Mộng Tình Nhân

Chương 17


Lúc Ngọc Thuần quay trở về mọi người trong nhà đang nghỉ trưa, cô rón rén đi đường tắt vô tình nhìn thấy hai cô em gái đang cãi nhau.
“Có phải chị sống với mẹ lớn lâu quá, nên quên đi thân phận của mình rồi không? Chị nghĩ mình thật sự là con của bà ta à? Lên mặt vênh váo với tôi thế sao?”
Người nói là Quyển Như, cô ta vỗ mặt chị gái mình, miệng cười châm biếm.
"Thấy tôi thì nên biết né chứ, gặp chị là thấy xui xẻo rồi."
Ngọc Thuần lẳng lặng lắng nghe, cô không vội tiến lên giúp đỡ, Quyển Như từ nhỏ đã không xem ai ra gì, tính tình hống hách đến cha cũng đau đầu vì em ấy.
Một khoảng yên lặng kéo dài, giọng nói the thẻ của Kim Bội được cất lên:
“Em hiểu lầm rồi, chị không hề quên đi gốc gác của chính mình, rằng chị là ai, đến từ đâu.

Chị không có ý đồ gì cả, chúng ta là chị em một nhà, sao chị có thể...”
Quyển Như cười phá lên: “Lời của chị nói ai mà tin? Chị đóng kịch giỏi vậy sao không đến trà lâu diễn kịch đi? Con vợ lẽ, người một nhà, ai một nhà với chị chứ?”
Kim Bội uất ức hai mắt đỏ lên, nước mắt chực chờ rơi xuống, cô cúi đầu sợ lúc mình khóc sẽ bị người khác nhìn thấy.

"Nè..."
Ngọc Thuần mạnh mẽ tiến lên chen giữa hai người, cô không thể trơ mắt nhìn em gái trịch thượng bèn ra mặt dạy bảo.
“Con nhỏ này nói gì kỳ cục vậy? Mình là em mà dám ăn nói thế với chị mình thế hả? Hai đứa không ở chung một nhà thì ở đâu, em nên xin lỗi chị mình đi, không chị sẽ mách cha đấy."
Quyển Như không sợ, hất mặt về phía Ngọc Thuần thách thức.
“Có giỏi thì chị đi mách đi, tôi chả sợ!”
“Em thách chị à?”
"Tôi không rảnh đến mức đứng đây chơi trò thách đố, vì căn bản tôi không sợ chị." Quyển Như láo lếu.
Ngọc Thuần mím môi cô chuẩn bị tìm cha thì Kim Bội giữ lại, nhìn em ấy cam chịu mà Ngọc Thuần thấy xót thương.
Đây không phải lần đầu tiên Kim Bội bị Quyển Như bắt nạt, cô sớm đã quen với chuyện này, nhẫn nhịn đôi chút sẽ ổn, Kim Bội sợ gây phiền phức cho người nhà nên mới ngăn Ngọc Thuần lại.
"Bỏ qua đi chị, em không sao đâu!"
"Thấy chưa chị ta nói đâu sao, chị bớt lo chuyện bao đồng đi."
Hôm nay là cái ngày gì vậy, sao ai cũng nói cô lo chuyện bao đồng?
Ngọc Thuần bộc phát cơn thịnh nộ mắng Quyển Như xối xả.

"Ai dạy em mà hỗn láo quá vậy? Ăn nói với chị mình thế hả? Cái gì không biết cũng được, nhưng phải biết điều thì người ta mới thương được chứ.

Khi nãy em nói gì? Con vợ lẽ hả? Nhà này đâu thiếu gương, sao không soi gương xem lại mình đi, bản thân cũng đâu hơn ai, chó chê mèo lắm lông! Chị thật lòng nói với em, may em là con của dì nhé, nếu là con của mẹ chị, thì chị đã đánh chết em vì thói hỗn láo rồi."
Ngọc Thuần đối mặt Quyển Như, nhìn cô ta không chớp mắt.
Hai mắt Quyển Như đỏ ngầu, tức đến nổ đom đóm mắt, khóe môi cô ta giần giật.


Ngọc Thuần biết Quyển Như ghét mình, Quyển Như càng cật lực áp chế nỗi căm hận, Ngọc Thuần càng hả hê.
"Có chuyện gì mà mấy chị em ầm ĩ vậy?"
Trọng Huấn đi từ xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau của hai cô gái, anh đến xem thử thì thấy Ngọc Thuần Quyển Như đang đấu khẩu, Kim Bội rụt rè đứng sau Ngọc Thuần không nói lời nào.
Thấy người đến Quyển Như thay đổi sắc mặt, giả vờ yếu đuối.
"Chị vừa mắng em."
"Tại sao chị mắng em?"
Trọng Huấn liếc Ngọc Thuần, còn cô chả thèm để ý đến Trọng Huấn chỉ chăm chăm nhìn Quyển Như thảo mai.
"Em và chị Bội có chút hiểu lầm, chị nghĩ em hỗn láo với chị Bội, nên chị mắng em."
Ngọc Thuần chống hông cười khẩy, tiếng cười chói tai xuyên thấu màng nhĩ Quyển Như.
"Nếu đã là hiểu thầm thì bỏ qua đi.

Hơn nữa nếu mình không làm gì sai sao bị mắng được."
Trọng Huấn xoa gáy, nói với giọng mệt mỏi.

"Giải tán đi ai về phòng nấy, trưa nắng còn ra đây cãi cọ nữa."
"Nhưng mà em..."
Quyển Như muốn nói lại bị ánh mắt quá đỗi đáng sợ của Trọng Huấn ngăn cản, cô ta chỉ đành nuốt những lời tiếp theo vào bụng, chịu đựng cúi đầu nghe theo.
Ngọc Thuần lôi Kim Bội bỏ về phòng, ngoài sân rộng lớn chỉ còn mình Quyển Như trơ trọi bị nắng trưa đốt cháy, nụ cười gượng gạo không cách nào duy trì, Quyển Như thở dài nuốt xuống cơn tức nghẹn khô khan.
Từ lúc cô đến đây ngoại trừ cha mẹ, anh trai và Chi Ái, Kim Bội là người đối xử thật lòng với Ngọc Thuần, không tính toán thiệt hơn.

Mỗi ngày Kim Bội chỉ luẩn quẩn trong nhà, học may vá thêu thùa, bếp núc, để đánh giá con người Kim Bội chỉ có một câu, cô gái tốt hiền ngoan khó thấy.

Người tốt luôn bị ông trời bạc đãi, sau một lần bạo bệnh, mẹ Kim Bội qua đời bỏ cô một mình nơi trần thế khi mới năm tuổi.
Suốt mười năm qua Kim Bội lớn lên cùng anh em Ngọc Thuần, sống trong tình yêu của mẹ cô, tình cảm anh chị em thân thiết hơn ruột thịt, Ngọc Thuần xem Kim Bội là em gái ruột của mình, có gì tốt đẹp đều chừa phần cho Kim Bội, có người bắt nạt em gái mình cô nhất định không để yên..

Bình Luận (0)
Comment