Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 76

Chương 76:

Mới tỉnh dậy, Trương Khải dám khẳng định có gì đó không đúng.

Rõ ràng thực ra cậu đã chấp nhận sự thực sau khi trải qua nhiều lần mộng xuân thế này, có thể mình sẽ gei thật. Dù gào thét đòi gái đòi loli đòi shota, đó chẳng qua chỉ là lần giãy giụa cuối cùng vì cậu không muốn bị người khác thông.

Phải, ngay cả chuyện yoooo thật, áng chừng cậu phải là người nằm dưới, cậu cũng tính trước rồi. Mặc dù "chú nhịn được thím không nhịn được", nhưng ngộ nhỡ chuyện không may này xảy ra thật, cậu cũng chỉ có thể nhịn.

Thế nhưng, tiền đề của tất cả những điều này đều là cậu vẫn còn là một thằng con trai bình thường dùng em nhỏ đằng trước để đạt khoái cảm okay?!

Dùng hoa cúc đằng sau cũng cao trào được thì còn giãy giụa với không giãy giụa, đè với bị đè cái củ cải à.

Thế nhưng trong giấc mơ đêm qua... "Thầy ơi~~~ Còn muốn nữa~ ư~ muốn nữa~~~" .... Đậu má thằng quỷ sứ này là ai vậy?!

Trương Khải cậu còn lâu mới dâm đãng thế này okay?!

Vừa thuyết trình vừa bị chịch đến mức thất thần mà còn muốn nhiều hơn nữa, cái tình tiết này xem trong phim heo thì được, đặt bản thân vào không phải là muốn mạng già này sao?

Sau này cậu còn mặt mũi nào mà học tiết Tài chính, đi gặp Tô Thuỵ Minh đây?!

Trương Khải nằm trên giường, trốn trong chăn lộn mấy vòng, thế nào cũng không muốn dậy đến địa điểm tập trung, tham gia chuyến picnic ngày hôm nay.

"Dậy nào!" Chăn trên người cậu bị người giật mất, người giường dưới đang đứng trước giường mỉm cười nhìn cậu, "Em còn mười lăm phút để rửa ráy thay đồ, nếu không là chúng ta sẽ đến muộn đấy."

"Tôi không muốn đi nữa." Trương Khải ngồi dậy, phiền muộn nói: "Cậu nói xem tôi giả bệnh không đi có được không?"

"Tô Thuỵ Minh tin chắc?" Từ Kiếm Đông vừa giơ tay kéo tay cậu, vừa nói: "Để anh đây cho em dịch vụ đánh thức vậy."

"Ế?" Trương Khải còn chưa phản ứng lại, cơ thể đã cong oằn xuống vì cánh tay bị kéo, cặp môi ấm áp của Từ Kiếm Đông hôn lên môi cậu.

Đầu lưỡi mềm mại trơn tuột thành thạo tách phòng tuyến răng môi của cậu ra, tấn công thẳng vào trong miệng cậu, quấn lấy đầu lưỡi của cậu.

"Ư~~~" Tay còn lại của Từ Kiếm Đông lén lút mò lên gốc đùi của Trương Khải, khẽ khàng vẽ vòng tròn trên quần lót của cậu, khiến cậu phát ra tiếng thở dốc giữa nụ hôn.

Đêm qua vừa mới mộng tinh, mới sáng sớm đã bị người ta ra tay chơi đùa, hoạ mi của cậu dễ dàng đứng dậy.

"Ư~" Nhận ra sự thay đổi dưới bụng của mình, Trương Khải đỏ bừng mặt muốn đẩy người đang xâm phạm mình ra, trốn về sau.

Nhưng chẳng đợi cậu bắt đầu, Từ Kiếm Đông đã liếm môi cậu một cái rồi tách ra, bàn tay làm chuyện xấu cũng rời khỏi cái nơi đã từ từ ngỏng đầu lên đó.

"Lần này tỉnh táo rồi chứ?" Từ Kiếm Đông nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười nói: "Có điều cậu chỉ còn lại năm phút thôi."

Đương nhiên là cậu tỉnh táo rồi, đậu má ngay cả bên dưới cũng tỉnh hẳn rồi.

Còn mười phút cuộc đời quý báu của cậu cứ thế bị lãng phí (?) mất rồi a a a!!!

Trương Khải tức giận lườm Từ Kiếm Đông ra vẻ vô tội còn đòi được tuyên dương, cuối cùng chẳng nói gì mà phi thẳng vào nhà vệ sinh, nhanh chóng rửa ráy rồi lại lao ra mặc quần áo, túm lấy điện thoại rồi chạy thẳng.

Có điều, trong cơn loạn lạc này thế mà cậu vẫn không quên tìm hai miếng băng dán cá nhân từ ngăn kéo ra dán lên chỗ gáy mình.

Dấu hôn thì thôi, dấu răng gì đó chắc chắn sẽ bị bạn học cả lớp quan sát đó okay?!

Đợi đến điểm tập trung ở cổng trường, Trương Khải mới phát hiện ra tất cả mọi người định đi đều đến rồi, chỉ đợi cậu và Từ Kiếm Đông. Tô Thuỵ Minh đứng trước cửa xe bus gật đầu với hai bọn họ, ra hiệu cho họ lên xe rồi quay đầu vào.

"Vậy mà chẳng ai đến muộn cả, chuyện này không khoa học mà." Lúc đi về cuối xe bus tìm chỗ ngồi, Trương Khải liếc nhìn điện thoại, xác nhận mình đến đúng giờ, cậu bèn thì thầm cảm thán với Từ Kiếm Đông.

"Trong số sinh viên mới năm nay, người dám đến muộn về sớm hoặc vô tội nghỉ tiết của thầy..." Người đằng sau cậu còn chưa cất tiếng, Tô Thuỵ Minh đi đằng trước đã ngoái đầu lại nói: "Có thể đếm được trên đầu ngón tay."

Cậu trạch nam hôm qua vừa mới trốn tiết bị nói trúng, lập tức cúi đầu không dám nói nữa.

Từ Kiếm Đông xoa đầu cậu, mỉm cười tiếp lời: "Nhắc đến đó, lúc khai giảng bỏ mất lần họp lớp đầu tiên của thầy, em mãi vẫn chưa tìm được cơ hội xin lỗi thầy."

"Thế à?" Tô Thuỵ Minh cũng cười: "Thời gian và sức lực của thầy không nhiều đến mức đi điểm danh họp lớp đâu."

Cậu trạch nam đi họp lớp về sớm cũng bị tính sổ lén lút ôm chỗ bị nói trúng lần nữa.

Người trong lớp muốn đi núi P cộng thêm Tô Thuỵ Minh xấp xỉ ngồi kín một cái xe, cộng thêm việc họ đến muộn, cả chiếc xe chỉ còn hàng ghế sau cùng là trống chỗ.

Cái xe này mỗi hàng ghế có bốn chỗ ngồi, chỉ có hàng cuối cùng là có năm chỗ, vì không có lối đi ở giữa.

Nhìn các bạn học ngồi hai người một trước mặt mình, cậu trai từng thẳng vừa bị tỏ tình kép hôm trước khóc ròng ngồi giữa Tô Thuỵ Minh và Từ Kiếm Đông.

Kinh nghiệm xem anime nhiều năm mách bảo cậu rằng, phía trước chắc chắn có báo động đỏ!

Xin người có lòng tốt tạo lá chắn đỡ đạn a a a a a!!!

Hôm nay không đi cùng đại thần Đường chắc chắn là sai lầm lớn trong đời okay?!

Cậu trạch nam cả đời này còn chưa đi tỏ tình và chưa được gái tỏ tình đã bị đàn ông double kill run bần bật nhìn hai người hai bên mỉm cười nói chuyện, một nỗi xúc động gửi tin nhắn cầu cứu bạn bè ngoài cuộc tự nhiên nảy sinh.

"Ai si tê ru~" Trương Khải rút điện thoại ra một cách vô cùng thành kính, phát hiện ra quả nhiên là tin nhắn của Đường Yến cấp thánh trị liệu: "Anh đang chuẩn bị xuất phát, có khi còn gặp em trên đường đấy ^^"

Cậu cảm động nắm chặt điện thoại: Đường Yến sama, chúng ta đúng là có thần giao cách cảm mà.

"Hôm nay Đường Yến đến à?" Tô Thuỵ Minh liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu, cau mày nói.

"Dạ..."

"Đúng đó! Đêm qua Trương Khải đã bảo em rồi." Từ Kiếm Đông cắt lời Trương Khải, hắn bá vai cậu, nhấn mạnh lời lặp lại với Tô Thuỵ Minh: "Chuyện gì cậu ấy cũng kể với em rồi."

"Ồ. Vậy em ấy có bảo em rằng..." Tô Thuỵ Minh đẩy kính, "Hôm nay về xong, kí túc xá của các bạn trong lớp sẽ có chút điều chỉnh, Trương Khải được chuyển đến phòng 706 bên cạnh không?"

"Ế???" Đừng nói đến kể cho Từ Kiếm Đông, ngay cả bản thân cậu cũng chưa được nghe đã bị chuyển phòng, Trương Khải phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

"Á, lẽ nào thầy chưa nói cho em sao?" Tô Thuỵ Minh gạt cánh tay trên vai cậu ra, chỉnh lại cổ áo cho cậu: "Xin lỗi, hôm qua đặt hết chú ý lên người em, quên mất chuyện này."

"Lạm dụng chức vụ là mở đầu cho phạm tội kinh tế đó, thầy à." Từ Kiếm Đông đổi sang gác cả người lên thân Trương Khải, mặt mày thản nhiên: "Nếu không thể ở cùng kí túc với A Khải, có thể bọn em phải chuyển ra ngoài ở vậy."

... Nói thế, bất kể là chuyển phòng kí túc hay chuyển ra ngoài ở... Mấy người đều không hỏi mong muốn của đương sự sao?!

Cậu trạch nam có lá chắn quá mỏng, không thể bảo vệ bản thân vô cùng bất lực thầm xỉa xói.

Chương 77:

Từng có một lựa chọn địa điểm du lịch đặt trước mặt Trương Khải, cậu không trân trọng, đợi đến khi đánh mất mới hối hận mà không kịp, chuyện đau khổ nhất thế gian cũng chỉ thế mà thôi.

Nếu ông trời có thể cho cậu một cơ hội làm lại, cậu sẽ nói bốn chữ với thầy giáo: Chọn chỗ gần nhất.

Nếu phải thêm giới hạn cho địa điểm này, cậu hi vọng là... trong trường đại học F...

Ngồi cứng đơ cả người ở hàng ghế cuối xe bus suốt hai tiếng đồng hồ, chờ đến lúc xe đến núi P, Trương Khải bị nói trúng mấy phát lao ra cửa mới cảm giác được mình được nhìn thấy ánh sáng và sống trở lại.

Hàng ghế cuối có Tô Thuỵ Minh và Từ Kiếm Đông và hàng ghế đầu đầy tiếng nói cười rộn rã chắc chắn là hai thế giới khác nhau đó.

Bên này nom có vẻ vui vẻ hoà thuận, nhưng áp lực thấp vô cùng, đến mức chẳng có bạn học nào dám đến tán gẫu hoặc trao đổi đồ ăn vặt đó okay?! Cậu dùng ánh mắt đong đầy nước nhìn chăm chăm vào hàng ghế trước nửa tiếng đồng hồ mà chẳng có ai dám cứu cả!

Nói gì mà trái ôm phải ấp, Nga Hoàng Nữ Anh, các người không cập nhật dữ liệu bao lâu rồi hả?!

Có biết đầu năm nay nam chính bắt cá N tay đều có kết cục ra sao không?!

Itou Makoto chính là ví dụ tốt nhất! (Cuối cùng bị nữ chính đập chết) Dù cho không biết anime, nhiếp ảnh gia Trần nổi tiếng bạn cũng phải biết chứ?!

Huống hồ đối tượng của họ đều là gái, là gái!

Cậu trạch nam có đối tượng là đàn ông, hơn nữa đều từng chịch mình (trong mơ) không dám tưởng tượng ra tương lai của mình nữa.

Xin Đường Yến – nhà tâm linh vĩ đại, hướng dẫn yêu đương – mau cứu viện...

"Quả nhiên là chiếc xe này!" Đang xụ mặt thở dài, Trương Khải đột nhiên nghe thấy giọng nói đang mong chờ, người gánh vác trọng trách chữa trị đang mỉm cười đứng trước mặt cậu: "Anh vừa đỗ xe xong thì thấy các em đến, đây chính là duyên số nhỉ."

"Đường Yến sama..."

"Duyên số ư?" Từ Kiếm Đông xuống xe theo đứng đằng sau Trương Khải, gác tay lên vai cậu, hắn cười khẩy một tiếng, nói với Đường Yến: "Vậy có lẽ đã bắt đầu từ giây phút xe của anh xuất hiện đằng sau xe bus, đi theo cả đường, anh vất vả quá."

"Chẳng có tế bào lãng mạn gì thế này..." Bị Từ Kiếm Đông vạch trần trong nháy mắt, Đường Yến nhún vai cười nói: "Sẽ rất khó theo đuổi được người mình thích đấy."

"Tuỳ thuộc vào đối tượng", Từ Kiếm Đông bước lên trước một bước, ngang vai với Trương Khải, đổi thành bá vai cậu, "Nếu là cu cậu này thì tôi sẽ rất lãng mạn đó."

"Hơn nữa..." Từ Kiếm Đông nhìn chằm chằm vào mắt Trương Khải, liếm môi một cái, hắn nói tiếp: "Nếu đối tượng là con trai, thì có những việc còn quan trọng hơn là lãng mạn."

Người bị nhìn chằm chằm lập tức rùng mình, cậu còn lâu mới cảm thấy "những việc" đó có liên quan đến chuyện trong mơ hàng ngày nhé, hừ!

"Nói chuyện thì đừng chắn cửa, các bạn khác còn đang chờ xuống xe đây." Tô Thuỵ Minh đứng ở cửa xe, mặt mày vô cảm.

Cậu trạch nam bị ánh mắt của y lướt qua lập tức kéo hai người Từ Kiếm Đông và Đường Yến đứng sang một bên, nhường chỗ cho Tô Thuỵ Minh xuống xe, y cũng đi về phía họ.

Thế là cậu trạch nam còi cọc cao 1m68 chỉ có thể trợn mắt nhìn ba người bên cạnh ít nhất cũng cao hơn cậu nửa cái đầu nói cười với nhau, trong lòng càng ngày càng lạnh.

... Đường Yến sama đến, hình như áp lực lại càng lớn hơn, đây là ảo giác của cậu à?! Kĩ năng buff máu hôm nay biến hết thành hiệu ứng giảm máu, chuyện này không khoa học nhỉ?!

"Thầy Tô..." Lúc này một giọng nói yếu ớt chen vào, bị bốn người đột ngột ngoái đầu lại nhìn, lớp trưởng quệt mồ hôi không tồn tại, báo cáo: "Các bạn xuống xe hết rồi ạ, có phải chúng ta lên núi được rồi không thầy."

Nhìn lại quá trình lên núi, Trương Khải chỉ có một suy nghĩ: Thêm lần nữa, nếu phải thêm giới hạn cho địa điểm này, cậu hi vọng là... trong trường đại học F...

Trèo được nửa đường lên núi, lúc nghỉ ngơi mới phát hiện ra mình chẳng mang theo gì ngoài điện thoại, cậu muốn mua chai nước cũng phải mượn tiền người khác mới được.

Kết quả mở miệng cái lập tức nhận được ba chai nước khoáng, đưa cùng nhau thì không nói, đậu má đều là đã mở nắp uống một ít. Hôn gián tiếp gì đó cậu cũng nhịn, thế nhưng đù mé người đưa nước đều nhìn chằm chằm vào bạn, mặt mày cười mà như không, uống chai nào trước cũng rất áp lực đó okay?!

Nhưng đây không phải là trọng điểm.

Nửa sau của quá trình nghỉ ngơi, hot girl trong số sinh viên năm nhất mà cả khoa đều công nhận đột nhiên đi tới nhờ cậu giúp đỡ, sau khi bị dẫn đi, cô ấy bỗng dưng mỉm cười quái dị: "Nếu là người yêu thì nên tìm kiểu trưởng thành đáng tin cậy như thầy Tô chứ nhỉ."

Cậu còn chưa kịp đáp, lại có ba nữ sinh khác lại gần. "Yêu đương cùng lứa tuổi thì tốt hơn, sẽ không có khoảng cách!" Một người trong đó cười nói, hai người kia cũng nở nụ cười "bạn hiểu mà".

Thế là... Trương Khải thê thảm chạy về gần như thục mạng.

Người yêu cái củ cải, yêu đương cái củ cải, bạn hiểu mà cái củ cải! Cậu mà hiểu thì không phải chắc chắn cậu gei sao?

... Được thôi, đúng là cậu hiểu, hiểu ngay tắp lự.

Đương nhiên, đây cũng không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, lúc còn cách chùa trên núi P 500 mét, cậu trạch nam quanh năm thiếu rèn luyện cơ thể đã sái cả chân rồi.

Cái vụ trẹo chân ấy, chẳng lớn cũng chẳng nhỏ. Mặc dù Trương Khải cảm thấy xoa xoa một chút, nhịn đau đi vài bước là được, thế nhưng bất kể thầy Tô, anh Kiếm hay đại thần Đường đều tỏ vẻ không đồng ý.

Thế là, cậu cảm thấy mình chỉ có thể làm phiền người khác dìu đi.

Còn về việc tại sao lại là "cảm thấy"...

"Lên đây", Đường Yến quay lưng lại với Trương Khải đang ngồi trên tảng đá ven đường, y cúi người cong lưng, nói rất tự nhiên: "Anh cõng em đi."

Mặc dù đã chẳng còn bao khả năng, nhưng cả đời này cậu chưa từng được cõng gái, chẳng muốn bị trai cõng trước tí nào cả!

Nhưng người ta đã tạo tư thế định cõng rồi, cậu mà từ chối thì có lộ rõ là không nể mặt đối phương không.

Hơn nữa đó còn là đại thần Đường, idol trong lòng cậu nữa!

Thế là, Trương Khải run lẩy bẩy trèo lên tấm lưng rộng rãi kiên định của Đường Yến, sau đó được y đỡ chắc trên lưng, tiếp tục trèo lên núi.

Có điều vừa được cõng lên cậu đã đau trứng.

Dù cho không nói đến ánh mắt của hai người hôm qua vừa mới tỏ tình kép với cậu, chỉ ánh mắt của đám bốn bà hủ nữ mới để lộ kia cũng đủ no rồi đó okay?!

Cậu trạch nam đã bị đổ không ít kiến thức kì quái ở web AB và các diễn đàn ACG lập tức phá giải được hàm nghĩa trong đó: ""Kẻ phá couple của tôi ắt phải chết!"

Đừng thế mà cưng ơi! Nếu thầy Tô hoặc anh Kiếm là người đầu tiên bảo cõng, thì cậu cũng sẽ nhận lời mà.

Trương Khải khóc ròng nghĩ...

Chương 78:

Đường Yến cõng Trương Khải tiếp tục đi lên theo cầu thang rất vững, không chỉ không tốn sức, ngược lại y còn cười nói: "Lần trước anh đã muốn nói: Con trai như em mà nhẹ thế này thì không được, sau này phải ăn nhiều vào."

... Chẳng làm gì toàn ăn mì tôm, đại thần Đường à anh thật sự có lập trường nói sao?!

Nằm sấp trên tấm lưng rộng của Đường Yến, Trương Khải nghĩ ngợi rồi rốt cuộc không xỉa xói ra miệng.

Thời tiết cuối tháng chín vẫn còn hơi hanh khô, cảm nhận được người dưới thân toát ra hơi nóng, cậu không kìm được hơi đỏ mặt, có điều nghĩ tới ánh mắt lạnh như đao, vẫn luôn cứa trên lưng mình, mặt cậu lại trắng bệch.

Vậy nên khi Đường Yến cõng cậu đến trước cửa chùa bằng phẳng trên núi P, cậu lập tức bày tỏ mắt cá chân đã không còn đau mấy nữa, có thể tự đi được rồi.

Đợi đến khi cuối cùng cũng được thả xuống đất, cậu vội vàng hoạt động mắt cá chân, rảo bước vài bước, chứng tỏ với hai người đứng bên cạnh đang nhìn trừng trừng rằng mình chắc chắn không cần được cõng nữa.

Tô Thuỵ Minh gật đầu không nói, Từ Kiếm Đông hừ một tiếng rồi cũng chẳng nói gì nữa.

Vậy mà dễ thế đã qua cửa rồi... Trương Khải thở phào nhẹ nhõm.

WTF, không đúng! Tại sao ông đây lại chột dạ?!

Không phải cậu chưa đồng ý một lời đề nghị hẹn hò nào sao?! Cậu vẫn còn là người tự do mà!

Dù cho cậu có hẹn hò với ai trong hai người họ thật, cậu để Đường Yến cõng một tí cũng không sao mà!

Hiện tại cậu và đại thần Đường vẫn là quan hệ nam nam thuần khiết á!

Không biết tại sao, cứ cảm thấy... câu trên hình như không đúng chỗ nào ấy?

Trương Khải vừa suy nghĩ lung tung, vừa theo đoàn người bước vào chùa.

Vừa bước vào khu vực chính điện của chùa, Trương Khải lập tức hoạt bát hẳn.

Cầu đại sư, cầu "A Di Đà Phật, xin thí chủ dừng bước", cầu "trên mặt thí chủ có yêu khí"...

Bây giờ mà có một Pháp Hải (đại sư trong Thanh Xà Bạch Xà) xuất hiện bắt con xà tinh Long Thất, cậu sẽ tặng cho chùa một bức hoành phi "công đức vô lượng" okay?!

Có điều mong thì mong vậy, kết quả Trương Khải vòng mấy vòng liền trước mặt mỗi nhà sư trong chính điện, ngoại trừ mỉm cười vỗ hòm công đức mà không nói gì, thì các đại sư đều chẳng có phản ứng gì đặc biệt khác.

Sau vô số lần ba người Từ Đường Tô tích công đức thay cậu, cuối cùng cậu trạch nam nghèo rớt mồng tơi cũng thở dài chấp nhận số phận, theo các bạn học rời khỏi chính điện.

Sau đó lúc đến tháp lâm (quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường toạ lạc gần chùa chiền), cậu lại bị chặn đường.

"Anh bạn nhỏ, tôi thấy ấn đường cậu u ám, sợ là có yêu khí quấn thân." Đối phương vái chào, nói với vẻ mặt lo lắng.

Sau đó, Trương Khải khinh thường đi thẳng qua.

Đụ má, tìm đạo sĩ xem tướng trong chùa, phải ngu cỡ nào mới làm vậy chứ?!

Đạo sĩ đó bị coi thường mà không hề nhụt chí, ngược lại còn móc một xấp danh thiếp từ túi quần âu dưới lớp đạo bào ra, lần lượt nhét cho mấy người xung quanh, rồi vẫy danh thiếp chưa phát hết trong tay, "Gặp khó khăn thì đến núi K tìm đạo sĩ nha", cười nói xong người đó liền đi mất.

Núi K cũng là ngọn núi Phật giáo nổi tiếng okay?! Cướp địa bàn làm ăn coi chừng bị đánh đó cưng à!

Chẳng thèm nhìn tấm danh thiếp nhàu nhĩ bị nhét vào tay mình, cậu bỏ nó vào túi quần, đang định đuổi theo các bạn học trước mặt thì lại thấy Tô Thuỵ Minh nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp cũng nhàu nhĩ như vậy trong tay y.

"Thầy Tô... có vấn đề gì sao?"

"Không có gì." Tô Thuỵ Minh lắc đầu, rụt danh thiếp về rồi mới nói: "Chỉ là nhớ tới một người bạn bảo trên núi K có một đạo quán nhỏ, không cởi mở với bên ngoài lắm, nhưng lại rất xuất chúng với Đạo gia hiện nay."

...

Đạo trưởng à cứu tôi với a a a a a!!!

Đạo sĩ đó đã đi mất dạng từ lâu, Trương Khải lấy danh thiếp trong túi ra nhìn lại...

"Đoàn Phi Trần đạo quán núi K", sau đó, chẳng có gì nữa...

Ngay cả địa chỉ, số điện thoại đều không có, đạo trưởng à ngài in cái danh thiếp này có ý nghĩa gì, có ý nghĩa gì không?!

Uể oải đuổi theo đám người đến tháp lâm, cậu otaku chẳng hề có hứng thú đối với lịch sử văn minh, đặc biệt là văn cổ, mới nhìn mấy cái đã mất hứng, nhàm chán quay vòng giữa bia của các thế hệ cao tăng hồi lâu, cậu mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Anh Kiếm! Thầy Tô! Đại thần Đường! Còn cả các bạn cùng lớp... Mọi người đi đâu cả rồi?!

Đột nhiên biến thành một mình đứng giữa nghĩa trang, nếu không phải nghĩa trang này chôn toàn cao tăng, tình cảnh bây giờ của cậu chắc chắn có thể làm mở đầu tiểu thuyết kinh dị!

Thở dài, định quay lại đường cũ tìm mọi người, kết quả vừa mới quay lại, Trương Khải liền suýt nữa thì sợ vãi đái!

Không biết từ lúc nào đã có một người đứng đằng sau cậu, á, không phải, là yêu...

Trên quần áo trắng muốt ngày càng có nhiều hoa văn màu đỏ hơn, Long Thất lần đầu chưa được triệu hồi đã xuất hiện đang ngẩn người nhìn một tấm bia, khuôn mặt mà từ trước đến nay Trương Khải nom không lừa đảo thì là ngu ngốc lần đầu hoàn toàn yên tĩnh.

"Éc... anh quen người ta à?" Cậu ngó tấm bia mộ, miễn cưỡng nhìn ra hình như đây là phần mộ của một nhà sư nào đó hơn năm trăm năm trước, bèn dè dặt hỏi người trước mặt.

"Tôi chỉ quen các thiên kim tiểu thư, không quen hoà thượng." Long Thất nhún vai, cuối cùng cũng quay người lại không nhìn bia mộ nữa, sau đó...

"Cậu đến núi P..." Y mỉm cười nguy hiểm với Trương Khải: "Là muốn tìm một tên đầu trọc đến bắt ông đây à?!"

"Đâu có... Cụ à cụ hiểu nhầm rồi." Trương Khải lập tức toát mồ hôi lạnh, cười xoà: "Tôi đến thăm quan thôi, chưa biết chừng mình còn có chút duyên với Phật, được một vị cao tăng nào đó ưng ý nhận làm đệ tử, sau này không còn phải phát rầu với việc cưới vợ sinh con mua nhà mua xe nữa, ha ha."

"Không xuất gia thì sau này cậu cũng không cần phải lo lắng những chuyện này nữa, ha ha." Long Thất xỉa xói không thèm nể tình.

"Nhờ phúc của cậu, tu vi của ông đây bây giờ đã hồi phục lại một chút rồi." Y tiếp tục cười nham hiểm: "Nếu cậu đã muốn có duyên Phật, tôi giúp cậu là được."

Nói xong, Trương Khải chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, đợi tầm nhìn rõ nét trở lại, cậu đã không còn ở tháp lâm nữa.

Đang giữa mùa thu, một vùng hoa mộc trăm năm tuổi trước mắt đang độ nở rộ hoa tí xíu đầy cây, mùi hoa mộc nồng nàn bao phủ dày đặc quanh cậu.

Không biết là do mùi hương ùa vào mũi, hay là vì nguyên nhân khác, Trương Khải chỉ cảm thấy toàn thân dần dần trở nên khô nóng, ngay cả dưa chuột dưới bụng cũng lén lút đứng dậy từ bao giờ.

"Chỗ này không mở cửa với bên ngoài, mời thí chủ mau rời bước." Một giọng nói lành lạnh vang lên đằng sau cậu.

Quay người lại nhìn, một người mặc áo cà sa đang đứng ở đó. Mái tóc dài buộc đằng sau cho thấy hắn là một cư sĩ tu hành không xuống tóc, nhưng khuôn mặt thanh tú bình lặng đó còn tách rời thế tục hơn các nhà sư trong chùa.

Thế nhưng ngắm một người thanh tâm quả dục như vậy, Trương Khải lại cảm thấy hoạ mi của cậu càng nóng bỏng cứng rắn hơn nữa. 

Bình Luận (0)
Comment