"Cảm ơn chị! Nói thật em đã nhiều lần khuyên mẹ rồi, nhưng mẹ không chịu nghe lời em khuyên.
Lần này còn vì hạnh phúc nửa đời của em mà..." Quyên Nhi nghẹn ngào không thể nói tiếp, Ngọc Thuần nương theo mà hỏi em ấy:
"Nhắc mới nhớ em có gặp qua công tử ấy chưa?"
"Gặp qua ai?"
Tuy lời hỏi vậy nhưng hai má ửng hồng đã phản bội Quyên Nhi.
Ngọc Thuần cười thích thú, cô sờ má Quyên Nhi.
"Không gặp qua vậy sao lại đỏ mặt, có phải gặp qua rồi không? Thế công tử ấy có giống như lời đồn không?"
Càng hỏi mặt Quyên Nhi càng đỏ, em ấy gật đầu e thẹn: "Có gặp qua hai lần, công tử ấy khá tốt."
Ngọc Thuần thừa cơ hội hỏi tiếp: "Em có thích công tử ấy không?"
"Em...!em không có!" Quyên Nhi trở nên lúng túng, ấp a ấp úng: "Chị...!chị hỏi gì sỗ sàng quá!"
Ngọc Thuần che miệng cười khúc khích: "Rõ là em thích người ta.
Công tử ấy tên gì chị quên rồi."
Quyên Nhi buột miệng thốt ra cái tên Quân Sơn, đợi đến đi phát ra hiện bản thân lỡ lời thì Ngọc Thuần đã cười như được mùa.
"Không thích người ta mà nhớ tên người ta luôn hả?"
Quyên Nhi thẹn quá hóa giận: "Chị trêu em đúng không?"
Ngọc Thuần xua tay chối đây đẩy, dù sự thật cô đang trêu Quyên Nhi.
Suốt năm ngày tiếp xúc với Quyên Nhi, Ngọc Thuần càng nhận ra em ấy không như cô nghĩ, Quyên Nhi khá rụt rè nhút nhát, nhất là mỗi khi cô đưa ra thử thách cho em ấy, hay chỉ đơn giản như thuật lại toàn bộ kiến thức đã học trong một ngày cũng đủ làm em ấy lúng túng.
Những chuyện người ta cho là đơn giản thì đối với Quyên Nhi vô cùng khó khăn, em ấy cứ sợ mình làm không tốt, sợ anh chị không hài lòng.
Mỗi khi có gì đó không hiểu Quyên Nhi lưỡng lự rất lâu mới dám mở miệng hỏi ra.
Có lúc Ngọc Thuần nói gì đó, dù hiểu hay không Quyên Nhi vẫn gật đầu bảo hiểu, sau đó tự về phòng mày mò đọc sách suốt đêm.
Qua năm ngày số lần Ngọc Thuần thở dài càng lúc càng nhiều, đơn giản vì mỗi khi thấy bóng lưng đơn độc của Quyên Nhi, Ngọc Thuần lại thấy xót xa.
Một cô gái ngây thơ sống trong môi trường phức tạp như nhà họ Chu, có phải rất khó khăn không?
Nghe danh đã lâu hôm nay Ngọc Thuần mới có dịp gặp mặt công tử Quân Sơn, đúng như những gì cô nghe được, Quân Sơn là chàng trai ba tốt, ngoại hình tốt, nhân phẩm tốt, gia cảnh tốt.
Không có gì để chê, điều quan trọng hơn là Ngọc Thuần nhận ra, cả Quyên Nhi và Quân Sơn đều để ý đối phương.
"Xem ra thuyền này không cần đẩy cũng cập bến."
"Chị đẩy thuyền gì vậy?" Trọng Yến cầm quả dưa bằng một tay đứng trước mặt Ngọc Thuần, ánh sáng cũng bị cậu che mất một nửa.
Ngọc Thuần bực bội đẩy Trọng Yến sang một bên, tiếp tục hưởng thụ nắng chiều mát mẻ.
"Nói linh tinh thôi, mà dạo này học hành thế nào?"
Trọng Yến ngớ ra, ăn nói gượng gạo: "Ừm...!thì...!à...!cũng ổn."
"Cũng ổn là sao? Em đừng phụ lòng tin của chị chứ."
"Biết rồi, ngày nào cũng nói câu này."
Trọng Yến bổ dưa đưa cho Ngọc Thuần miếng ngon nhất, cô ngắm nghía miếng dưa mọng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển nhanh như chớp.
"Ngày mai em có rảnh không?"
Trọng Yến nghĩ một lát rồi trả lời: "Rảnh, chị hỏi làm gì?"
"Giúp chị một việc!"
"Việc gì?"
Trọng Yến thận trọng nhìn Ngọc Thuần, chỉ thấy cô tặc lưỡi đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng ý bảo bí mật.
Chiều hôm sau khi ánh tà dương vừa chen mình khuất dạng, phía cuối chân trời trải dài vải lụa loang màu tím nhạt, Ngọc Thuần tựa bên khung cửa sổ nhìn ngắm đường phố nhộn nhịp, trên môi phảng phất ý cười.
Ngọc Thuần kêu lên: "Thôi chết rồi, quên là buổi trưa có đặt bánh là tiệm ông Ngô, bây giờ chị lại không đi được, làm sao bây giờ?"
Cô bối rối, đi tới đi lui trước mặt Quyên Nhi.
"Ông Ngô lớn tuổi còn phải vất vả làm bánh cho chị, nếu không lấy bánh thì tội cho ông lắm!"
Ngọc Thuần kéo ghế đối diện ánh mắt ngây thơ của Quyên Nhi, cô chống cằm buồn bã.
"Hay là chị để em đi cho, em đi nhanh lắm."
"Vậy tốt quá, cảm ơn em nhé!"
Ngọc Thuần nhoẻn miệng cười, cô đưa túi tiền của mình cho Quyên Nhi dặn dò: "Em cứ cầm tiền của chị đi, sẵn thấy có loại nào ngon thì mua về chia cho mọi người một ít."
Quyên Nhi nhận tiền lập tức ra khỏi cửa tiệm, từ cửa sổ lầu hai Ngọc Thuần nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Quyên Nhi, mỉm cười đắc chí.
Muốn đến tiệm bánh của ông Ngô cần đi qua ngã tư đường, nơi này đông người phức tạp, không cẩn thận va vào người khác là chuyện bình thường.
Quyên Nhi rất cẩn thận, cô nắm chặt túi tiền Ngọc Thuần đưa, mắt nhìn về phía trước.
Một người bịt kín mặt mày vụt qua trước mặt Quyên Nhi, túi tiền trong tay cô không cánh mà bay.
Quyên Nhi thét lên thảng thốt, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng không một ai giúp đỡ, căn bản vì khi họ quay lại tên cướp đã biến mất..