Đường xuống núi khó khăn hơn đường lên rất nhiều, cả cô và Doãn Kỳ đang bước trên con đường gồ ghề khấp khểnh, có nhiều đoạn dốc trơn như đổ dầu, phải khó khăn lắm Ngọc Thuần mới giữ thăng bằng cho chính mình.
Doãn Kỳ chết bằm cứ thao thao bất tuyệt về trí thông minh của mình, nào là đi con đường này dễ dàng hơn, con đường kia xuống núi nhanh nhất, cuối cùng cả hai lạc đường.
Ngọc Thuần nhìn xung quanh bốn bề một màu đen, đường đi phía trước tối tăm mù mịt.
Ngọc Thuần gằn giọng: "Cho hỏi công tử có gì muốn nói trước khi về với ông bà không?"
Doãn Kỳ im lặng, cô thừa biết anh đang hổ thẹn.
"Xong rồi, lần này không cần về nhà luôn.
Tại anh đấy thông với chả minh." Ngọc Thuần bực dọc giẫm nát nhánh cây khô: "Đi đường bình thường có phải hơn không?"
Bàn tay Ngọc Thuần được ai đó nắm chặt, trong bóng tối giọng nói của Doãn Kỳ vừa ấm áp vừa đáng tin cậy.
"Cẩn thận đây là khu vực có rất nhiều bẫy săn thú, chúng ta không biết nơi nào có bẫy, đừng tách nhau ra."
Ngọc Thuần nghe theo sự sắp xếp của Doãn Kỳ, anh đi rất chậm cẩn thận từng bước chân.
"Chúng ta đi với tốc độ này khi nào thì xuống núi?"
"Không biết nữa, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian."
Dù không nhìn thấy gì Ngọc Thuần vẫn biết Doãn Kỳ đang nhìn mình.
"Sợ hả?"
"Không có, tôi chỉ lo Chi Ái không tìm thấy mình sẽ lo lắng thôi."
"Cô không lo Huân Phong biết sẽ lo lắng sao?"
"Tại sao Huân Phong lo lắng?"
Ngọc Thuần thật sự không biết Doãn Kỳ muốn ám chỉ điều gì, chuyện của cô thì liên quan gì Huân Phong chứ? Anh ta lo lắng làm gì?
"Anh biết Huân Phong sao?"
Doãn Kỳ đáp: "Không biết, một người bạn của tôi biết rõ hắn ta hơn."
"Lâm An à? Vậy có nghĩa hai người kia là bạn của nhau."
Ngọc Thuần nghe thấy tiếng cười khinh bỉ của người đi bên cạnh mình.
"Không phải bạn càng không phải kẻ thù, hay nói đúng hơn Lâm An không ưa thích gì Huân Phong."
"Tại sao vậy? Không lẽ là..."
Cô nhớ đến Lục Tuyết và câu chuyện tình ái rối ren khi xưa, tất cả xâu chuỗi thành vở kịch bi hài lẫn lộn, mà ngay đến chính nhân vật trong đó cũng không biết mình là ai.
Càng nghĩ càng thấy đúng, Ngọc Thuần quả quyết: "Có phải vì hai người kia cùng thích một người không?"
Doãn Kỳ không trả lời càng làm tăng tính tò mò của Ngọc Thuần.
"Đừng nói với tôi nó là sự thật nhé, thế thì nguy to."
"Nguy cái gì?"
Tiếng nói bình thản của Doãn Kỳ cất lên, Ngọc Thuần cắn môi nghĩ ngợi.
"Tình cảm?" Cô hắng giọng, thái độ nghiêm túc hệt như giáo viên giảng bài: "Trên đời này không có bất cứ ai đồng ý san sẻ tình thương của mình với người khác.
Là ngọt cũng được là đắng chẳng sao, miễn là của mình.
Nói đi cũng nói lại tên Huân Phong kia từng từ chối Lục Tuyết một lần, sau đó lấy lý do xem Lục Tuyết như người thân mà ở bên cạnh em ấy, chuyện này thật sự quá quắt.
Hai người không phải trẻ con nữa, lấy danh nghĩa người nhà ra lấp liếm cho sự ích kỷ của mình..." Giọng cô trầm xuống: "Nếu tôi là Lục Tuyết, tôi sẽ không chấp nhận hành vi của Huân Phong."
Cả cô, Lục Tuyết và Huân Phong đều bị trói buộc trong quan hệ rắc rối của tuổi trẻ, không ai đủ sức thoát ra quá khứ xưa cũ.
Ngọc Thuần và Lục Tuyết trước kia đều vì ái tình mà trở mặt thành thù, Huân Phong vì không muốn mất đi hai người tri kỷ mà nắm chặt bọn cô không buông, hoặc đơn giản anh ta xem bọn cô như vật sở hữu riêng không muốn chia sớt cho ai.
"Nhìn khù khờ vậy ai ngờ cũng biết suy nghĩ đấy." Doãn Kỳ tán thưởng.
"Tôi sẽ xem đó là một lời khen."
Vừa dứt câu đất dưới chân cô và Doãn Kỳ mềm nhũn, trong một khắc mặt đất lún sâu lộ ra hố đen khổng lồ kéo anh và cô cùng rơi xuống.
Ngọc Thuần ôm bả vai đau nhức, cô khẽ rên hai tiếng đảo mắt tìm người, khổ nỗi trời quá tối Ngọc Thuần không nhìn thấy gì.
"Không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?"
Giọng nói Doãn Kỳ vang lên sau tai, cô lắc đầu an phận ngồi yên một chỗ.
"Tôi không sao, anh ổn chứ?"
"Ừm."
Doãn Kỳ ngẩng đầu nhìn miệng hố cao gấp đôi thân mình, đây có lẽ là bẫy bắt heo rừng.
Doãn Kỳ nói suy nghĩ của mình cho Ngọc Thuần nghe, cô la lên:
"Ở đây có heo rừng hả? Lỡ heo rừng rơi xuống thì sao?"
"Đã có hai con rơi rồi, sẽ không có con thứ ba đâu."
Ngọc Thuần nhìn xung quanh: "Sao tôi không thấy con heo nào?"
Doãn Kỳ khẽ cười chỉ cô và chính mình: "Hai con."
Ngọc Thuần giận đỏ mặt: "Có anh mới là heo." Cô đứng dậy phủi sạch bụi đất trên tay, hoài nghi hỏi Doãn Kỳ.
"Sao tôi không nhìn thấy gì, còn anh lại nhìn thấy?"
Doãn Kỳ ngồi một góc bâng quơ trả lời: "Bị như thế này vài lần sẽ nhìn thấy thôi."
"Thế bây giờ chúng ta phải làm sao?" Cô buồn rầu hỏi.
"Chờ người đến cứu."
Trái ngược với sự bình tĩnh của Doãn Kỳ, Ngọc Thuần rất sợ, lần đầu tiên cô rơi vào tình huống oái oăm, muốn bình tĩnh cũng khó.
Doãn Kỳ ngẩng đầu, nhẹ giọng gọi: "Ngọc Thuần đến đây ngồi đi!"
Ngọc Thuần chu môi ngồi xuống, cô ôm đầu gối buồn bã nghĩ chẳng may không ai đến cứu, mình sẽ kẹt ở đây suốt buổi tối sao? Ngọc Thuần cầu nguyện ai đó đi ngang qua cứu mình, là ai cũng được, sau khi trở về cô sẽ trả công thật hậu hĩnh cho người đó.
Doãn Kỳ biết cô đang hoảng sợ, lần đầu tiên rơi vào tình huống như này ai mà không sợ chứ? Doãn Kỳ bóp từng ngón tay khóe môi cong lên.
"Chúng ta trò chuyện đi!"
"Hả?" Ngọc Thuần mù mị đầu óc: "Nói cái gì?"
Doãn Kỳ nhắc lại: "Chúng ta trò chuyện đi!".