Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 69

Chương 69:

"Hình, hình như em đã ăn quá nhiều pudding xoài... sinh ra ảo giác thính giác..." Trương Khải chớp mắt mấy lần mới nói.

"Em không bị ảo giác đâu", Tô Thuỵ Minh cúi người xuống, vịn lên lưng ghế sofa, nhìn thẳng vào mắt Trương Khải mà nói, "Vừa rồi tôi hỏi em có muốn hẹn hò với tôi xem sao hay không mà."

... Thực ra cậu vẫn luôn nằm mơ chưa tỉnh ư?! Triển khai tấn công một ngày hai lần, dù có lực phòng vệ cao hơn cũng không chống lại nổi đâu!

Nhéo mạnh đùi bản thân một cái, cậu trạch nam đau đến mức muốn hét lên mới nhớ ra, nếu đây thật sự là thế giới mộng xuân lừa đảo của Long Thất, dù cho cảm thấy đau thật thì cậu cũng không tỉnh lại được.

"Quy, quy tắc ngầm?" Đầu óc hỗn loạn của Trương Khải nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng bật ra mấy chữ này.

"Không phải, tôi đưa ra đề nghị muốn hẹn hò với em bằng thân phận bình đẳng." Tô Thuỵ Minh mỉm cười xoa tóc cậu, rồi nói: "Dù cho cuối cùng em từ chối, chắc chắn tôi cũng không làm mấy chuyện như đánh trượt em, không cho em tốt nghiệp để trả thù đâu. Đương nhiên, tự em thi không đỗ thì không tính."

"Á... ờm..." Trương Khải nghĩ hồi lâu, sâu sắc cảm thấy rằng nhiệm vụ cấp bách bây giờ là làm rõ xem hiện tại cậu đang ở trong mơ hay là thế giới hiện thực.

Nếu từ chối trong mơ thì chắc chắn cậu sẽ bị chịch chết okay?!

Trong hiện thực... tại sao "chắc chắn không" của Tô Thuỵ Minh cứ cho cậu cảm giác "chắc chắn sẽ" vậy nhỉ... Đương nhiên, điều này có thể là ấn tượng ngày trước mà những chuyện trong mơ tạo ra với cậu quá sâu sắc.

"Em có thể suy nghĩ vài ngày đã, tôi không bắt em trả lời ngay." Tô Thuỵ Minh lại đứng dậy, cúi đầu nhìn Trương Khải và nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta đến thư phòng, thầy phải nghe em thuyết trình."

... Thầy Tô à thầy nhảy đề tài nhanh quá đó?!

Sự kết nối liền mạch giữa chế độ yêu đương vợ hiền và chế độ dạy học độc ác thật sự không tạo thành hỗn loạn trong nhân cách à?!

Có điều, như vậy thì quả nhiên bây giờ đang là thế giới hiện thực.

Thế nhưng tại sao Tô Thuỵ Minh lại tỏ tình với cậu trong thế giới hiện thực?!

Mặc dù ngay từ đầu giữa họ đã có sự ràng buộc (tiêu cực) sâu sắc hơn những người khác, Tô Thuỵ Minh vẫn luôn đối xử cậu khác mọi người (không hẳn là nghĩa đen), nhưng thiện cảm giữa họ đạt đến độ có thể tấn công, tạo kết quả từ bao giờ hả?!

Cái cảm giác mình đã bỏ mất một đoạn tình tiết này là sao hả?!

Trương Khải thẫn thờ bị Tô Thuỵ Minh dẫn vào thư phòng.

Bởi đã từng đến mấy lần rồi, ngay cả máy tính trong thư phòng cũng có bản sao Power Point của cậu, vậy nên cậu liền dùng luôn máy tính của Tô Thuỵ Minh mà thuyết trình một cách không đầu không đuôi, hồn như bay đi đâu mất.

"Quả nhiên là nên đợi em thuyết trình xong rồi mới tỏ tình", Tô Thuỵ Minh thở dài, gấp tài liệu có viết điểm số lại, "Là tại tôi, vừa nãy không nhịn được nên nói ra mất."

"Vậy, vậy phải làm sao ạ?" Trương Khải cũng biết mình thuyết trình tệ hại cúi đầu hỏi.

"Cho em hai lựa chọn: Một, vài hôm nữa đến chỗ thầy làm lại; Hai..." Khẽ cười một tiếng, Tô Thuỵ Minh nói tiếp: "Bây giờ em chấp nhận tôi, tôi sẽ cho em qua luôn."

"Í? Không phải thầy bảo không quy tắc ngầm, không tấn công trả thù ư?!" Trương Khải lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy." Tô Thuỵ Minh mỉm cười đứng dậy từ ghế dựa, vươn tay xoa má cậu: "Nhưng tôi không thể cứ nhìn người yêu mình trượt môn chứ."

Ôi vãi! Thân thiết với giáo viên trong thời đại học quả nhiên là có nhiều phúc lợi.

Mặc dù Mạnh Tử từng nói: "Giàu sang không phóng đãng, nghèo hèn không đổi lòng, vũ lực không khuất phục, thế mới gọi là đại trượng phu."

Mạnh Tử: Triết gia Nho giáo Trung Quốc.

Cậu thầm cân nhắc hồi lâu, cuối cùng trăm câu nghìn từ tụ lại làm một... Xin tiết tháo đừng chết mà!

"Đừng nghĩ ngợi lung tung." Tô Thuỵ Minh dùng tập tài liệu gõ nhẹ đầu Trương Khải, gọi cậu về từ thế giới tâm lí hỗn loạn, rồi nói: "Buổi tối em muốn ăn gì? Bây giờ tôi bắt đầu làm."

"Thầy làm gì em cũng thích." Cậu trạch nam đã từng bị shock vài lần bởi tài năng nấu nướng của người trước mặt thật lòng nói.

"Vậy thì chọn bốn cái từ "danh sách thức ăn Trương Khải thích nhất" làm vậy." Tô Thuỵ Minh vào bếp thái một đĩa trái cây hạt lựu đặt lên bàn uống nước trong phòng khách, đưa điều khiển từ xa của TV cho cậu, "Mất khoảng một tiếng rưỡi, em có thể xem TV một lát hoặc vào thư phòng nghịch máy tính của tôi."

Nhìn bóng lưng của Tô Thuỵ Minh vào bếp bắt đầu nấu nướng, Trương Khải cuộn người trên sofa, chuyển kênh TV một cách không mục đích. Sau đó cậu chợt nhớ ra, cậu đã quên mất không gọi điện cho Từ Kiếm Đông cảm ơn hắn, nhân tiện cho hắn biết mình bị lộ rồi.

Điện thoại lúc trước cậu bỏ trong túi quần đã bị Tô Thuỵ Minh đặt lên bàn uống nước, cậu vươn tay ra cầm lấy mới phát hiện điện thoại vẫn luôn nằm trong chế độ im lặng đã có mấy cuộc gọi nhỡ, một nửa đến từ Từ Kiếm Đông, một nửa đến từ Đường Yến.

"Anh Kiếm à, tôi đây... Tôi không sao. Hôm qua uống tí rượu ở nhà đại thần Đường rồi thiếp đi luôn, hôm nay lại bị thầy Tô bắt được, vừa mới thuyết trình ở nhà thầy... không... đại thần Đường không làm gì kì quái với tôi cả... Thầy Tô... cũng... không, ha ha... Cậu hỏi thế làm gì, ha ha... tôi cúp máy đây, tối về nói nhé... bye bye."

Trương Khải cúp máy, thở dài một hơi.

Cái cảm giác Deja vu vợ ngoại tình bị chồng bắt quả tang này là sao hả?! Rõ ràng dù cho cậu thật sự có gì đó với thầy Tô thì cũng chẳng liên quan đến Từ Kiếm Đông cơ mà.

Nỗi bất an và chột dạ của cậu lúc mới cúp máy là từ đâu tới hả?!

Quả nhiên là làm trong mơ nhiều quá, sắp hỏng người mất rồi?

Ngày mai lớp đi du lịch núi P, cậu quả quyết phải tìm một đại sư để trị Long Thất.

Cậu ăn mấy miếng trái cây thái hạt lựu, bình tĩnh lại rồi cầm điện thoại lên gọi cho Đường Yến.

"Đường Yến sama... Ừm, em đã thuyết trình ở nhà thầy Tô rồi... không tốt lắm... ờm... thực ra em có chút chuyện, mai muốn hỏi Đường Yến sama một chút... ừm... vậy ngày mai đến núi P gặp..."

Trương Khải cúp máy, lại thở dài một hơi lần nữa.

Cái chuyện như bị thầy của mình (lại còn cùng giới tính) tỏ tình, chắc chắn một mình cậu không gánh nổi, xin đại thần Đường chi viện từ bên ngoài!

Có điều tại sao gọi cho đại thần Đường, cậu cũng có cảm giác như bắt cá hai tay sắp bị bắt quả tang vậy?!

Không, tính cả Từ Kiếm Đông, cảm giác bây giờ của cậu là bắt cá ba tay.

Cái cảm giác tự sướng này tốt đẹp quá đi!

Bây giờ nam chính có hậu cung đầy ắp cũng không dám tự cho là đúng thế này okay?!

Trương Khải ôm một cái đệm trên sofa, vùi đầu vào một cái khác, trong tim nhỏ máu... Mà hậu cung của nam chính toàn là gái đáng yêu mềm mại dễ đè, chứ không phải là đàn ông cường tráng đi đè người khác!

CHƯƠNG 70:

Cơm tối Tô Thuỵ Minh nấu đã phát huy trình độ nhất quán của y, thịt lợn sợi, ngó sen xào tỏi, tôm nõn xào rau, sườn xào chua ngọt... ăn mà trong lòng Trương Khải vô cùng thoả mãn.

鱼香肉丝 Thịt lợn sợi

蒜香藕夹 Ngó sen xào tỏi

素炒虾仁 Tôm nõn xào rau

糖醋排骨 Sườn xào chua ngọt

Sau khi được đút no, cậu lại vừa ăn tráng miệng, vừa ngồi trên sofa xem TV cùng y, đương nhiên là thời sự kênh kinh tế tài chính.

"Tôi đưa em về." Lúc Từ Kiếm Đông gửi tin nhắn thứ ba tới, cuối cùng Tô Thuỵ Minh cũng lên tiếng thả cậu về, "Đợi tôi đi lấy quần áo cho em."

"Cảm ơn thầy... ế?" Nhìn cái quần âu mới nhận, Trương Khải nghi ngờ hỏi: "Cái này là của thầy ạ?"

"Quần áo em vẫn còn ướt, mặc của tôi đi." Sau khi ra hiệu cho Trương Khải mặc quần vào, Tô Thuỵ Minh cầm một cái thắt lưng lên, khom người đeo cho cậu, sau đó ôm eo cậu cười nói một cách cực kì tự nhiên: "Eo thon thế này, dùng lỗ cuối cùng trên thắt lưng của tôi cũng còn to quá. Cái gọi là thắt đáy lưng ong, chính là thế này nhỉ."

Ông đây gầy gò thì sao nào?! Cậu chỉ cần to khoẻ hơn đám loli mềm yếu dễ đè là đủ rồi.

Đám đối tượng mộng xuân to cao các người đều là ngoài kế hoạch thôi, hứ!

Trương Khải nhìn cái quần đúng là đeo thắt lưng rồi mà vẫn rộng thùng thình, nội tâm khóc ròng mà tức giận xù lông, dọc đường Tô Thuỵ Minh đưa về cậu toàn cúi đầu không nói năng gì.

"Đừng giận nữa, thầy nói đùa thôi mà", dừng xe trước cổng kí túc xá, Tô Thuỵ Minh dùng ngón tay gõ đầu Trương Khải, "Em còn nhỏ, vẫn còn có thể lớn hơn nữa. Hơn nữa tôi có thể bồi bổ cho em mỗi ngày mà."

Dù cho có dùng đồ ăn bồi bổ làm mồi nhử thì cậu cũng sẽ không dễ dàng bị mắc vào lưỡi câu gei này đâu!

Dị tính luyến ái mới là con đường đúng đắn của cuộc đời okay?!

Nhưng mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, còn có thể giúp phát triển chiều cao, cộng thêm trạng thái "không trượt môn" bảo vệ... thoạt nghe hấp dẫn biết bao...

Thế là, do dự hồi lâu, Trương Khải vẫn cúi đầu, nói với âm lượng như tiếng muỗi kêu: "Nếu, nếu chúng ta hẹn hò, ờm... ai trên ai dưới?"

Tô Thuỵ Minh dùng thời gian một giây để suy nghĩ về câu hỏi không đầu không đuôi này của cậu có nghĩa gì, sau đó trong khoảnh khắc vỡ lẽ, y túm cổ áo của Trương Khải, giật người về phía mình mà hôn.

Cặp môi bị đầu lưỡi mềm dẻo tách ra, miệng bị xâm lược thật sâu, cậu trạch nam mười tám năm trước trong trắng như một tờ giấy, sau khi mất nụ hôn đầu còn liên tiếp đánh mất nụ hôn thứ hai và thứ ba cứng đờ người, bị hôn mấy phút liền, tới tận khi cậu sắp không thở nổi nữa mới được thả ra.

Nhìn người trước mặt vui vẻ hỏi ngược lại "Em nói xem?", người cứ bị đè hoài đè mãi trong mơ lập tức hiểu ra.

"Tạm biệt thầy!" Nói xong câu này, Trương Khải liền mở cửa chuồn ra ngoài như chạy trốn.

"Đừng quên mai đi thăm quan tập trung lúc tám giờ nhé!" Lời căn dặn mang theo ý cười của Tô Thuỵ Minh cũng bị cậu vứt lại đằng sau.

Chạy bước nhỏ thẳng về kí túc, Trương Khải vừa mới rút chìa khoá ra mở cửa thì cửa lại được mở từ bên trong.

"Ồ, cuối cùng cũng biết đường về rồi à." Từ Kiếm Đông tựa vào khung cửa, ngoài cười mà trong không cười.

"Ha ha", Trương Khải lúng túng sờ đầu, cười xoà: "Hôm qua tôi cũng không ngờ lại uống say, để anh Kiếm phải lo lắng rồi, ha ha..."

Còn chưa nói hết câu, cậu đã bị kéo phắt vào trong phòng.

"Không chỉ là uống say nhỉ..." Từ Kiếm Đông dùng một tay đóng cửa lại, một tay đè hai tay của Trương Khải lên tường, "Hai ngày nay còn xảy ra chuyện gì bất thường nữa?!"

Tất phải có! Ví dụ như trong lúc nửa mơ nửa tỉnh ấy vậy mà cậu lại cảm thấy mình bị đại thần Đường bú, ví dụ như lúc tỉnh táo ấy vậy mà cậu lại được thầy Tô tỏ tình, có điều...

"Không, không có gì, lúc trước không phải đã nói hết qua điện thoại rồi sao." Chỉ dựa vào trực giác cũng biết bây giờ chắc chắn phải phủ nhận okay?!

"Không ư?" Nâng cằm Trương Khải lên bắt cậu nhìn mình, Từ Kiếm Đông mỉm cười nom như dịu dàng: "A Khải, cậu đã phát hiện ra chưa... mỗi lần cậu cảm thấy chột dạ với tôi, cậu đều gọi tôi là "anh Kiếm" chứ không phải "Từ Kiếm Đông"."

Từ Kiếm Đông vừa nói, vừa dùng ngón cái đang niết cằm cậu mà chà xát môi cậu, "Vừa nãy mới gọi, lúc trước trong điện thoại cũng gọi... Cậu nói xem, có phải hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì không?!"

WTF! Sao cậu lại không chú ý đến việc mình sẽ thay đổi cách xưng hô như vậy?! Đây chắc chắn là tự bán đứng mình level max à nha!

Hơn nữa bởi bị thầy giáo tỏ tình mà cảm thấy chột dạ với bạn nam cùng phòng... Chuyện này thật sự là đàn ông sao?!

Đậu má ông đây sắp cong thật rồi!

Trương Khải còn đang gào rú trong lòng, người trói buộc cậu trên tường lại không chờ nổi nữa.

"Không nói à? Vậy tôi nhắc nhở cậu một chút..." Từ Kiếm Đông thả bàn tay đang nắm cằm cậu ra, luồn xuống dưới, tới tận thắt lưng của cậu. Dùng một tay lần lượt cởi thắt lưng và cái quần rộng thùng thình của Trương Khải ra, nhìn cái quần lót màu trắng lộ ra sau khi khoá kéo bị cởi, Từ Kiếm Đông lạnh lùng bật cười một tiếng.

"Ví dụ, bộ quần áo rộng hơn một cỡ của cậu..." Tay phải của hắn linh hoạt luồn vào trong cái quần lót rõ ràng quá cỡ của Trương Khải.

"Lại ví dụ khác, dấu hôn đằng sau cổ cậu..." Cặp môi mềm mại của hắn nhẹ nhàng đáp xuống chỗ gáy đã bị in dấu hai lần của cậu.

"Ưm~~~ Hu~~~" Mặc dù đã bị đụ rất nhiều lần trong mơ, nhưng trong hiện thực vẫn còn là trai tân, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác đụng chạm vuốt ve hoạ mi trong lúc tỉnh táo. Cái cảm giác rõ nét hơn hẳn trong mơ đó khiến Trương Khải lập tức mềm nhũn chân, rên thành tiếng.

Từ Kiếm Đông cũng mút mạnh một cái ở chỗ mà lúc trước đã bị Tô Thuỵ Minh hôn, sau đó đột nhiên dùng răng cắn.

"A~~~ Ư~~~" Cơn đau nhói đó khiến Trương Khải thấp giọng rên, nhưng nhanh chóng lại bị bàn tay đang không ngừng an ủi hoạ mi câu mất sự chú ý.

"Cậu làm gì thế?!" Trương Khải giãy giụa thật mạnh hòng thoát ra, nhưng bị đè thật chặt, căn bản không thoát nổi.

"Làm cậu đó." Hài lòng nhìn dấu răng rõ nét trên cần cổ trắng muốt, Từ Kiếm Đông cười nói: "Lúc trước nhắn tin không phải tôi đã nói tối nay phải đụ chết cậu sao?"

... Hôm nay cậu vẫn luôn nằm mơ chưa từng tỉnh dậy phải không?!

Xin công chúa xinh đẹp mau tới hôn đánh thức hoàng tử đang ngủ đi a a a a a!!!!

Trương Khải nửa bị shock, nửa bị bàn tay khéo léo trên hoạ mi kích thích mà run rẩy hồi lâu, cuối cùng rít ra một câu từ kẽ răng: "Anh, anh Kiếm, không phải cậu nói đùa sao?!"

"Có phải tôi nói đùa hay không..." Từ Kiếm Đông nhướn mày cười nói: "Tuỳ vào hai ngày nay cậu đã làm những gì."

CHƯƠNG 71:

Bộ phận quan trọng nhất của đàn ông bị người khác giữ trong tay, Trương Khải run bần bật thành thật phun hết mọi trải nghiệm hai ngày nay ra. Ngay cả nảy sinh ảo giác được đại thần Đường mút lúc say rượu, cậu cũng ngoan ngoãn nói ra trong ánh mắt "thật thà thì tha cho, từ chối thì đụ chết" của Từ Kiếm Đông.

"Chuyện của Đường Yến tạm thời không nói. Nói như vậy, Tô Thuỵ Minh đã tỏ tình với cậu rồi?!" Im lặng nghe hết lời tự thuật của cậu, Từ Kiếm Đông xoa nắn đùa nghịch cục thịt trong tay: "Vậy sao cậu không nhận lời?"

"Ưm~ Giới tính~ giới tính giống nhau~ Sao mà~ Ư~ yêu đương được~" Huống hồ cậu còn là cái người bị thông, Trương Khải vừa thở dốc vừa trả lời bằng một nửa suy nghĩ.

"Giới tính giống nhau sao không thể yêu đương được?" Từ Kiếm Đông mỉm cười xoa ngón tay trên hoạ mi của Trương Khải, nghe thấy tiếng kêu không kìm nén nổi của cậu, hắn mới nói tiếp: "Nhìn xem, rõ ràng là đàn ông càng hiểu đàn ông hơn mà!"

"Nhưng mà~ a~ nhưng mà~" Mặc dù rõ ràng biết đây là lý lẽ sai trái, nhưng người sắp bị khoái cảm chiếm lĩnh toàn thân há miệng mấy lần mà vẫn không thể nói được một câu phản bác hoàn chỉnh.

"Hay là cậu không thích kiểu như thầy Tô?" Động tác tay của Từ Kiếm Đông tăng tốc, xoa nắn cây dưa chuột đã chào cờ hoàn toàn từ gốc đến ngọn, hắn cười nói như đã qua rất nhiều lần lặp đi lặp lại: "Vậy kiểu như tôi thì sao?"

"Ưm~ gì cơ~ a~~~" Hoạ mi ngày càng giương cánh trong kĩ thuật điêu luyện của đối phương, phản ứng của Trương Khải chậm đi hẳn.

"Tôi nói..." Dừng động tác vuốt ve lại, Từ Kiếm Đông liếm môi Trương Khải rồi nói: "Tôi thích em, làm người yêu của tôi có được không?"

"Hả hả hả hả?!" Một ngày được người cùng giới tính tỏ tình hai lần, Trương Khải phát ra tiếng kêu quái dị, ngay cả hoạ mi của cậu cũng mềm nhũn trong sự sợ hãi đột ngột tới này.

"Em phản ứng kiểu gì thế hả?" Cảm thấy gậy thịt trong tay nhỏ đi, Từ Kiếm Đông nheo mắt, "Được tôi tỏ tình đáng sợ thế sao?" Hắn nói bằng giọng điệu bất thiện.

"Cậu không phải là cái đồ, không phải không phải, là con nhà người ta, dị tính luyến ái sao..." Trương Khải giải thích lộn xộn.

Con nhà người ta, dị tính luyến ái chết tiệt lại tỏ tình với cậu, chuyện này không khoa học quá đi!

"Cái thứ như xu hướng tình dục..." Từ Kiếm Đông lại bắt đầu động tác vuốt ve trên hoạ mi của cậu, cười nói: "Có thể khám phá được mà. Còn có rất nhiều thứ đều cần về sau khám phá mới nhận ra được..."

"Nhưng mà~ ưm~ nhưng mà~ tôi chỉ thích~ a~ gái thôi~~~" Khoái cảm ít khi cảm nhận được trong thế giới hiện thực lại lần nữa từ dưới bụng xộc thẳng lên đầu, Trương Khải giãy giụa một cách đứt quãng.

"Không sao", Từ Kiếm Đông áp sát vào mặt cậu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ở khoảng cách gần, hắn nói vừa dịu dàng vừa kiên định: "Tôi sẽ từ từ khiến em nhận ra bản thân chân thực của mình."

Dừng lại một chốc, hắn nói tiếp một cách nguy hiểm: "Có điều nếu em bị ai khác quyến rũ, lúc đó anh đây không chắc sẽ làm gì đâu đó."

Hoạ mi bị hai tay của Từ Kiếm Đông đùa nắn đến mức bắn tinh, Trương Khải mềm nhũn chân chạy vào phòng tắm cọ rửa hồi lâu mới dần dần bình tĩnh lại.

Bất kể là cưa đổ Tô Thuỵ Minh, hay cưa đổ Từ Kiếm Đông... rốt cuộc là cậu đã nhảy cóc bao nhiêu tình tiết rồi hả?!

Ngay cả lưu lại cũng không có, đã bắt cậu đối diện với khung đối thoại lựa chọn... ngộ nhỡ xui xẻo chọn sai, tạo thành kết cục không có hậu thì phải làm sao?!

Vừa nãy cậu suýt thì tưởng mình sẽ bị Từ Kiếm Đông đụ luôn rồi đó được không!

Lựa chọn có độ khó cao thế này, không có sao lưu, tốt xấu gì cũng cho cậu hướng dẫn chứ! Cậu trạch nam mỗi lần chơi game yêu đương đều đọc hướng dẫn mà cưa gái sắp nôn ra máu rồi.

Độ khó cao, không hướng dẫn, nhảy cóc mấy đoạn tình tiết, đối tượng có thể chọn đều không phải kiểu mà cậu thích... Huấn luyện viên à, cậu có thể chọn không chơi game này có được không?!

Lần chần gần một tiếng đồng hồ, Trương Khải mới tắm rửa xong, ra khỏi nhà tắm một cách không tình nguyện, đối mặt với một trong số những nhân vật mà cậu chẳng muốn cưa tẹo nào ở bên ngoài.

"Tắm lâu thế, là muốn sạch sẽ thơm tho quyến rũ anh đây đè em à?" Ôm cậu vào lòng mà ngửi, Từ Kiếm Đông cười nói: "Yên tâm, sau này tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện bị tôi ăn sạch."

"Có điều, em không được bỏ chạy với mấy thằng đàn ông khác đâu nhé." Hắn dừng lại một chốc rồi nói.

"Thằng khác củ cải ấy!" Cuối cùng Trương Khải cũng không nhịn nổi nữa, cậu xù lông giãy khỏi lòng hắn, "Ông đây chắc chắn sẽ tìm gái, sống cuộc sống hạnh phúc!"

"Đã dễ dàng bắn tinh trong tay đàn ông thế này rồi..." Từ Kiếm Đông xoè tay, cười mờ ám: "Tôi mỏi mắt mong chờ."

"Cậu... cậu..." Trương Khải thầm tìm từ hồi lâu mà không biết phải phản bác ra sao, cuối cùng cậu nhìn ra chỗ khác, chuyển chủ đề: "À mà Chu Uy đâu? Sao cũng chẳng thấy đồ đạc của cậu ta nữa."

"Bây giờ em mới nhớ đến cậu ta à." Từ Kiếm Đông nở nụ cười của kẻ thắng cuộc, "Tôi đã giúp cậu ta thuê phòng bên ngoài, để cậu ta không bị chúng ta làm phiền, tiếp tục học hành tử tế rồi."

... Tại sao cậu lại thấy đối tượng bị quấy rầy bị ngược nhỉ...

Cậu trạch nam vốn cho rằng còn có chướng ngại vật đỡ hộ một chút lập tức cảm thấy cảm giác nguy hiểm bùng nổ.

May mà ngoại trừ nụ hôn sâu trước khi ngủ ra thì cả buổi tối, Từ Kiếm Đông chẳng làm gì đặc biệt quá giới hạn nữa.

Mới đầu Trương Khải còn thấp thỏm e sợ, sau đó cũng dần dần bình tĩnh lại, cậu ôm suy nghĩ "sống chết có số" tiếp tục tập trung vào sự nghiệp otaku lướt web diễn đàn đọc tiểu thuyết của mình.

Có điều...

"Chủ nhân, đây là rượu nho Celia đích thân ủ, chúc chủ nhân sinh nhật vui vẻ!" Cô mèo tinh dưới cây hoa đào bưng bình rượu, đỏ mặt nói.

Đại thần Đường à chương mới của anh... cậu đọc kiểu gì đây, cậu phải đọc kiểu gì đây hả?!

Cậu trạch nam đã "ủ" rượu cả đêm qua không nỡ nhìn thẳng, tắt máy tính, hậm hực bò về giường nằm.

Trước khi ngủ, cậu thầm tính toán xem lát nữa sẽ gặp ai trong mơ...

Mặc dù hành động bất ngờ tối nay của Từ Kiếm Đông khiến cậu sắp bùng nổ toàn thân, thế nhưng hình như đòn tấn công của Tô Thuỵ Minh vừa là thầy giáo, vừa là người đầu tiên tỏ tình đối với cậu còn lớn hơn.

Nhưng cậu chẳng muốn gặp ai trong hai người họ cả... Cầu gái cầu loli cầu đối tượng dễ đè!!!

CHƯƠNG 72:

Trương Khải tỉnh lại trên sofa trong phòng khách của Tô Thuỵ Minh, vừa mở mắt liền phát hiện ra mình đang nằm trên đùi đối phương.

"Thầy Tô..." Khoảnh khắc tỉnh táo lại, cậu hốt hoảng ngồi dậy.

"Tỉnh rồi à", Tô Thuỵ Minh đẩy kính, gật đầu nói, "Cởi quần áo ra, rồi đi tắm. Người toàn mùi rượu, chẳng ra dáng sinh viên gì cả."

"Vâng, vâng ạ." Trương Khải đã từng trải nghiệm một lần vào ban ngày nghe lời gật đầu, giơ tay bắt đầu cởi từng thứ trên người xuống.

Có điều đợi đến lúc cởi thứ cuối cùng, quần lót, cậu cũng dừng tay lại.

WTF! Ấy vậy mà cậu lại quên mất không cân nhắc chấn động "nếm rượu" đêm qua của Đường Yến đối với cậu lớn đến đâu!

Mặc dù vừa nãy đã cảm thấy có gì không đúng, nhưng đậu má ai có thể bảo cậu rằng, chất lỏng màu đỏ đang chảy ra từ cửa sau, thấm ướt quần lót còn chảy dọc theo đùi cậu không phải là thứ mà cậu đang nghĩ!

Còn sót lại cái thứ này, lại nghĩ đến sự vặn vẹo của thế giới mộng xuân... dẫu có dùng ngón chân để nghĩ thì cậu cũng biết sẽ bị đối xử ra sao.

"Thầy ơi..." Dừng động tác đang làm, Trương Khải gượng cười nhìn Tô Thuỵ Minh: "Quần lót để em mặc vào nhà tắm, lúc tắm em tự giặt nhé."

"Hừ!" Tô Thuỵ Minh lạnh lùng bật cười một tiếng, kéo cậu về ghế sofa, đè cậu xuống, một tay y giữ chặt cơ thể cậu, một tay tuột luôn quần lót của cậu xuống.

"Đây là cái gì?" Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ mang theo vài tia trắng chảy ra từ cửa động của Trương Khải, y lạnh lùng cười hỏi.

Thân thể cậu run bắn, mặc dù biết là cái gì, nhưng vật lộn giữa nói và không nói hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn không nói nên lời, "Éc... là..."

"Em không nói, vậy thầy tự nhìn." Tô Thuỵ Minh ngoáy ngón tay trong cửa động đó vài vòng, chấm một chút chất bẩn đó, rồi vân vê ngón tay và nói: "Là rượu vang và tinh dịch của người chịch em nhỉ."

"Ưm..." Bị nói đúng tim đen ngay tức khắc, Trương Khải chỉ có thể thành thật gật đầu.

"Nếu là rượu vang..." Tô Thuỵ Minh suy nghĩ một lúc, lạnh lùng cười nói tiếp: "Người chịch em là Đường Yến nhỉ?! Tối qua chơi vui ghê ha, thảo nào hôm nay đi học cũng đến muộn."

Người thì đúng là Đường Yến, nhưng cậu chơi chẳng vui chút nào okay?!

"Thầy ơi... em, em cũng đâu tình nguyện..." Trương Khải giải thích như giãy chết.

"Biết là em không tình nguyện." Bế ngang người cậu lên, vừa đi về phía phòng tắm, y vừa nói: "Nếu không thì ở đây thầy có mấy chai vang cao cấp liền, có thể đút cho lỗ đít của em uống à."

Bất kể nói thế nào, Trương Khải vừa thoát được một kiếp run lẩy bẩy, thì thào cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn thầy đã hiểu."

"Thật sự cảm ơn thầy thì..." Thả người vào bồn tắm, Tô Thuỵ Minh nâng đầu cậu lên: "Em bớt quyến rũ người khác đi, ngoan ngoãn chỉ cho mình thầy chịch thôi."

"Cái này em nói cũng chẳng được..." Cậu trạch nam vẫn luôn bị người đè trong mơ phiền muộn nói.

Cậu chẳng quyến rũ ai cả!!

Đậu má đều là tại cái tên rắn tinh lừa đảo kia!

Tốt nhất là ngày mai các đại sư ở núi P có thể bắt được Long Thất, thế giới của cậu sạch sẽ ngay okay?!

"Ồ?" Tô Thuỵ Minh cầm lấy vòi hoa sen từ trên giá xuống, mở vòi nước, vừa xối lên cơ thể trần truồng của Trương Khải, vừa nhướn mày hỏi: "Vậy ai nói mới được?"

Câu hỏi này cậu có biết đáp án đâu!

Đụ má ai có thể đoán trước được mỗi ngày ba người họ ai sẽ lên cơn điên chứ!

... WTF, không đúng, nói thế này không phải là như đang ngầm ám chỉ sau này cậu chỉ có thể để ba người họ chịch (trong mơ) sao?!

Cầu gái! Nếu không được thì bé trai mềm mại gầy gò dễ đè như thế cũng được!!!

Thầm đau khổ gào rú hồi lâu, cuối cùng Trương Khải nhả ra một câu trả lời đặc biệt sặc mùi sâu xa: "Có lẽ là... định mệnh."

"Định mệnh ư?" Tắm rửa sạch sẽ cho cậu xong, Tô Thuỵ Minh tắt vòi nước, cười nói: "Thầy chưa bao giờ tin tưởng vào thứ này."

Sau đó y lấy một thứ ra từ tủ trong nhà tắm, "Bây giờ phải rửa cả bên trong của em nữa", y nâng đầu cậu lên, mỉm cười nói.

... Thầy à, tại sao trong nhà thầy lại có cái thứ vừa nom đã thấy rất không hài hoà như ống tiêm cỡ lớn vậy?! Cậu trạch nam đã từng xem vài bộ AV Nhật nặng đô run bần bật toàn thân.

"Đây là dụng cụ dạy học mà thầy đặc biệt mua vì em đó", sau khi bơm đầy nước ấm vào xi lanh, Tô Thuỵ Minh giơ vật có trụ thuỷ tinh dung tích 250 ml, không có kim tiêm trong tay lên.

Mấy thứ "thước" lúc trước thì thôi, lần này cái thứ này giống đồ dạy học chỗ nào hả?!

Nói thế thì văn phòng phẩm toàn thế giới đều sắp khóc cả đó okay?!

"Thầy..." Bị sắp thành tư thế quỳ sấp, Trương Khải run rẩy ngoái đầu nhìn Tô Thuỵ Minh bơm đầy nước vào ống tiêm, cậu cầu xin: "Chúng ta... chúng ta không dùng cái này có được không?"

"Không được đâu." Tô Thuỵ Minh vươn ngón trỏ chọc vào cửa sau đã bị rượu vang và tinh dịch tối qua làm bẩn của cậu, khuấy vài cái rồi bảo: "Trong đít em toàn là mấy thứ này, lát nữa làm sao mà thuyết trình tử tế được? Lẽ nào em lại định nói lung tung rồi không qua được?"

Trong mơ mà còn phải thuyết trình môn Tài chính?! Đậu má đây là chuyện cho người làm à?!

Trương Khải còn muốn giãy giụa, hoa cúc lại đột nhiên bị đoạn đầu thon dài của ống tiêm đâm vào, cửa hang đã ướt từ lâu liền ngậm luôn phần đầu ống tiêm, bao chặt lấy nó mà chẳng phản kháng lại chút nào.

"Hừ, miệng bảo không muốn..." Tô Thuỵ Minh một tay cầm ống tiêm, một tay ấn đều xi lanh, lạnh lùng cười nói: "Đằng sau lại tiếp nhận giáo dục vui vẻ thế này."

"Ưm~~~ A~~~" Cửa hang đã từng bị súc ruột, tối qua còn bị ép ăn cả một chai rượu, hơi phản kháng một tí liền uống hết nước ấm bị đẩy vào, cảm giác nước đổ vào khiến Trương Khải không kìm được kêu thành tiếng.

"Đón nhận cả ống tiêm dễ thế này", nhìn thấy mực nước trong ống tiêm sắp hết, Tô Thuỵ Minh nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Đít em lúc trước đã từng học môn súc ruột rồi ha."

Trương Khải nhìn đi chỗ khác, chột dạ mà phủ nhận: "Đâu~ đâu có~~~ ư~"

"Bất kể rồi hay chưa, thầy đều phải cho em học chương trình cao cấp khó hơn." Nói đoạn, Tô Thuỵ Minh bơm hết nước trong ống tiêm vào cửa động của cậu.

Rút đầu ống ra ngoài, y vỗ mông cậu và bảo: "Kẹp chặt vào, chảy ra một giọt là thầy sẽ tăng thêm độ khó cho em đấy."

"A a~~~" Ý trong lời nói của Tô Thuỵ Minh khiến Trương Khải không nhịn được bắt đầu run rẩy, cậu dùng sức co cửa hang lại, cố gắng nhốt số nước đã lấp đầy vách ruột ở trong người mình.

Mặc dù bây giờ trong bụng chỉ mới bị đổ 250 ml, nhưng cảm giác hơi đầy trong hoa cúc vẫn khiến cậu thấy khó chịu. Hơn nữa...

"Ư~~~" Cậu còn chưa nỗ lực kẹp chặt cửa sau được bao lâu, cửa động khép kín đã bị ống thuỷ tinh cắm vào lần nữa, dòng nước ấm áp nhưng dữ dội lại tuôn vào.

Bình Luận (0)
Comment