Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, huống gì sau lưng Ngọc Thuần còn có đoàn quân hùng mạnh, nói thật ra là ba người.
Theo tìm hiểu tên khốn kiếp Vân Dân nối nghiệp anh trai hắn trở thành kẻ ăn chơi chính hiệu trăm ngàn người ghét, làm mỗi khi nghĩ đến Ngọc Thuần đều cười khinh, ở trong bùn mà chẳng hôi tanh chỉ có thể là sen, bản chất con người vốn thế thì dù ở lồng son cũng chẳng cao quý hơn là mấy.
Ân Đình ôm gối ngồi xổm, vẻ mặt ngốc nghếch.
"Bây giờ chúng ta nên làm sao đây tiểu thư?"
Ngọc Thuần nghĩ ngợi giây lát cuối cùng cô nói: "Khi nãy anh nói hắn ta đã qua đêm trong Xuân Hồng Các?"
"Đúng vậy, chắc vẫn còn bên trong?"
Ngọc Thuần vươn tay ngắt vài ngọn cỏ dưới chân, não bộ hoạt động hết công sức, ba người Chi Ái Trọng Yến và Ân Đình lẳng lặng chờ câu trả lời từ Ngọc Thuần.
Một lúc bị ba người nhìn chằm chằm làm Ngọc Thuần thấy áp lực không thôi, cô lắp bắp nói:
"Sao...!sao các người nhìn...!nhìn một mình tôi vậy?" Ngọc Thuần đảo mắt nhìn ba người họ.
"Bọn em đang chờ chị nói tiếp đây." Chi Ái từ tốn cất lời.
"À...!chị vẫn chưa nghĩ ra."
Vừa dứt lời cả ba đồng loạt hụt hẫng như bong bóng xì hơi, Trọng Yến muốn đứng dậy ra về thì Ngọc Thuần kéo cậu lại, cô gấp gáp nói:
"Đợi chút đã, ba người chờ một chút tôi đang suy nghĩ mà."
Ngọc Thuần cau mày khó khăn suy nghĩ, miệng đọc thầm thần chú "mau nghĩ ra đi!"
Chi Ái hết nhổ cỏ chỗ này đến nhổ chỗ khác, qua khá lâu Ngọc Thuần kêu lên, cô đứng dậy phấn khởi tuyên bố.
"Nghĩ ra rồi!"
"Nghĩ ra cái gì?" Ba người cùng lúc lên tiếng.
Ngọc Thuần đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng ám chỉ bí mật, nhưng cái bí mật cô đang che giấu rất nhanh sẽ được tiết lộ.
Sau khi bước ra từ Xuân Hồng Các tên khốn Vân Dân sẽ đi đến quán ăn tên Mỹ Thực để ăn cơm, đoạn đường từ Xuân Hồng Các đến quán ăn phải băng qua hai con đường, Ngọc Thuần lợi dụng cơ hội đó mà trả thù hắn ta.
Quán ăn Tây Mộc vừa vặn nằm trên con đường thứ hai, theo cách nói hài hước của dân chúng tại đây thì Tây Mộc đầu đường Mỹ Thực theo cuối, chính là để nói hai quán ăn ngon nhất nhì kinh thành nằm chung con đường.
Muốn đến Mỹ Thực bắt buộc phải đi qua Tây Mộc.
Từ lầu hai quán ăn Tây Mộc ta có thể nhìn thấy bảng hiệu Mỹ Thực đằng xa chỉ bằng hạt đậu đỏ.
Ngọc Thuần mỏi mắt chờ Vân Dân đi ngang, khi đó chính là lúc cô thực hiện kế hoạch.
Ân Đình hớt hải chạy vào báo cáo: "Tiểu thư đối tượng đang đi đến."
Ngọc Thuần vỗ tay, cười gian xảo: "Mau phụ Trọng Yến bưng hàng lên!"
Ngọc Thuần chống tay lên lan can, hướng mắt dò tìm khuôn mặt đáng ghét trong dòng người.
Chi Ái kêu lên chỉ tay về một hướng cố định: "Tiểu thư ở đằng kia."
Ngọc Thuần nhìn theo hướng tay Chi Ái, thấy Vân Dân hống hách ngông cuồng không xem ai ra gì bước đi trên phố.
Cùng lúc đó Ân Đình và Trọng Yến bê thùng gỗ nặng mùi lên, cái mùi hôi chua làm bốn người buồn nôn, Ngọc Thuần bịt mũi nhìn thùng cơm thiu, vốn dĩ là cơm thừa của khách dồn đến cuối ngày cho heo ăn, Ngọc Thuần phải nói mãi ông chủ mới chịu nhường thùng cơm lại cho cô.
"Chuẩn bị..." Cô nghiêm giọng hạ lệnh: "1...!2...!3 đổ xuống!"
Cơm heo thơm ngon ào ạt như mưa đổ hết lên đầu Vân Dân, hắn gào thét giữa đường phố toàn thân bốc mùi chẳng ai dám đến gần.
Vân Dân nhìn xung quanh, đám đông chạy đến mỗi lúc một nhiều, trong đám đông đó hắn không tìm ra thủ phạm, vì bốn tên thủ phạm đã co chân bỏ chạy từ lâu.
Hôm nay tâm tình hắn khá tốt được cô nương trong Xuân Hồng Các phục vụ cả đêm, sáng nay có hẹn chơi đánh bạc với bạn, dự định ghé quán Mỹ Thực ăn chút gì đó lót dạ, nào ngờ ăn cả thùng cơm heo, hỏi hắn làm sao không giận cho được?
Đám Ngọc Thuần lẻn ra từ cửa sau, cô còn hào phóng cho tên gác cửa ít tiền để hắn không đi đồn lung tung.
Đang lúc nhảy nhót giữa phố Ngọc Thuần trông thấy người quen, cô bỗng sững lại mắt nhìn theo bóng người vụt qua, Ngọc Thuần còn chưa kịp nghĩ gì thì Ân Định phía sau đã đâm sầm đến.
Ngọc Thuần quát lên trong cơn giận: "Làm gì mà đâm vào em vậy? Cái con người này."
Ân Đình rối rít xin lỗi mà Ngọc Thuần chẳng để tâm, vì toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt trên người kia, cô nói với ba người.
"Mọi người về trước đi, một lát tôi về sau."
Dứt câu Ngọc Thuần đã lon ton đi theo con đường người kia đi.
Cô cố gắng bám sát cốt để nghe trộm người kia đang nói gì, dù chỉ là lướt qua Ngọc Thuần có thể nhận ra người đó là anh Trọng Huấn.
Nhìn thấy bộ dáng hấp ta hấp tấp của anh, đầu Ngọc Thuần lập tức nhảy số.
Nếu đi gặp người bình thường tội gì phải vội vã lén lút như kẻ trộm? Không chín thì mười là anh đi gặp ai kia.
May cho anh là để cô nhìn thấy, lỡ đâu để ai đó trong nhà họ Chu hay là mẹ chẳng hạn, thì vụ này xem ra gay à nha!.