"Nào có dễ dàng khôi phục như vậy? Đổi thành anh thì sao?" Tôn Duệ vừa định nói Cao Vinh người ngoài không thể hiểu, quay đầu lại nghĩ anh cùng mình cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.

"Bận rộn liền quên mất, từ từ cũng không khó tiếp nhận như ban đầu nghĩ. Nhiều lắm thì, sau khi về nhà, nhớ đến quá khứ thì phiền muộn chút thôi." Cao Vinh cũng rất thành thực. Anh đến nay cũng chưa tâm sự với ai, cứ một mình kìm nén. Nói thì không hay lắm, anh lúc này coi Tôn Duệ là đồng bạn cùng gặp cảnh thất tình, nên chả lo lắng rơi rớt mặt mũi ra sao.

Mà Tôn Duệ ngồi đối diễn cũng có loại suy nghĩ này.

Quán này tuy buổi tối rất đông khách, nhưng đồ ăn mang ra lại rất nhanh. Chỉ trong chốc lát, con cá vừa nãy được chọn đã được hấp ngon lành rồi bày biện tốt trên bàn, sau đó đồ ăn cũng liên tục được mang lên. Vì vậy, hai người rất thần kỳ mà nhất thời quên mất buổi chiều đã xảy ra xung đột thế nào, lúng túng ra làm sao, vừa ăn cơm, vừa uống bia, đề tại dĩ nhiên lại quay về chủ đề thất tình, biến bữa ăn này thành một đại hội kể khổ...
Bình Luận (0)
Comment