Cô không biết gì về thế giới bên ngoài, không biết nó hiểm ác ra sao.
Trong mắt cô bé năm đó, chỉ nhìn thấy một bầu trời xanh, cùng nụ cười hiền hòa của cha, người thân duy nhất của cô.
Ngày xưa khi còn bé, Chi Ái luôn theo cha nhìn ông làm việc, tuy vất vả cả nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, ông luôn mỉm cười, vì cô là động lực để ông làm việc, để ông sống.
Chỉ cần cô bình an trưởng thành, mọi vất vả bây giờ của ông đều không đáng kể.
Trong trí nhớ của Chi Ái, cha luôn là người tốt nhất, ấm áp nhất, tuyệt vời nhất, là người đáng tin tưởng nhất.
Chi Ái đã nghĩ sau khi trưởng thành sẽ phụng dưỡng, hiếu thảo với ông, nhưng chưa đợi cô trưởng thành, cha đã đi mãi không về.
Trong nhà kho nhỏ lửa cháy hừng hực, không chỉ thiêu đốt hết mọi hàng hóa, còn giết người cha mà cô yêu quý, đốt cháy hơi ấm duy nhất của cuộc đời cô.
Nhà kho bị cháy họ ra sức dập lửa, thứ họ muốn cứu không phải mạng của những kẻ nghèo, thứ họ muốn cứu chính là hàng hóa, những món hàng vô tri vô giác nằm bên trong.
Chi Ái thực sự không hiểu, những món đồ đó có gì quý giá hơn mạng sống của con người? Bọn họ bỏ qua lời cầu xin của một đứa trẻ là cô, lạnh lùng lướt qua.
Hôm ấy là một ngày hè nắng gắt, mặt trời chói chang như muốn thiêu đốt vạn vật, hình ảnh cô gái bé với khuôn mặt lấm lem bùn đất, bàn chân trần trầy xước đang khóc lóc đi xin từng người, từng tiếng nấc nghẹn không thể nói rõ thành câu.
Cô cầu xin họ, nói với họ bên trong còn có cha cô, xin họ vào đó cứu ông ấy, trớ trêu thay bọn họ lại phớt lờ cô, vô tâm đẩy cô ra xa, chỉ tay vào mặt cô mắng nhiếc.
Họ cho rằng cô đang cản trở họ làm việc, cho rằng đứa trẻ như cô chỉ biết khóc lóc ăn vạ, Chi Ái thừa biết họ lợi dụng trận hỏa hoạn này, làm nổi bật sự hiện diện của mình, cố tỏ ra mình hữu dụng nịnh bợ ông chủ.
Trận hỏa hoạn kéo dài từ trưa đến khi khuya, ngọn lửa lớn bây giờ chỉ còn là cột khói to, đang dần tản đi trên bầu trời, nhà kho biến thành một đống hoang tàn, cột nhà cháy thành than đen, tiếng củi khô cháy tí tách phát ra không mấy đồng đều.
Ít ai chú ý đến ở một bên gốc cây nhỏ, có một cô bé ngồi ở đó rất lâu, nhìn chằm chằm vào nhà kho đổ nát, như sợ chớp mắt một cái nhà kho sẽ biến mất, cha cũng theo đó mà mất đi.
Cô bé cắn môi, nước mắt khô đọng lại trên mặt cứng ngắc, cô không nhớ mình đã khóc bao lâu, chỉ nhớ khóc nhiều đến mức không thể khóc nổi nữa.
Lửa lớn đã tắt nhưng ông chủ sáng mai mới đến, công nhân trong đó cũng không có ai dám động vào hiện trường vụ hỏa hoạn, cha của cô đã nằm trong đó cả đêm, chắc hẳn ông vừa nóng vừa khó chịu, cô cũng ngồi ở gốc cây cả đêm không ngủ, cũng không ăn uống gì, vừa mệt vừa đói.
Sáng hôm sau ông chủ cuối cùng cũng đến, người đó chính là ông Trọng Bách, ông ra lệnh tìm những người làm đã mất, nhờ có mệnh lệnh của ông ta, cha của cô mới được tìm thấy.
Quần áo trên người ông bị cháy gần, hết da thịt bị lửa đốt không còn nhìn ra hình hài.
Chi Ái đi từng bước yếu ớt đến gần, quỳ gối bên thi thể, lay ông dậy, lúc đó cô đã tin rằng chỉ cần mình làm như vậy, ông sẽ tỉnh lại như những buổi sáng thường ngày.
Chỉ là lần này dù cô gọi thế nào ông cũng không dậy, lần đầu tiên Chi Ái hiểu được cảm giác của sinh ly tử biệt, hiểu được cảm giác khi mất đi người thân, đau khổ đến nhường nào.
Cô bé quỳ trên nền đất dơ bẩn, bật khóc nức nở, tiếng khóc ngây thơ của trẻ con nghe đau nhói tâm can.
Bọn người vô tình biến thành người tốt bụng, họ vây quanh an ủi cô bé, bỏ qua ồn ào Chi Ái còn nghe thấy vài lời xì xầm, bàn tán của bọn họ về mình.
Tiếng tặc lưỡi nghe có vẻ thương xót của người phụ nữ.
“Thật đáng thương, đứa trẻ đó sau này lại trở thành trẻ mồ côi rồi.”
“Không biết sau này ai sẽ nuôi nó đây?”
Giọng nói chua ngoa, đanh đá của người phụ nữ khác cất lên, bà ta nói:
“Chắc sau này này ra đường làm ăn mày rồi.”
“Nếu không thì đến Xuân Hồng Cát làm việc.”
Lời cuối cùng của một gã đàn ông, ông ta vừa nói xong cả đám người bật cười trào phúng, không ai không biết Xuân Hồng Các là nơi thế nào.
Nhìn những ánh mắt giễu cợt, nụ cười trào phúng kia, cô tự hỏi mình đã làm gì sai? Chẳng lẽ gia cảnh nghèo khó, địa vị không có luôn phải chịu sự chèn ép của những thế lực bên trên, ở dưới đáy xã hội bị người ta xem thường, khinh bạc.
Dù cô bé có đối xử tốt với họ, trong mắt họ chỉ xem cô bé như chó con đi theo lấy lòng chủ nhân.
Đối với việc bất cẩn gây ra hỏa hoạn, và vô tình gây ra cái chết của cha cô, bọn họ chỉ xem đó là việc dĩ nhiên không đáng nhắc đến, mạng sống của những kẻ không tiền, không địa vị cũng giống như chiếc lá khô ngoài đường, không đáng một xu.
Cả đêm không ăn, không ngủ, làm thân thể của cô vô cùng mệt mỏi, cô ngất xỉu đến khi tỉnh dậy, đã nằm trong một căn phòng xa lạ.
Căn phòng đó dù đơn giản bình thường, nhưng so với ngôi nhà cũ của cô bé và cha vẫn tốt hơn rất nhiều.
Nghe nói đây là do ông chủ nhìn thấy cô đáng thương, không còn ai chăm sóc đã động lòng trắc ẩn, đưa cô bé về nhà mình.
Chuyện đêm qua tựa như cơn ác mộng, cô bé có đi hỏi vài người, bất ngờ thay không ai dám nhắc đến chuyện đêm qua, giống như nó chưa hề xảy.
Cô bé nhớ đến người cha còn ở nhà kho của mình, muốn đến đó tìm ông thì một người phụ nữ lạ mặt đã nói cho cô biết, ông ấy đã được chôn cất rồi.
Chi Ái hỏi người phụ nữ kia cha cô đã được chôn ở đâu, nhưng bà ta không nói.
Không bao lâu có một người phụ nữ nói cho cô biết, cha của cô chết oan, ông ấy vô tình phát hiện được ông chủ làm ăn gian lận, định đem sổ sách chứng cứ tố cáo lên quan.
Ông chủ không hài lòng nên giết người diệt khẩu, chỉ cần cha cô không còn trên đời, sẽ không ai biết bí mật kia.
Kể từ hôm đó Chi Ái sinh lòng thù hận với ông Trọng Bách, mỗi khi nhìn thấy ông ấy nỗi căm hận trong lòng cô lại càng nhiều.
Cô tự hỏi tại sao người tốt như cha lại chết oan uổng, còn người xấu như ông ta thì sống trong êm ấm, vợ hiền con ngoan?
Cũng chính là người phụ nữ đó đã bày kế giúp cô trả thù, người phụ nữ đó đã nói với cô, nếu như ông ta cướp mất đi một người thân của cô, thì cô hãy cướp mất đi một người thân của ông ta, ăn miếng trả miếng.
Chi Ái vốn nhát gan, cô không dám giết người, vì thế không thể báo thù cho cha.
Người phụ nữ đó cho cô làm việc ở bên cạnh Quyển Như, tính tình nóng nảy, chỉ cần cô làm Quyển Như giận, bị đánh mắng chính là cơ hội tốt để mình trở thành người đáng thương, tạo sự chú ý với Ngọc Thuần.
Cũng chính người phụ nữ đó dạy cô nấu canh cá, dạy cô cách đong đếm liều lượng phù hợp, cá cũng do người phụ nữ đó cung cấp.
Bà ta nói cô cứ yên tâm, thỉnh thoảng nấu một chén canh đưa cho Ngọc Thuần, liều lượng vô cùng nhỏ, không thể phát hiện ra, cũng từ từ giết chết người.
Về sau Chi Ái lại càng không nỡ ra tay, cô biết là Ngọc Thuần vô tội, cô ấy không có có lỗi trong chuyện này, nhưng thù hận một phần đã che mất lý trí và khả năng phán đoán của cô.
Cô làm chuyện mà chính bản thân mình không thể tự tha thứ cho mình, vậy thì ai có thể tha thứ cho Chi Ái?
Dòng ký ức đau thương trôi qua như một bộ phim, phim đến hồi kết quay về với hiện thực, cô phải đối mặt với sai lầm của mình.
Bây giờ là quá muộn màng nhưng ngoài nói xin lỗi cô không biết nên nói gì.
“Xin lỗi chị, lẽ ra em không nên làm vậy, em sai rồi, ngay từ đầu đã sai.
Nếu em đủ khôn ngoan đã không bị bà ta dụ dỗ trong quãng thời gian dài, phải chi em đem chuyện này nói ra thì tốt biết mấy.” Chi Ái bật khóc thành tiếng.
“Xin lỗi? Nước bạc chưa gi3t chết chị, chính em đã chết trước rồi, em nói cho rằng mình là kẻ đáng thương nhưng trên đời này còn vô số kẻ đáng thương hơn em.
Ít ra em còn có những năm hạnh phúc với cha mình, ký ức quý giá đó vàng bạc không mua nổi.
Em nghĩ báo thù làm cho cha mình vui lòng sao, em biết ông ấy muốn gì không?Không có bậc sinh thành nào muốn con mình sống trong thù hận, hại người hại mình, sai chính là sai, ngay từ đầu nếu em không tin vào lời một phía của Quyển Dư không dẫn đến sai lầm hôm nay.
Em nghĩ mình không còn đường lui, biết sai vẫn làm, sau đó hối hận, ai tha thứ cho em?”
Chi Ái thẫn thờ ngồi bệt trên sàn nhà, cố hít thở chút không khí còn sót lại.
Bên ngoài trời đã vào khuya, xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng lá khô xào xạc bị gió thổi đi.
Khoảng lặng kéo dài dần mỏng manh đứt thành hai mảnh, mắt Chi Ái dần có tiêu điểm, con ngươi động đậy như kẻ mơ tỉnh dậy, cô vùi mặt vào bàn tay, từng tiếng nấc thốt ra từ cổ họng, nghe xót xa tê tái đáy lòng.
Cô biết mình không có tư cách khóc, cô nên quỳ gối cầu xin sự tha thứ.
Đêm cô liêu, tịch mịch, không che giấu được tiếng khóc của cô gái, Ngọc Thuần phẩy tay, mệt nhọc xoa trán.
“Đợi đến khi ra khỏi cổng thành, em tự mình đến nơi bản thân muốn đi.”
Chi Ái ngẩng mặt lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, cô tự hỏi mình có nghe lầm không? Ngọc Thuần cứ như thế mà tha cho mình sao?
Chi Ái lau mạnh mắt nước mắt đọng trên cằm, chưa kịp nói gì, Ngọc Thuần đã dứt khoát chặn lời.
“Đây là lần cuối cùng chị tử tế với em, sau này sẽ không có chuyện tốt như vậy xảy ra.”
Mặt Ngọc Thuần phủ làn sương lạnh, cô nhìn cành lá tung bay bên ngoài cửa sổ, điềm tĩnh nói:
“Đi càng xa càng tốt.”.