Gió lạnh đìu hiu thổi quang cảnh thêm phần u ám, bến tàu đông đúc giờ chẳng còn mấy ai, ngoài thuyền buôn ra chỉ có vài người từ phương xa đến.
Ngọc Thuần kéo cao cổ áo, cô hắc xì hai cái xoa đầu mũi đo đỏ.
Cô đơn độc đứng từ xa nhìn từng con thuyền cập bến, nước mũi lại bắt đầu chảy xuống.
Ngọc Thuần than thở, hỏi anh Trọng Huấn: "Anh đã xong chưa, không thì em về trước nhé.
Em ở lại cũng đâu giúp gì được cho anh."
Trọng Huấn chuẩn bị bước xuống thuyền, một tay anh bám cột trụ, một tay vẫy gọi.
"Em đến đây!"
Ngọc Thuần phụng phịu đi xuống, trời đã lạnh muốn chết cô chẳng muốn di chuyển đến nơi đâu, dù chỉ là vài bước chân cũng không muốn.
"Chuyện gì nữa đây anh trai."
Trọng Huấn mỉm cười, sao Ngọc Thuần lại cảm thấy anh đang cười trêu mình thế?
"Chuyện là..."
Anh bắt lấy cổ tay Ngọc Thuần kéo xuống, cô hốt hoảng la lên, tay còn lại bám chặt trụ gỗ.
"Em không đùa đâu nhé.
Em về đấy!"
Trọng Huấn thả tay Ngọc Thuần ra cười hả hê.
"Ừ em về đi."
Quả nhiên là anh ấy đang trêu mình mà, không ai rảnh rỗi đến mức thời tiết lạnh xé da xé thịt lại kêu người ta ra hưởng gió rồi bảo về đi.
Ngọc Thuần giậm chân bất mãn: "Anh dở hơi vừa thôi, đâu ra cái kiểu bắt người ta ra đây hứng gió rồi bảo về."
"Không chịu thì ở lại đây đi, đợi thêm khoảng hai canh giờ rồi anh em mình về chung."
"Không đời nào."
Cô đâu ngu dại gì đứng đây chịu lạnh, về nhà kêu Chi Ái nấu cháo gà bỏ thật nhiều tiêu vào ăn, có phải sướng hơn không.
"Em về trước đây, anh ở đây một mình đi." Ngọc Thuần phẩy tay bỏ đi.
Trọng Huấn lắc đầu đi vào khoang thuyền, gọi Ngọc Thuần ra chỉ vì muốn phạt em ấy cái tội lười biếng trốn việc hai ngày mà thôi.
Thấy cô run cầm cập nước mũi chảy tùm lum anh mủi lòng nên mới tha cho cô, bằng không Ngọc Thuần đừng hòng về sớm.
Ngọc Thuần nào biết tâm tư thầm kín của anh trai, cô chỉ thấy Trọng Huấn ngang ngược độc ác, bắt em gái ra đứng chịu lạnh.
Về nhà cô sẽ không chừa chén cháo gà cho anh đâu.
Con thuyền nằm đầu tiên tại bến tàu đặc biệt xa hoa hơn các con thuyền khác, vì quá nổi bật con thuyền thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ai cũng trầm trồ khen con thuyền đẹp.
Từ xa Ngọc Thuần đã chú ý con thuyền xa hoa kia khó tránh khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Doãn Kỳ ở đó, anh đứng trên bờ đối diện là con thuyền lớn.
Không biết do thần giao cách cảm hay trực giác nhạy bén, nhận thức được sự tồn tại của người ngoài, Doãn Kỳ từ từ quay đầu nhìn sang, vừa hay bắt gặp Ngọc Thuần vẫy tay chào mình.
Giữa hai đầu lông mày Doãn Kỳ hiện lên vẻ ưu tư, anh chầm chậm lắc đầu, khẩu hình miệng bảo cô đi đi.
Ngọc Thuần chu môi, hôm nay là ngày gì mà ai cũng bảo cô đi hết vậy? Đúng là tổn thương bằng hai tô cháo gà.
Ngọc Thuần đi được vài bước thì quay đầu nhìn, lại chỉ thấy bóng lưng kiên định của Doãn Kỳ cùng sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt.
Nhìn anh ta rất trẻ, có lẽ chỉ bằng tuổi anh Trọng Huấn, trái ngược với bộ mặt cau có như ông già của anh trai Ngọc Thuần, người đàn ông đó vừa tuấn tú vừa nho nhã.
Từng ánh mắt nụ cười của anh ta đều toát lên vẻ trí thức, chứng minh là người được dạy dỗ rèn luyện cẩn thận mới cho ra con người hoàn hảo thế này, ít ra là vỏ bọc bên ngoài.
Thời tiết lạnh thế này mà Doãn Kỳ ra đây đợi người đàn ông đó chắc hẳn quan hệ hai người rất tốt, bằng không sẽ chẳng ai tình nguyện đợi người vào thời tiết khắc nghiệt thế này đâu.
Cô đoán người đàn ông đó có thể là bạn hoặc người thân của Doãn Kỳ từ xa trở về.
Con trai của dì Thông gần nhà Ngọc Thuần cũng đi làm ăn xa, mới về từ hai ngày trước để ăn tết cùng gia đình.
Nghĩ cũng đúng, tết rồi không có người thân ở bên thì còn gì vui.
Còn về việc vì sao Doãn Kỳ ngó lơ còn bảo cô đi thì Ngọc Thuần không biết, chẳng lẽ trông cô xấu đến vậy sao? Đến mức anh không dám giới thiệu làm bạn mình.
Thật đau đầu! Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì không biết, ai cũng xem thường cô, trái tim bị tổn thương của Ngọc Thuần không biết phải bù đắp bao nhiêu tô cháo gà đây?
Ngọc Thuần vừa xoay lưng ánh mắt có người đàn ông đó liền phóng về phía cô, đánh giá lẫn dò xét mãi một lúc mới ngừng.
"Là bạn à?"
Doãn Kỳ nhanh chóng rạch rõ quan hệ: "Mới quen."
"Có thân không?" Người đàn ông cố ý châm chọc, đè thấp âm lượng giọng nói.
"Mới quen thì làm sao thân, sau này cũng không thân thiết."
"Không thân thì thôi, sao lại ăn nói cụt ngủn với người khác thế hả? Tôi lớn hơn cậu đấy."
Doãn Kỳ chẳng thèm quan tâm đến người đó một mình bỏ đi, giống như những gì Ngọc Thuần nghĩ, chỉ có quan hệ tốt mới có người tình nguyện đứng đợi người trong gió mùa lạnh giá, còn không thân thiết thì bỏ về cho ấm người..