Mộng Trong Mộng

Chương 40

Mùng 4, Esmela gửi thư mời tập huấn cho mỗi học sinh nhập học, tranh thủ nửa tháng nghỉ đông cuối cùng, tổ chức một khóa tập huấn cho học sinh mới năm nay, nhằm giúp họ làm quen với cuộc sống ở Esmela trong tương lai.
 
Khương Mạn Y sắp xếp hành lý cho Khương Vũ, rồi đưa cô đến cửa lớn của trung tâm nghệ thuật Esmela.
 
Trung tâm nghệ thuật Esmela nằm trong Thành phố khoa học* ở phía Đông của Bắc Thành. Nơi đây có khuôn viên rất rộng, môi trường được phủ xanh cực kỳ tốt, hàng cây xanh mát, có công viên, có hồ tạo cảnh nhân tạo cùng với đài phun nước.

 
*Thành phố khoa học là một kiểu thành phố vệ tinh (khu vực được quy hoạch ra rìa thành phố lớn) được thiết lập đặc biệt cho các cơ sở nghiên cứu khoa học và các cơ sở giáo dục đại học (Nguồn Baidu)
 
Ở khu vực này rất ít nhà cửa, nhưng giá cả cực kỳ đắt đỏ, chất lượng cũng rất cao, có thể nói là khu nhà giàu của Bắc Thành.
 
Trung tâm nghệ thuật chiếm diện tích gần bằng một khuôn viên trường trung học. Ở chính giữa quảng trường trước cửa lớn là đài phun nước hình thiên nga đen trắng, cúi chào kiểu “Hồ thiên nga”.
 
Khương Mạn Y đưa hành lý cho Khương Vũ, chỉnh cổ áo và khăn quàng ngay ngắn lại cho cô, dặn dò bằng giọng điệu không mấy yên tâm: “Có chuyện gì cũng phải gọi cho mẹ, bị người khác bắt nạt cũng phải nói, mẹ đến giải quyết cho con! Còn nữa, nếu thiếu tiền, muốn mua cái gì, cũng phải nói. Đồ người khác có, nhà chúng ta nhất định phải có.”
 
Tuy điều kiện kinh tế trong nhà không hề dư dả, nhưng từ trước đến giờ Khương Mạn Y chưa từng thiếu cô về khoản ăn mặc.
 
Khương Vũ không phải con gái ruột của bà, chính vì thế, Khương Mạn Y mới cảm thấy áy náy, cảm thấy tội cho con bé, nên dốc hết sức mình để con bé bằng bạn bằng bè xung quanh, không bị tủi thân.
 
Khương Vũ đẩy đẩy Khương Mạn Y, nói: “Được rồi mẹ, con chỉ đi tập huấn nửa tháng, tính ra cũng chỉ có hai tuần. Tương lai nếu con đi học đại học, mẹ không yên tâm về con thế này, chẳng nhẽ muốn đi theo con đến đó học cùng con à.”
 

Khương Mạn Y không hề lo lắng về vấn đề này, “Con cũng đã vào Esmela rồi, đại học có thể cách xa Bắc Thành sao?”
 
“Chuyện đó cũng không chắc, Bắc Thành toàn là đại học tốt, chưa chắc con đã thi đỗ, mẹ đừng vui mừng quá sớm.”
 
“Mẹ đã hỏi thăm từ chỗ giáo viên chủ nhiệm lớp các con rồi, cậu chàng mà con qua lại ấy... thành tích không phải là tốt bình thường đâu, đó là ứng cử viên cho vị trí hạng nhất tỉnh đấy, tương lai thi đậu đại học Bắc Thành là cái chắc, con không học cùng một trường đại học với người ta ư?”
 
Khương Vũ vô cùng cạn lời, “Làm gì có người nào như mẹ! Sao mẹ lại hỏi thăm giáo viên chủ nhiệm những chuyện này chứ!”
 
“Đương nhiên mẹ phải hỏi thăm.” Khương Mạn Y véo tai Khương Vũ, “Mẹ đồng ý cho con học múa, nhưng học hành tuyệt đối không được sa sút, biết chưa?”
 
“Con biết rồi, mẹ mau về đi mau về đi.” Khương Vũ đẩy Khương Mạn Y về.
 
“Đúng rồi, còn nữa, mẹ vẫn có lời muốn dặn dò con.” Khương Mạn Y ghé lại gần cô, nói: “Sau khi vào đó thì chăm chỉ học múa, chăm chỉ học kỹ năng, nhưng không được quá tin tưởng người khác, kể cả Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di. Họ là bạn học cùng khóa của mẹ con... à Bộ Đàn Yên, nhưng... mối quan hệ không mấy tốt đẹp. Tóm lại, không được tin tưởng bọn họ.”
 
Tuy Khương Vũ thấy Khương Mạn Y nghĩ hơi nhiều, cô chỉ là một học sinh, chẳng có liên quan gì đến Bộ Đàn Yên. Cho dù hai người họ có xích mích với Bộ Đàn Yên, thì có thể bắt bẻ đứa học sinh nghèo như cô sao. Nhưng để Khương Mạn Y không lo lắng nữa, cô vẫn gật đầu thật mạnh, “Mẹ, con sẽ cẩn thận.”
 

Lúc này, cũng nhìn thấy không ít xe sang lái vào cửa lớn của trung tâm nghệ thuật Esmela. Khương Mạn Y không ngừng ngoảnh lại nhìn cô, dặn dò cô tuyệt đối không được tằn tiện, mẹ có tiền.
 
Khương Vũ rất cảm động, cô vẫn luôn cảm thấy, mẹ một thân một mình nuôi cô khôn lớn đến bây giờ, vốn chính là một nữ siêu nhân.
 
Có một người mẹ như này, cô có thể ngẩng cao đầu một cách kiêu hãnh, vĩnh viễn không còn tự ti nữa.
 
...
 
Khương Vũ chưa kịp bước vào cửa lớn của Esmela, thì “Ting” một tiếng, app “Zhiguo” gửi một tin nhắn đến...
 
[Xuất hiện chức năng ‘Người quanh đây’, hệ thống tự động ghép người ủy thác, nhiệm vụ ủy thác “Cứu vớt cô bé Lọ Lem” tiền công 8 vạn, chấp nhận hay không?]
 
Khương Vũ kinh ngạc nhìn đoạn tin nhắn này, trước đây chưa từng nhìn thấy những từ ngữ như này, cô vội vàng gửi tin nhắn cho tài khoản hỗ trợ, [Chức năng ‘Người quanh đây’ là gì vậy?]
 
Tài khoản hỗ trợ “Zhiguo” trả lời: [Hệ thống cảm ứng được, người ủy thác đang ở trong khu vực bạn đang ở lúc này, có lẽ là bạn học, bạn bè của bạn, vì thế hệ thống tự động sàng lọc nhiệm vụ cho bạn.]
 
Khương Vũ phản ứng trở lại, cũng giống như mỗi khi đặt xe, hệ thống tổng đài sẽ tự động sàng lọc những tài xế gần bạn nhất, để tiện cho tài xế đến chỗ bạn trong thời gian ngắn nhất.
 
Xem ra app “Zhiguo” cũng có chức năng như vậy.
 
Từ đây có thể biết, người ủy thác hẳn là đang ở trong trung tâm nghệ thuật Esmela.
 
Nếu đã ở đây nửa tháng, Khương Vũ dứt khoát ấn vào nút chấp nhận nhiệm vụ.
 
Rất nhanh sau đó, một cô gái tên là [Lâm Miểu] gửi lời mời kết bạn cho cô, đi thẳng vào chủ đề, nói với cô rằng...
 
[Tôi hy vọng bạn có thể giúp tôi thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.]
 
Khương Vũ: [Bạn có thể nói cụ thể hơn một chút không?]
 
Lâm Miểu: [Tình huống cụ thể ư, đợi bạn nhìn thấy tôi của khi đó tự nhiên sẽ rõ ngay thôi.]
 
Khương Vũ: ???
 
Chỉ có vậy thôi sao, đây được coi là tình huống cụ thể gì cơ chứ.
 
Cái gì cũng không nói, sao cô giúp cô ấy được?
 

[Lâm Miểu] đã offline.
 
Tuy Khương Vũ không hiểu, nhưng cũng không rối rắm với chuyện này quá nhiều, giống như [Lâm Miểu] đã nói, có lẽ đợi đến khi nhìn thấy cô ấy, tất nhiên sẽ hiểu ra thôi.
 
Cô bước vào trung tâm nghệ thuật Esmela, tìm đến đại sảnh mà học sinh mới đến báo danh trong khuôn viên.
 
Đại sảnh nơi học sinh mới báo danh có trần nhà cao khoảnh bảy tám mét, trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch không một hạt bụi, sạch đến mức có thể phản chiếu bóng người. Ở giữa có một bức tượng điêu khắc cực lớn, khí thế oai vệ, cực kỳ thần thái.
 
Ở đây có mấy khu vực báo danh, lần lượt ghi rõ lớp ABCDEF, lớp khác nhau sẽ báo danh ở khu vực khác nhau.
 
Lúc thi tuyển chọn, học sinh mới đã được đánh giá một lượt, cũng được xếp vào các lớp khác nhau.
 
Số học sinh ở hai lớp AB ít nhất, cộng lại cũng chưa quá mười người, từ đây có thể suy ra, sau này số học sinh cũng sẽ dần nhiều lên. Hai lớp EF có hơn một trăm người.
 
Tất nhiên là, lớp AB là hai lớp có thể đào tạo ra diễn viên chính, kể cả nữ hoàng thiên nga, hoàng tử, ác quỷ và các diễn viên chính khác giống như vở “Hồ thiên nga”, đều đi ra từ lớp AB.
 
Mà lớp CD thì đào tạo ra những diễn viên múa có tỉ lệ phân cảnh nhất định như bốn thiên nga nhỏ...
 
Còn lớp EF, dĩ nhiên chính là diễn viên quần chúng trong cả đoạn múa rồi. Tuy phân cảnh không chắc đã ít, nhưng chắc chắn đều là phông nền không được chú ý đến.
 
Tất nhiên là, trên thư mời tập huấn của trung tâm nghệ thuật đã ghi rõ, sau khi khóa tập huấn kết thúc, sẽ chia lớp lại một lần nữa.
 
Nói cách khác, học sinh được phân vào lớp A, có khả năng sẽ tụt xuống lớp F, mà học sinh được phân vào lớp F, cũng có không gian thăng tiến.
 
Vì thế, khóa tập huấn học sinh mới lần này, có thể thấy là cực kỳ quan trọng.
 
Khương Vũ nhận được thẻ tập huấn, nhưng không ghi rõ rốt cuộc cô được phân vào lớp nào trong mấy lớp ABCD, nhân viên phụ trách hướng dẫn chỉ bảo cô chờ ở đây.
 
Khương Vũ ngồi lên ghế nghỉ cạnh đó, nhìn từng cô gái chàng trai bước vào đại sảnh, thầm nghĩ phải chăng trong đó có thể sẽ có bóng dáng của [Lâm Miểu].
 
Trong số học sinh mới có không ít gương mặt nổi tiếng từ nhỏ, thậm chí còn có diễn viên múa ba lê cực kỳ nổi tiếng tham gia buổi tuần diễn ở khắp nơi, ví dụ như Thẩm Ngạo Tinh. Cô ấy vừa bước vào, đã gây nên một trận xôn xao không nhỏ.
 
Những cô gái từng học ba lê đều biết đến Thẩm Ngạo Tinh. Cô ấy quá nổi tiếng, trước đây từng hợp tác với diễn viên múa ba lê nổi tiếng thế giới không ít lần, là diễn viên múa ba lê cấp minh tinh có độ nổi tiếng cực cao.
 
Không ít nữ sinh vây quanh xin chữ ký cô ấy, cũng không nằm ngoài dự đoán, cô ấy đi đến khu vực báo danh của lớp A.
 

Chẳng bao lâu sau, một cô gái tóc ngắn, đeo gọng kính màu đen, dáng người cao ráo, đến ngồi bên cạnh Khương Vũ.
 
Mái tóc ngắn của cô gần như có thể xưng anh em với bạn trai nhà mình rồi. Ánh mắt của Khương Vũ lập tức bị thu hút.
 
Có rất ít cô gái múa ba lê mà lại cắt tóc ngắn đến mức này.
 
Vẻ ngoài của cô gái rất thanh tú, cũng tương đối xinh xắn, nếu tóc không ngắn như này, có lẽ sẽ càng cuốn hút hơn.
 
Cô gái đó cười với cô, nói: “Chào cậu, tớ là Lâm Miểu.”
 
“A! Cậu chính là...”
 
Khương Vũ suýt chút nữa đã buột miệng.
 
“Ấy? Tớ chính là gì cơ?”
 
“Không có gì, tên của cậu khiến tớ nhớ đến một người bạn.”
 
“Ồ, người cùng tên cùng họ có nhiều lắm, tên của mình cũng không tính là đặc biệt nhỉ.” Lâm Miểu không nghĩ nhiều.
 
“Chào cậu, tớ là Khương Vũ, rất vui được quen cậu.” Khương Vũ thấy cô ấy cũng ngồi trên ghế nghỉ, lập tức hỏi chuyện cô ấy: “Cậu cũng không biết mình được phân đến lớp nào à?”
 
“Không phải, tớ ở lớp F.” Lâm Miểu nói không hề giấu giếm: “Chẳng qua bên đó đang xếp hàng, tớ đợi chốc nữa qua đó sau.”
 
Khương Vũ quay đầu lại nhìn, quả nhiên khu vực lớp F có số người đông nhất đã xếp thành một hàng dài, mà số học sinh đứng trước khu vực lớp AB thì lác đác chẳng có mấy người.
 
Khương Vũ nóng lòng muốn biết được nhiều thông tin hơn về người ủy thác, thế là lại hỏi chuyện Lâm Miểu: “Cậu vẫn đang học cấp ba sao?”
 
“Tớ là sinh viên năm nhất rồi.” Lâm Miểu đẩy gọng kính, cười nói: “Tớ học ở đại học Bắc Thành.”
 
“Giỏi quá.”
 
Lâm Miểu cười ngượng ngùng, “Vậy cậu thì sao?”
 
“Tớ đang học lớp 12.”
 
“Thế thì áp lực lớn lắm nhỉ.” Lâm Miểu cảm khái, nói: “Vừa phải học nhảy, vừa phải chuẩn bị thi đại học.”
 
“Tớ học rất bình thường, trọng tâm đều để hết vào việc học múa.”
 
“Đã vào trung tâm nghệ thuật Esmela còn thi đại học cái gì, đã chẳng còn quan trọng nữa.” Lâm Miểu nói hùa theo: “Tiền đồ rộng mở rồi.”
 
“Cậu nói đúng, nhưng mẹ tớ vẫn muốn tớ coi trọng việc thi đại học.”
 

Lâm Miểu xua xua tay, “Người lớn đều như vậy, đừng để ý đến họ.”
 
Trong lúc nói chuyện, một cô gái tóc dài đeo kính râm kéo vali đi tới, tức tối quát Lâm Miểu: “Lâm Miểu, chị còn ở đấy mà buôn dưa lê với người khác gì vậy! Còn không mau đến đây coi hành lý giúp tôi.”
 
Lâm Miểu đáp lại một tiếng, vội vàng chạy chầm chậm qua, đón lấy hành lý của cô gái kia để bên cạnh trông chừng, còn cô gái kia thì cầm thư mời tập huấn đi báo danh.
 
Khương Vũ tò mò hỏi cô ấy: “Đó là bạn cậu à?”
 
“Không phải, là em gái tớ.”
 
“Hả?”
 
Nghe giọng điệu sai khiến, quát tháo của cô ả với Lâm Miểu ban nãy, hoàn toàn không nhìn ra họ là chị em.
 
“Bố mẹ tớ ly hôn, mẹ nó là tiểu tam lên chức bà cả, lúc lấy bố tớ, còn dẫn theo con gái với chồng trước, chính là cô em Lâm Huyên Nhi của tớ này.”
 
Lâm Miểu nói với vẻ bất đắc dĩ, “Bố tớ cũng nghe lời mẹ nó, còn tớ á... phải thường xuyên nhường nhịn em gái.”
 
“Vậy thì cũng không thể chuyện nào cũng nghe theo lời em gái được.”
 
“Hết cách rồi, tớ muốn học múa, nếu không phải nó, có lẽ tớ cũng không vào được Esmela.” Lâm Miểu nhún vai, “Trong nhà sẽ không cho học phí, trừ phi sau khi tớ vào đây, chăm sóc nó nhiều hơn.”
 
Cuối cùng Khương Vũ đã hiểu nhiệm vụ “Cứu rỗi cô bé Lọ Lem” rốt cuộc là thế nào rồi.
 
Thân thế này của Lâm Miểu, chính là “Lọ Lem” phiên bản hiện đại điển hình.
 
Bố mẹ ly hôn, bố lấy vợ khác, thiết nghĩ mẹ kế cũng thuộc dạng khá khiếp mặt, ông bố thì nhu nhược, không bảo vệ được Lâm Miểu. Vì thế Lâm Miểu phải “nhường nhịn” em gái khắp mọi nơi, thậm chí ngay cả khi vào Esmela, cũng phải trở thành “bảo mẫu” kiêm “hầu học” của em gái.
 
Không khỏi quá thảm rồi.
 
Khương Vũ có phần đồng cảm với cô ấy, hỏi: “Vậy em gái cậu được phân vào lớp nào?”
 
“Lớp C.” Lâm Miểu thở dài, “Lẽ ra cô giáo Tiết Gia Di muốn chọn tớ vào lớp B, nhưng Lâm Huyên Nhi không đời nào chịu để tớ vào lớp tốt hơn, nếu không trong nhà sẽ không cho chị học phí, cho nên tớ đành chọn lớp F.”
 
Khương Vũ quan sát vẻ mặt của Lâm Miểu, phát hiện lúc cô ấy kể lại mọi chuyện này, phần đa là bất đắc dĩ chấp nhận, mà không hề có một chút ý định phản kháng hay phẫn nộ.
 
Xem ra người ủy thác này là một “bánh bao”* chuẩn sách giáo khoa đây mà.
 
*Chỉ người yếu đuối nhu nhược, ngờ nghệch hay để kẻ khác bắt nạt (nguồn Baidu).
 
Người như này, nếu muốn cứu giúp cô ấy thoát khỏi cảnh ngộ “cô bé Lọ lem”, thì phải khiến cô ấy học được cách “say no” với cô em gái một mực chèn ép mình kia.

 

Bình Luận (0)
Comment