Mộng Trong Mộng

Chương 108


Khương Vũ dẫn Cừu Lệ vào phòng trang điểm ấm áp, bảo anh cởi đồ ướt nhẹp trên người ra tránh bị cảm.
Phòng hóa trang rất rộng, có hai chiếc gương trang điểm đặt song song nhau, trước gương đặt các hộp phấn bông phấn, bút kẻ viền mắt các loại, trên tủ quần áo là trang sức và trang phục của thiên nga trắng và thiên nga đen.
“Đây là phòng trang điểm chung của em với Bộ Bộ, không có người khác vào đâu.” Khương Vũ đẩy Cừu Lệ vào phòng tắm: “Tắm cái đi, anh xem anh sắp đông thành băng luôn rồi này…”
Cừu Lệ cũng cảm thấy giờ anh nhếch nhác rất giống con chuột lột, anh vào nhà vệ sinh tắm nước nóng.
Khương Vũ gọi điện thoại cho Tiểu Lưu trợ lý của Tạ Uyên, chưa đầy nửa tiếng trợ lý Tiểu Lưu đã gõ cửa phòng hóa trang đưa một bộ đồ tây sạch sẽ cho Khương Vũ.
“Đây là quần áo dự phòng chuẩn bị cho Tạ tiên sinh, đề phòng xảy ra tình huống ngoài ý muốn.”
“Cám ơn anh.”
Khương Vũ biết, Tạ Uyên tham gia tiệc tối sẽ có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra, như sẽ có phái nữ làm đổ các loại rượu vang hoặc bia trúng vạt áo ông hòng bắt lấy cơ hội bắt chuyện, cho nên trợ lý Tiểu Lưu luôn chuẩn bị một bộ đồ khác dự phòng.
Chiều cao của Cừu Lệ tương đương với Tạ Uyên, mặc bộ đồ tây cao cấp của ông, áo sơ mi được cài tới hạt nút trên cùng nhất, trông cân đối thon dài đầy chín chắn.
Anh dựa lưng lên bàn trang điểm, trong nét lạnh lùng lộ ra mấy phần cấm dục.
Khương Vũ đi tới trước mặt anh, đích thân thắt cà vạt cho anh: “Lát nữa em bảo trợ lý Lưu đưa anh tới sảnh trước xem biểu diễn nhé.”
Cừu Lệ nắm cổ tay mảnh khảnh của cô kéo cô tới trước mặt mình, cụp mắt nhìn cô.
Đường cong nửa người trên của chiếc váy thiên nga rất sát người, phác họa thân hình yểu điệu của cô gái, vòng eo mảnh mai mượt mà, phong cảnh trước mắt càng không có từ ngữ nào miêu tả được.
Cho dù không làm gì chỉ nhìn anh thôi, Cừu Lệ cũng sắp không chịu được rồi.
“Anh không có hứng thú gì đối với ba-lê, anh chỉ có hứng thú với người nhảy ba-lê thôi.”
Lúc Khương Vũ cười lên, gương mặt đẹp như bức tranh thủy mặc lập tức rạng rỡ.
“Cho nên anh là vì em mới trở về Bắc Thành hả.”
“Ừm.”
Anh kê đầu gối giữa chân cô tách ra để cô ngồi trên chân mình, ôm lấy vòng eo mềm mại của cô.
Khương Vũ muốn hôn anh, có điều Cừu Lệ nghiêng mặt đi tránh ra, nói bằng hơi thở: “Nhòe lớp trang điểm đấy.”
Khương Vũ cầm thỏi son lên mở ra đặt bên bàn: “Thế anh cẩn thận một chút, lát nữa tô lại giúp em.”
Giây tiếp theo Cừu Lệ không còn kiểm soát được khát vọng mãnh liệt trong lòng nữa, vội hôn lấy cô.
Không có kiểu xâm lược suồng sã muốn ăn tươi nuốt sống cô như hồi trước, hôm nay anh rất dịu dàng giống như sợ làm nhòe lớp trang điểm tinh tế của cô gái nhỏ vậy, tựa như đang nếm từng miếng kem ngọt ngào.
Sau đó Khương Vũ đỏ mặt đẩy anh ra, một mình đi vào toilet bình ổn lại sóng lòng cuộn trào.
Cừu Lệ không cản cô, chỉ mỉm cười nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô.
Khương Vũ đóng của lại nhìn gương mặt ửng hồng trong gương, ngượng chín cả người, tim đập nhanh tới muốn rớt ra ngoài.
Tên Cừu Lệ khốn kiếp đó, vừa rồi cái đầu gối cứ nhúc nhích không chịu nghe lời, chỗ đó giống như bị thương phải vậy.
Khương Vũ điều hòa thật lâu mới xua được cơn ngượng ngùng đi rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cừu Lệ nhìn cô, khóe môi dính son vẫn treo nụ cười đầy gian tà.
Khương Vũ lười để ý tới anh, cô ngồi bên bàn trang điểm tô son lại cho mình.
Anh nhận lấy thỏi son, nói: “Anh giúp em.”
“Không cần!”
“Cần.”
Anh cố chấp vặn son ra, nói: “Không tin kỹ thuật của bạn trai à?”
“Không phải không tin kỹ thuật của anh, mà là không tin anh!”
Quả như cô nghĩ, lần này cũng giống như lần trước, nhờ anh tô son giúp kết quả anh tô một lớp hôn một cái, nửa cây son sắp bị anh ăn vào bụng hết rồi.
Tên nhóc này hình như nghiện ăn son, cực kỳ thích chơi kiểu này, làm hoài không biết chán, làm hại Khương Vũ mua son toàn phải mua loại có thành phần tự nhiên với giá cao, sợ anh ăn vào sẽ sinh bệnh.
Hai người thân thiết ăn son hơn bốn mươi phút cho tới khi màn thứ nhất kết thúc, Bộ Hy khóc sụt sùi đẩy cửa đi vào ngồi bên bàn trang điểm của cô.

Khương Vũ hết hồn vội vàng đẩy Cừu Lệ ra, còn Bộ Hy dương như chẳng thấy lạ hoặc là căn bản không để trong lòng, khóc xua tay với bọn họ: “Đừng để ý tới mình, hai người tiếp tục, tiếp tục đi.”
Khương Vũ nhanh chóng đẩy Cừu Lệ ra, rút khăn giấy lau mặt cho Bộ Hy: “Xảy ra chuyện gì? Sao khóc thế, cậu xem phấn nhòe hết rồi này.”
“Mình nhảy sai rất nhiều chỗ.” Bộ Hy sụp đổ òa khóc: “Mình rất căng thẳng, có rất nhiều bước không theo kịp nhạc, càng nhảy càng sai……”
Khương Vũ biết Bộ Hy rất căng thẳng, tối qua gần như luyện tới nửa đêm mới về, nhưng cô không ngờ Bộ Hy lại có thể xảy ra sai sót.
Cô nàng là người múa ba-lê có kinh nghiệm phong phú nhất mà.
“Đừng sợ, người ta chưa hẳn đã nhìn ra được đâu.”
“Không, nhìn ra được, mình thấy bà ngoại đang lắc đầu liên tục, bà nhất định thất vọng lắm rồi.” Đến giọng nói của Bộ Hy cũng đang run: “Mình khiến họ thất vọng rồi, bà ngoại vốn không muốn để mình nhảy vai nữ hoàng thiên nga, vị trí này vốn là của cậu, mình căn bản lấy không được, Queen không phải là mình, cho dù mình chiếm vai nữ chính cũng không lấy được Queen.”
Khương Vũ biết, lòng tự tin của Bộ Hy đã hoàn toàn sụp đổ kể từ hôm tiệc sinh nhật của Bộ lão phu nhân rồi.
Từ hôm đó tới nay, ngoài mặt cô nàng tỏ ra bình tĩnh luyện múa trông như chẳng có chuyện gì, nhưng trên thực tế cô nàng chẳng còn là nữ hoàng thiên nga tỏa sáng trên sân khấu đó nữa.
“Đừng khóc nữa, thời gian nghỉ giữa trận chỉ có mười lăm phút thôi.” Khương Vũ vội lau nước mắt dặm phấn cho cô nàng: “Bình tĩnh lại đi.”
“Mình không được thật rồi, mình không lấy được Queen đâu, mình xảy ra sai sót rồi!” Cô nàng lắc đầu nguầy nguậy: “Mình khiến mẹ và bà ngoại thất vọng, mình vĩnh viễn sánh không bằng cậu.”
“Đúng vậy, cô nói không sai.” Cừu Lệ nhìn Bộ Hy, nói bằng giọng bình tĩnh: “Cô vĩnh viễn không sánh bằng Khương Vũ.”
Bộ Hy ngước khuôn mặt lấm lem nước mắt lên, ngạc nhiên nhìn anh như không ngờ anh sẽ nói như vậy: “Anh… nói gì.”
“Vai nữ hoàng thiên nga vốn thuộc về Khương Vũ, là cô cướp vai của em ấy.”
Bộ Hy chẳng lo chảy nước mắt nữa, cô nàng đẩy ghế ra đứng dậy nhìn Cừu Lệ đầy tức giận: “Nói lại lần nữa coi!”
Cừu Lệ nhìn Bộ Hy, nói: “Vai nữ hoàng thiên nga vốn thuộc về em ấy, các giáo viên của Esmale chọn cô chẳng qua vì cô là người nhà họ Bộ, còn em ấy họ Khương, trong giới này vốn dĩ chẳng có cái gọi là công bằng.”
“Nói bậy.” Cô ấy hét lên đầy kích động: “Họ chọn tôi là bởi vì tôi có kinh nghiệm đứng sân khấu phong phú hơn cô ấy, Khương Vũ còn quá nhỏ không đảm nhiệm nổi vai nữ hoàng thiên nga này!”
“Đừng có tự lừa mình dối người nữa, cô chính là không bằng em ấy, hơn nữa vĩnh viễn thua xa em ấy.”
“Nói bậy! Không phải như vậy, không phải như vậy đâu……”
Khương Vũ định ngăn Cừu Lệ đừng lửa cháy thêm dầu, nhưng khi thấy anh bám sát sao theo mắt Bộ Hy mới chợt nhớ ra.
Bạn trai cô là nhà thôi miên xuất sắc nhất trong nước mà.
Giải quyết và an ủi cảm xúc của người khác chẳng phải chính là chuyện anh giỏi nhất sao.
Khương Vũ dằn cảm xúc xuống, không làm ảnh hưởng tới Cừu Lệ.
Còn Bộ Hy cơn hoảng sợ luống cuống hồi nãy của cô nàng bay sạch rồi, giờ chỉ có nỗi căm phẫn thay thế: “Đó giờ tôi không thua kém Khương Vũ! Cô ấy làm được, tôi cũng làm được.”
“Dựa vào cái gì, dựa coi ai nói lớn tiếng hơn à?” Cừu Lệ cong khóe môi cười lạnh: “Nếu không muốn thua kém em ấy thì giờ lên sân khấu chứng minh bản thân đi, nữ hoàng thiên nga không bao giờ trốn ở đây khóc nhè như đứa con nít.”
Bộ Hy run rẩy ngồi xuống, rút khăn giấy lau khô nước mắt, xì nước mũi, dặm phấn lại cho bản thân, nói bằng giọng tức giận: “Tôi sẽ chứng minh cho các người thấy!”
“Để mình giúp cậu.” Khương Vũ cầm bông phấn lên dặm phấn che khuyết điểm lên những vùng bị đỏ trên gương mặt.
Bộ Hy không từ chối sự giúp đỡ của cô, mà lớn giọng nói trong bất mãn: “Người bạn trai này của cậu, trông cũng đàng hoàng lắm, không ngờ đáng ghét như vậy.”
“À, anh ấy…… đúng là rất đáng ghét.”
“Lát nữa buổi biểu diễn kết thúc, mình sẽ giới thiệu một vài đứa con trai khác cho cậu.” Bộ Hy trừng mắt liếc Cừu Lệ: “Dịu dàng nè, cuồng dã nè, cậu muốn kiểu nào cũng có, người nào cũng tốt hơn anh ta.”
“Được được được, cậu biểu diễn cho tốt trước đã.”
Bộ Hy mang theo cơn tức giận trở lại sân khấu, Khương Vũ đứng sau cánh gà nhìn năm phút, cảm thấy lần này khí thế của cô này mạnh hơn, có lẽ bị Cừu Lệ làm tức không nhẹ rồi.
Nữ hoàng chính là cần mang theo chút căm phẫn, nhất là mấy cảnh phía sau, cô nàng còn phải diễn vai thiên nga đen ác độc nữa.
Khương Vũ thở phào một hơi, quay lại nói với Cừu Lệ: “Cậu ấy rất kiêu ngạo, mấy lời anh nói với cậu ấy, câu nào câu nói toàn chọc trúng chỗ đau.”
“Anh đâu thể khiến chị gái nhà chúng ta làm người xấu được.”
Khương Vũ đập ngực anh, cười nói: “Săn sóc ghê nha bạn trai.”
“Có điều không để ý thật à? Đó cũng là ước mơ của em mà.”
Khương Vũ nhìn Bộ Hy tỏa sáng trên sân khấu, sau đó nắm lấy tay anh: “Trước kia em cũng cho rằng đó là ước mơ của em.”

Cô từng cho rằng, trong sinh trở lại cuộc đời cô chỉ có một mục tiêu duy nhất: trở thành một nữ hoàng thiên nga tỏa sáng trên sân khấu.
Song sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô mới chợt nhận ra sự trọng sinh của cô trước giờ không vì Queen gì cả.
Trải qua gian nan trắc trở của cả hai kiếp, cô là vì anh mà tới.
**
Tạ Uyên hôm nay ăn mặc rất trịnh trọng, tây trang thẳng thớm, cà vạt cũng được thắt ngay ngắn, đi cùng Lục Mãnh vào phòng VIP trong viện nghệ thuật ngồi xuống.
Trên bàn đã bày sẵn trà Long Tĩnh Tây hồ, khói bốc nghi ngút.
Lục Mãnh hớp một ngụm trà rồi nói: “Xem ba-lê uống Long Tĩnh, lão Tạ anh biết hưởng thụ thật.”
“Tôi còn cho người chuẩn bị nước ngọt, nếu cậu uống không quen có thể đổi.”
“Anh uống Long Tĩnh có giá năm chữ số, tôi uống nước ngọt có năm đồng, thể hiện rõ tôi không có trình độ cỡ nào.’
“Trình độ của người có tiền không phải ở chỗ uống Long Tĩnh có giá năm chữ số.” Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Mà là cứ làm chuyện bản thân muốn, uống nước ngọt hay uống Long Tĩnh chỉ dựa vào tâm tình.”
Lục Mãnh chớp chớp mắt, vỗ lên lưng Tạ Uyên một cái: “Được nha, không hổ là người từng yêu đương với thiên kim tiểu thư, trình độ cũng khác hẳn.”
Hai người là anh em hoạn nạn đồng cam cộng khổ cùng nhau hồi xưa, Lục Mãnh cũng là một trong số ít bạn bè của Tạ Uyên cho nên lúc hai người nói chuyện không kiêng kỵ điều gì.
Bọn họ vốn chẳng phải dạng công tử xuất thân trong gia đình hào môn như nhà họ Bộ, mà là nhà tư bản kếch xù phất lên trong mười năm ngắn ngủi tạo nên đế chế giàu có hiện tại của bọn họ.
Họ không có trình độ hưởng thụ như các công tử thế gia, lúc nói chuyện rất chân thành, mang theo mùi vị liều mạng gầy dựng sự nghiệp của năm đó.
Lục Mãnh hỏi Tạ Uyên: “Hôm nay con gái anh có lên sân khấu không?”
“Không lên, con bé làm dự bị.”
“Hả!” Lục Mãnh trừng lớn mắt: “Anh đặc biệt đặt vé mời tôi từ Hải Thành tới đây xem con gái anh biểu diễn, vòng vo nửa ngày…… chỉ là dự bị thôi à!”
“Dự bị thì đã làm sao.”
Lục Mãnh ngây ra: “Không phải…… quan trọng là con bé không có lên, anh mời tôi tới đây xem cái gì.”
Tạ Uyên nói tỉnh bơ: “Xem nữ hoàng thiên nga, cậu cứ tưởng tượng con bé thành con gái của tôi không phải được rồi sao.”
Lục Mãnh: “……”
Coi hụt rồi.
Tạ Uyên cúi đầu nhắn tin cho Khương Vũ hỏi tình hình của cô bảo cô đừng căng thẳng, có điều Khương Vũ không trả lời.
Ngược lại trợ lý Tiểu Lưu đi tới ghé tai ông nói mấy câu, nói chuyện đưa quần áo cho ông biết.
Tạ Uyên nhíu mày: “Cậu ta tới rồi à?”
“Vâng, đội mưa tới, có lẽ trên đường kẹt xe.”
“Giờ hai đứa nó ở chung một phòng?”
Trợ lý Tiểu Lưu gật đầu trong cơn bát quái: “Vâng, còn đóng cửa nữa.”
Tạ Uyên đặt ly trà lên bàn cái cạch, trong giọng nói có phần tức giận: “Thằng nhóc thối.”
Mấy phút sau, Tạ Uyên cảm thấy bản thân như ngồi trên đống than cực kỳ bất an, bèn đứng dậy đi vào hậu đài xem sao.

Lục Mãnh gọi ông lại: “Tình nhân trẻ người ta đóng cửa gặp mặt, anh tới đó tham gia náo nhiệt làm gì, định làm bóng đèn công suất lớn à!”
Tuy Tạ Uyên biết không nên xen vào quá nhiều nhưng ông chính là không yên tâm, đứa con gái ông khó khăn lắm mới nhận lại được chưa kịp yêu thương mấy ngày nữa thì sắp bị người đàn ông khác tới dụ đi rồi.
Tạ Uyên nuốt không trôi cục tức này.
Ông xuống cầu thang chuyên dụng của phòng VIP, tới lầu một thì nghe thấy giọng nói không thể nào quen thuộc hơn:
“Sao có thể chứ, vé này không có vấn đề gì mà.”

“Không phải mua trên mạng, là bạn tôi cho.”
“Làm phiền anh xem lại giúp, vé này chắc chắn được mua bằng kênh chính đáng mà.”
Nghe thấy giọng này, tim Tạ Uyên suýt chút nữa là ngừng đập rồi.
Ông quay người lại nhìn thấy bóng hình khắc sâu trong ký ức ở lối vào hội trường.
Bóng lưng đó dù thế nào ông luôn nhớ mãi không quên!
“A Đàn!”
Chân Tạ Uyên suýt chút bị vấp ngã, ông loạng choạng chạy về phía người phụ nữ ấy ôm chặt lấy bà từ phía sau: “A Đàn! Anh rất nhớ em.”
Song, ông nghe thấy tiếng hít một hơi lạnh của người phụ nữ trong lòng một cách rõ ràng.
Người phụ nữ ra sức thoát khỏi vòng tay của ông, quay người lại nhìn ông hoảng hốt không thôi: “Ông làm cái gì thế!”
Lúc này Tạ Uyên mới nhìn rõ, gương mặt của bà ấy không phải là Bộ Đàn Yên, mắt của Bộ Đàn Yên là mắt phượng rất có mùi vị rất giống mỹ nữ cổ điển, mà người phụ nữ trước mặt, mắt là mắt hai mí hơi lõm vào trong, đường nét gương mặt rõ ràng.
“Chị là.....” Ông nhớ ra đây là người phụ nữ ông gặp ở quán bar ‘Mạn Bộ’ vào tối hôm đó: “Chị là Liễu Diệp?”
“Tạ tiên sinh?”
“Thật xin lỗi.” Tạ Uyên biết hành động vừa rồi của bản thân không chỉ là đường đột mà gần như là xâm phạm, ông khom người chín mươi độ về phía người phụ nữ, trịnh trọng xin lỗi: “Tôi nhận nhầm chị thành người yêu cũ của tôi, xin lỗi, hy vọng chị bỏ qua cho sự đường đột của tôi.”
Liễu Diệp vốn rất tức giận, nhưng thấy thái độ xin lỗi của Tạ Uyên chân thành không có vẻ gì là giả tạo, bà xua tay: “Không, không sao, bỏ đi, nhận nhầm cũng là chuyện thường gặp mà.”
Tạ Uyên thấy bà bị cản bên ngoài, dứt khoát hỏi: “Chị Liễu gặp phải phiền phức gì đúng không?”
“Anh cứ gọi tôi là Liễu Diệp được rồi.” Liễu Diệp lấy tờ vé trong tay ra nói: “Đây là vé vào xem do đồng nghiệp tôi cho, nhưng họ nói vé này có vấn đề nên không cho vào.”
Nhân viên công tác thấy Tạ Uyên tới, sợ gây phiền phức bèn vội vàng giải thích: “Mã QR của tấm vé này quét không ra.”
Tạ Uyên nhận lấy tấm vé trong tay Liễu Diệp nhìn rồi nói: “Là như vầy, tấm vé này không có vấn đề nhưng không phải là ghế thường trong hội trường, chỗ của chị chắc là phòng VIP trên lầu hai, để tôi đưa chị đi.”
“Hả? Phải không?”
“Mong chị tin tôi.”
“Vậy làm phiền Tạ tiên sinh rồi.”
“Chị có thể gọi tôi là Tạ Uyên.”
Ông dẫn theo Liễu Diệp lên lối đi dành cho khách quý VIP trên lầu hai, dẫn tới trận kinh ngạc của khán giả đang xếp hàng vào hội trường cùng nhân viên công tác.
Họ có ai không biết Tạ Uyên chứ, vị tổng tài độc thân cấp bậc kim cương của tập đoàn Duyệt Phương này đó giờ chưa từng tiếp xúc ân cần với bất cứ phái nữ nào cả!
Ông bình tĩnh hỏa giải hoàn cảnh lúng túng của Liễu Diệp ở trước mặt mọi người, còn đích thân dẫn bà lên phòng VIP.
Đây là cảnh tượng hiếm thấy ở Bắc Thành nha.
Tạ Uyên dẫn Liễu Diệp vào phòng VIP, lập tức nhân viên tới thêm ghế bàn thích hợp, để Lục Mãnh dời sang bên cạnh cho Liễu Diệp ngồi cùng với Tạ Uyên.
“Ơ? Này! Xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Mãnh hoàn toàn chưa phản ứng lại, sao Tạ Uyên đi bắt con gái và con rể nhà mình cơ mà, kết quả bắt một người phụ nữ về?
Người phụ nữ này......
Vóc người còn rất đẹp.
Lục Mãnh còn muốn hỏi tiếp thì bị Tạ Uyên ném một ánh mắt tới, ông lập tức ngậm miệng lại.
Ông hớp thêm miếng trà, im lặng xem kịch hay, không hỏi đông hỏi tây phá vỡ bầu không khí nữa.
“Liễu Diệp, chị uống gì?”
Liễu Diệp nói một cách lịch sự: “Gì cũng được.”
Tạ Uyên rót một ly trà Long Tĩnh Tây hồ vào chén trà tử sa đưa tới bên tay Liễu Diệp: “Nếm thử trà này xem.”
Liễu Diệp chỉ ngửi mùi trà thôi, mày mảnh bỗng nhíu lại: “Xin lỗi Tạ tiên sinh, tôi không quen uống trà cho lắm.”
“Chị cũng không thích uống trà à?”
“Vâng, tôi không thích uống trà, tôi sợ vị chát và vị đắng.”
Ánh mắt Tạ Uyên bỗng thay đổi, tay bưng chén trà cũng hơi run lên.
“Thế tôi đổi nước ngọt cho chị nhé, tôi đoán chị thích......!uống nước ngọt có ga đông lạnh, đúng không?”
Đáy mắt Liễu Diệp lướt qua tia kinh ngạc: “Tạ tiên sinh sao biết tôi thích nước ngọt có ga?”
“Ai không thích uống nước ngọt có ga chứ.”
Tạ Uyên cười khổ, suy nghĩ giống như được đưa về năm tháng thanh xuân ngày xưa đó.
Bộ Đàn Yên là người cuồng nước ngọt có ga, mỗi lần tới tìm ông đều cầm một lon Coca Cola trong tay, ngậm ống hút đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười với ông.

Tạ Uyên luôn muốn bà cai nước ngọt có ga đi, không chỉ dễ béo phì mà còn có hại cho sức khỏe.
Có điều Bộ Đàn Yên cứ thích uống nước ngọt có ga, nói hồi nhỏ trộm uống bị bà ngoại mắng một trận đã đời, từ đó về sau canh chừng không cho bà uống nữa, nhưng bà cứ uống, còn uống từng ngụm lớn, mỗi ngày tan học đều lén mua.
Tạ Uyên nói em thế này không phải thích uống nước ngọt có ga, em là đứa con nít phản nghịch chưa lớn.
“Đúng vậy, em chính là con nít cho nên em thích uống nước ngọt có ga, anh quản em à.”
Tạ Uyên xoa tóc mái của bà, cười đầy cưng chiều nói: “Anh không quản em, anh uống với em được không.”
“Không được không được, anh vẫn nên quản em đi.” Bộ Đàn Yên ôm lấy cổ ông: “Nếu anh không quản em chắc chẳng còn ai quản nổi em mất.”
Sau đó Tạ Uyên từng nghĩ không dưới một lần, có lẽ ông sai rồi, ông không nên chiều theo bà.

Hoặc có lẽ ban đầu nên từ chối, có khi sau này sẽ không xảy ra những chuyện đó, và bà cũng không chết.
Nhưng bà......!chết thật rồi ư?
Tạ Uyên thất thần nhìn người phụ nữ trước mặt, trong con ngươi trong trẻo hiếm khi xuất hiện vài phần nghi hoặc.
“Liễu Diệp, chị cũng thích ba-lê à?”
“Không tính là thích lắm.” Liễu Diệp cười nói: “Tóm lại là biết nhảy nên lấy đó làm kế sinh nhai, giáo viên lớp năng khiếu chúng tôi đều nói tôi nhảy không tệ, năm nào bình xét cũng có giải hết.”
Lòng Tạ Uyên dần lung lay, càng lúc càng cảm thấy......!có lẽ A Đàn chưa chết, có lẽ người phụ nữ trước mặt này là.......
“Liễu Diệp, chị nói chị bị mắc chứng mất trí nhớ gián đoạn à?”
“À đúng vậy, tôi có tính hay quên, thường xuyên quên một số việc, ví dụ chìa khóa đặt ở đâu, có khóa cửa hay chưa này nọ.”
“Chị nói chị có một đứa con?”
“Chắc là có, tôi nhớ là có, nhưng hình như tôi làm mất thằng bé rồi, mấy năm nay tôi luôn đi tìm nhưng chưa tìm thấy.

Có điều tôi tin nếu tôi gặp thằng bé chắc tôi sẽ nhận ra, đứa bé đó rất thông minh! Tôi còn nhớ mỗi lần trường mẫu giáo phát hoa bé ngoan, thằng bé đều lấy được năm đóa.”
“Là con gái đúng không.”
Liễu Diệp lắc đầu, nói chắc nịch: “Là con trai, rất thông minh, tôi nhớ thằng bé thích chơi ghép hình, hai tiếng đồng hồ là ghép được một bức.”
“Thế chị còn nhớ gì nữa không?”
“Tôi còn nhớ......!có một ngày trong nhà hình như có rất nhiều cảnh sát tới, từ đó về sau tôi nằm viện trong thời gian dài nên chưa từng gặp lại con trai tôi nữa.”
“Thế chồng chị đâu?”
“Chồng tôi.......” Liễu Diệp lắc đầu: “Tôi không nhớ nữa.”
Lúc này buổi biểu diễn bắt đầu, Liễu Diệp không nói chuyện của mình nữa mà tập trung xem biểu diễn.
Lục Mãnh ngồi không yên nữa, ông nháy mắt ra hiệu với Tạ Uyên rồi ra khỏi phòng bao.
Chẳng mấy chốc Tạ Uyên cũng đi ra.
“Xảy ra chuyện gì vậy Lão Tạ, anh nhìn trúng cô gái này nên tiến hành coi mắt ở đây luôn à?”
Tạ Uyên giải thích: “Tôi nghi A Đàn chưa chết.”
Nghe thấy lời này, Lục Mãnh ngây người không khỏi rùng mình: “Anh....!anh đừng nói người phụ nữ này chính là Bộ Đàn Yên nha?”
“Cô ấy cũng thích uống Coca.”
“Đừng hù tôi chứ Lão Tạ, anh đây là nhớ bạn gái nhớ tới nhập ma rồi hả, anh thử ra đường hỏi coi bảo đảm mười thì có chín người nói thích uống coca rồi.”
Tạ Uyên lắc đầu: “Không, không giống nhau, cô ấy rất giống A Đàn.”
Không chỉ bóng lưng mà còn cảm giác bà ấy cho ông, giống y như đúc Bộ Đàn Yên.
Lục Mãnh lại nghi ngờ: “Thế anh giải thích thế nào khi gương mặt cô ấy không giống với Bộ Đàn Yên.”
“Gương mặt có thể bị thay đổi, giờ kỹ thuật chỉnh hình hoàn toàn có thể biến một người thành một hình hài khác, nhưng tính cách, thói quen, động tác vô thức thậm chí là khí chất của người đó thì tuyệt đối không thể nào thay đổi được.”
Những lời này của Tạ Uyên giống như nói cho Lục Mãnh nghe......!nhưng thật ra càng giống như nói cho bản thân ông nghe hơn.
“Tạ Uyên, anh đừng có ngốc nữa.” Lục Mãnh nghe không vào nữa: “Nhiều năm như vậy rồi, đủ rồi, đừng mê muội nữa, cô ấy không phải Bộ Đàn Yên càng không thể là Bộ Đàn Yên.”
“Tại sao không thể?” Tạ Uyên nhìn Lục Mãnh: “Tôi không tin A Đàn chết rồi, nếu cô ấy chưa chết, mấy năm qua không tới tìm tôi chắc chắn là có lý do riêng, nói không chừng là mất trí nhớ rồi, cậu không nghe cô ấy nói sao, cô ấy có chứng mất trí nhớ, đến con của bản thân cũng quên mất.”
Lục Mãnh nhìn ông giống như bị ma nhập thật: “Được, chúng ta tạm thời đừng quản người phụ nữ này có phải là Bộ Đàn Yên hay không nữa, giờ anh định làm thế nào?”
Tạ Uyên nhìn bóng hình quen thuộc trong phòng bao, trầm giọng nói: “Tôi muốn trị khỏi cho cô ấy.”

Bình Luận (0)
Comment