“Bạch Tuyên tỷ tỷ, tỷ dừng ở đây được rồi, đường đi tiếp đại khái muội đã biết, tỷ và Tiểu Vân vào không gian của muội nghỉ một chút đi. Đến nơi muội sẽ gọi.”
Không để Bạch Tuyên kịp trả lời bông hoa sen huyết sắc trên trán Tử Điệp Y sáng lên, hai mẹ con Bạch Tuyên liền biến mất.
Tử Điệp Y thật rất muốn gặp Lý Văn nên nàng bất chấp việc tiêu hao nội lực vận công hết sức phóng về Thần Sơn, những người đi đường quanh đó chỉ cảm giác một cơn gió thoảng qua.
“ Mặc, không biết hiện giờ tứ muội sao rồi? Chuyện của Lý Văn ta bây giờ thật không biết làm sao nữa. Không biết hắn có cầm cự qua nổi tháng này không, chất độc trong người hắn phát tác càng ngày càng nhanh. Khoảng hai tháng nữa chỉ sợ....thật khó nói a.” Thiên Tĩnh thở dài nhìn về phương xa.
Khiêm Mặc không nói gì, trầm mặc nắm tay người yêu. Hắn cũng hiểu tâm trạng của Thiên Tĩnh, thật ra chính hắn cũng rất muốn giúp tứ muội phu nhưng lực bất tòng tâm a. Chỉ mong muội phu chịu đựng được đến lúc tứ muội trở về.
“ Mặc, hai đứa nhóc sao rồi?” Không muốn quá lo lắng người yêu quá lo về Lý Văn, Thiên Tĩnh liền chuyển đề tài khác nói.
“ Hai đứa nó bị ta lừa cho uống thuốc an thần đang ngủ trong phòng đấy. Hình như vì lúc trước bị ảnh hưởng quá sâu khi mất mẹ nên giờ chúng rất sợ mất thêm cha, không quản ngày đêm ở bên cạnh Lý Văn. Có điều bọn chúng quá nhỏ, cứ như vậy sức khỏe của chúng cũng thật không xong. Haizz....” Nhắc đến hai đứa cháu này, Khiêm Mặc vạn phần bất đắc dĩ. Sao chuyện nhà tứ muội mình cái nào cũng quá rắc rối khó giải quyết quá vậy trời.
“ Huynh dám bỏ thuốc cháu mình hả? Thuốc an thần uống không đúng rất có hại có hệ thần kinh của con nít. Huynh làm vậy có tin muội độc chết huynh không?”
“ Mới không phải, lượng thuốc ta cho rất ít, cũng đã hỏi qua Vụ Ảnh, hắn nói không có bao nhiêu tác dụng phụ.” Khiêm Mặc thuận miệng trả lời xong hắn mới giật mình. Đây đâu phải giọng Thiên Tĩnh, ngoài hắn trong phòng còn ai đang nói chuyện với mình chứ?
“ Hừ! Xem như huynh biết điều, nếu không coi muội chỉnh huynh thế nào!” Một bóng người dần hiện lên trong phòng làm hai người Khiêm Mặc vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“ Tứ muội, muội đến rồi, rốt cuộc muội đã đi đâu vậy hả? Muội có biết chúng ta lo cho muội thế nào không? Mà khoan, sao ta có cảm giác muội hình như thấy khác xưa quá vậy?” Mặc dù nhìn nữ nhân bịt mặt xa lạ trước mắt không có điểm nào giống với sư muội mình nhưng may cảm giác thân thuộc vẫn còn, nên hắn mới chắc chắc là tứ muội, Thiên Tĩnh có chút lạ hỏi.
“ Muội chỉ đến chào hỏi hai huynh một chút, để Bạch Tuyên nói chuyện với hai người đi, muội phải lập tức qua xem Lý Văn cái đã.” Không đợi hai người kịp phản ứng, Tử Điệp Y đã biến mất để lại hai mẹ con Bạch Tuyên không biết từ đâu hiện ra đang ngơ ngác nhìn họ.
~~~~
Hiện Tử Điệp Y đang đứng trước cửa mật thất nơi Lý Văn đang ở nhưng nàng lại chần chừ không dám vào. Nàng bây giờ thật phân vân không biết nên gặp hắn với thân phận nào?
Chính nàng đi vào? Lúc trước nàng từng nói nếu không phải chính hắn tìm mình thì nhất quyết không nhìn hắn không phải sao? Quỷ y đi vào? Kính nhờ, trong thiên hạ ai chẳng biết Quỷ y thích hại người hơn cứu người, gặp mặt hắn dám cho trị mới lạ.
Thôi thôi.... khỏi nghĩ, bộ dáng nàng bây giờ hắn nhận cũng mặc kệ, không nhận ra cũng chả sao, nàng trước trị cho hắn xong đi đã rồi tính tiếp, ở đây suy nghĩ chi cho mệt óc. Thông suốt Tử Điệp Y hít sâu một hơi đi vào mật thất. Nhưng cảnh tượng bên trong nhất thời làm Tử Điệp Y ngây ngươi không giám tin vào mắt mình.
Trong mật thất ẩm mốc, tâm tối như ngục tù, thứ nổi bật nhất bên trong chính là Lý Văn khắp người bị trói bằng những sợi dây xích thô to như cánh tay người trưởng thành, treo lơ lửng ở giữa phòng. Sắc mặt hắn tái nhợt không còn chút máu, môi tím đen, mái tóc đen bóng trước kia quá nửa đã chuyển sang màu xám làm hắn nhìn vô cùng tiều tụy, yếu ớt. Đâu còn bộ dạng anh tuấn, soái khí, lạnh lung, cao ngạo như thần nhân mà thường ngày nàng vẫn thấy cơ chứ.
Nhưng điều khiến Tử Điệp Y kinh hoảng không phải là điều này. Mà là những đường màu đen to như tay trẻ em nhìn như mấy con giun đang không ngừng di động, nhúc nhích dưới lớp da, bò khắp trên người Lý Văn. Nhìn thật khiến người khác buồn nôn không chịu được.
Vụ Ảnh cũng có mặt trong mật thất, hắn không chú ý đến Tử Điệp Y mới tới, hay nói hắn căn bản không còn tinh lực để làm việc đó. Hắn đang hợp sức với quốc sư Phong Mâu quốc áp chế trùng độc sắp phát tác trong người Lý Văn. Đây đã là lần thứ ba trong ngày độc tính phát tác.
Sự đau đớn khi bị những con trùng độc bò lung tung trong kinh mạch thật không phải người thường có thể chịu được, nên lúc này thường là lúc Lý Văn dễ phát điên nhất. Thấy Lý Văn bị dằn vặt không biết bao nhiêu lần, Vụ Ảnh thậm chí có lúc muốn giúp hắn một đao chết đi cho thảnh thơi nhưng Lý Văn lại không muốn.
Hắn thật nghĩ không ra vì chờ đợi một người mà bất chấp bị tra tấn như vậy được sao? Hắn không hiểu, thật không hiểu, có lẽ vì hắn chưa từng yêu ai bao giờ nên mới không hiểu chăng? ( Vam: anh chờ đi, anh công của anh đã được mang đến rồi nè…. Hì hì dù anh ko thấy được *cười gian*)
Tử Điệp Y thất thần, vô ý thức đi về phía Lý Văn, hoàn toàn bỏ mặc hai người còn lại trong phòng. Nàng vươn tay chạm lên khuôn mặt hắn, nước mắt nhịn không được chảy dài trên má nàng.
“ Văn, vì cái gì chàng phải chịu khổ như vậy cơ chứ? Ta đáng để chàng phải chịu đựng như vậy sao? Không! Ta không đáng, không đáng a....!”
Lý Văn vốn thần trí vì đau đớn mà mơ hồ khi nghe được âm thanh của Tử Điệp Y lại mạnh mẽ mở to mắt nhìn về phía nàng. “ Y Y, Y Y thật là nàng sao? Haha rốt cuộc ta cũng đợi được nàng tới rồi haha....”
Nghe tiếng cười sung sướng của Lý Văn, tim Tử Điệp Y chỉ cảm thấy càng ngày càng đau thêm, nhìn hắn chịu đau đớn mà vẫn cười được nàng càng câm hận kẻ đã hại hắn. Ngươi cứ chờ đi, ta sẽ làm ngươi còn đau khổ hơn như vậy gấp trăm ngàn lần! Không phải cứ sống là may mắn đâu!!
Tử Điệp Y đi về phía Lý Văn, trên tay nàng xuất hiện một con dao nhỏ tinh xảo, cắt mạnh vào cổ tay mình cho máu chảy ra đưa lên miệng Lý Văn “ Chàng uống đi, nó sẽ giúp chàng khống chế trùng độc, giảm bớt đau đớn. Đừng chống cự, máu đã chảy, chàng muốn máu ta chảy lãng phí sao?”
Lúc đầu Lý Văn tính quay đầu đi không uống nhưng nghe Tử Điệp Y nói hắn liền cố nuốt, hắn cố liếm vết thương mong nó nhanh ngừng chảy nhưng vết thương quá sâu và Tử Điệp Y cố ý vận công để vết thương không khép lại nên không được. Mặt Tử Điệp Y rất nhanh trắng bệch, qua tầm hai nén nhan, máu nàng mất hết gần một nửa nàng mới thôi vận công mà cầm máu lại.
Lý Văn giờ đã khá hơn rất nhiều, những con trùng độc đen ghê tởm trên người hắn đã nhỏ đi rất nhiều, bọn nó như ngoan ngoãn hơn mà lặng xuống ko thấy nữa, đau đớn đã không còn nữa nhưng hắn không quan tâm, chỉ lo cho Tử Điệp Y “ Y Y nàng không sao chứ?”
Tử Điệp Y lắc đầu hơi lảo đảo, suy yếu nói: “ Không sao, chỉ có chút thiếu máu thôi, nghỉ ngơi bồi bổ chút liền ổn.” Lại quay qua bọn Vụ Ảnh đang chợn mắt há mồm bên cạnh nói: “ Cám ơn hai vị đã giúp đỡ Văn thời gian qua, sau này ta sẽ tự điều trị cho hắn, không vất vả cho hai người nữa. Ân tình này ta xin nhận, nếu có gì cần giúp cứ nói, ta sẽ tận lực làm, xem như lời cảm tạ của ta.”
“Phu nhân quá lời rồi, ta chỉ giúp đỡ được chút ít mà thôi không đáng nói. Nếu phu nhân đã nói vậy thì ta liền để Lý Văn cho người tiếp tục chữa trị..” Vụ Ảnh vội khách khí nói. Ngươi nói ta sao không nghi ngờ y thuật nàng sao? Cho xin đi, mỗi lần trị cho tên Lý Văn đó ta và Lý Hoàng đều mệt sống mệt chết loạn hết cả lên chứ đâu có nhẹ nhàng như nàng làm cơ chứ? Để việc trị liệu cho nàng là quá khỏe! ( Vam: ngươi lười thì có….)
“ Lý Văn là cháu ta, ta giúp nó là chuyện thường tình, cháu dâu không cần khách khí như vậy đâu.” Lý Hoàng mỉm cười hiều từ nhìn hai người, hóa ra cháu mình cũng kiếm được nàng dâu không tồi a.
“ Văn, rất quan trọng đối với ta, hai người đã giúp hắn nhiều như vậy không khác gì ân nhân ta nên chút công này ta vẫn phải có, mong hai người hãy nhận chút lòng thành này của ta.” Tử Điệp Y vẫn kiên định nhìn họ, thoáng vung tay đưa họ hai món đồ.
“ Hoàng gia gia, con gọi vậy không sao chứ ạ? Đây là một lọ Tinh lọc đan, tác dụng y như tên, nó có thể tinh lọc tạp chất trong nội công, con biết người vẫn luôn không tiến cấp được là vì nội công quá tạm, có nó người có lẽ có cơ hội tiến cấp.” Tử Điệp Y rất chân thành nhìn Lý nói, nàng lại nhìn sang Vụ Ảnh.
“ Vụ Ảnh thần y, cuốn sách y này là ta vô tình có được, nó đã theo ta được mấy năm rồi. Mong y thuật bên trong có thể giúp ích cho ngươi.”
Vụ Ảnh và Lý Hoàng sau khi nghe xong lời Tử Điệp Y thì run tay xém làm rớt cả đồ đang cầm xuống đất. Hai người cùng đồng thanh: “ Thứ này quá trọng, bọn ta không nhận nổi.”
Tử Điệp Y không để ý cười nhìn hai người, “ Hai người hãy nhận đi đây chỉ là chút tâm ý của ta mong mọi người đừng để tâm. Nó không đáng bao nhiêu so với công sức hai người bỏ ra để cứu Văn cả.”
Lý Văn cũng chen vào nói giúp vài câu: “ Hoàng gia gia, đây là tấm lòng của Y Y cho người người hãy nhận đi.”
“ Các ngươi đã nói vậy thì ta đành nhận vậy, sau này có gì cần giúp cứ nói, ta nhất định sẽ giúp đỡ các ngươi hết sức.” Lý Hoàng sảng khoái cười ha hả nhìn họ rồi rất nhanh rời đi. Hắn không thể đợi thêm được nữa, hắn đã kẹt ở thần cấp sơ giai suốt hai mươi mấy năm rồi, hắn luôn chờ đợi cơ hội đột phá, giờ dù chỉ có chút hy vọng hắn cũng muốn thử, cả đời hắn lấy võ đạo làm đầu, có thể tăng tu vi là niềm vui của đời hắn rồi.
“ Vụ Ảnh ta đây vậy cũng đành nhận phần lễ vật này. Sau này có việc gì cần giúp xin hãy cứ tìm ta, ta sẽ cố hết sức giúp đỡ hai người.” Nói xong hắn cũng ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người Tử Điệp Y, Lý Văn.
Hai người kia đi hết thì bầu không khí trong trong phòng liền có chút ngượng ngùng, cả hai người đều không biết phải nói gì cả. Rốt cuộc Lý Văn là người phá vỡ cục diện này: “ Y Y.... thời gian này nàng sống tốt chứ?”
“ Ừm, cũng không tệ lắm, nhưng ta chỉ mới đi vào rìa U Ám sâm lâm mà thôi, chưa đi thăm thú được đâu xa cả, có chút đáng tiếc. Ngày ngày tu luyện ngoài ra chính là tu luyện, ta chắc chắc công lực của ta hiện giờ mạnh hơn chàng đó, Văn.” Tử Điệp Y chớp chớp mắt tinh nghịch nhìn Lý Văn.
“ Mạnh hơn ta? Không phải nàng không thể tu luyện sao?” Lý Văn kinh ngạc hỏi lại, Tử Điệp Y luôn bị người trong kinh thành chế nhạo là phế vật mà. Sau này dù gả cho hắn nên bị ép xuống nhiều nhưng cái biệt danh phế vật này vẫn mãi còn trong đầu mỗi người kinh thành.
“ Chàng ngốc à, ta mà không có võ công sao trốn thoát sự truy tung của ảnh vệ, cả không có võ công chàng nghĩ ta sao sống nổi khi vào U Ám sâm lâm? Cả việc chàng không thắc mắc sao Dạ Nguyệt cung lại khi không giúp chàng nhiều việc vậy à? ” Tử Điệp Y chớp chớp mắt hài hước nhìn Lý Văn.
Với cái đầu thông minh của mình rất nhanh Lý Văn đã đoán gần ra hết thân phận của Tử Điệp Y, hắn mở to mắt nhìn nàng: “ Vậy nàng chính là sát thủ đứng đầu Dạ Nguyệt cung, Băng Tuyết Yêu Nữ, giết người không ghê tay, uống máu ăn thịt, hành hạ nạn nhân cho đến chết?”
“ Stop, stop! Cái gì mà uống máu? Cái gì mà ăn thịt? Ta chỉ cho chúng 1 chém thôi nha, còn cái dụ bị hành hạ là người ủy thác làm nhá, ta mới không có sở thích rợn người đó đâu.” Tử Điệp Y vội la lên bào chữa cho mình.
“ Thôi, thôi không nói về dụ này nữa, chàng chỉ cần biết võ công của ta mạnh hơn chàng là được. Còn cái dụ thân phận của ta thì khi nào rảnh thì ta nói cho.” Tử Điệp Y chấm dứt việc thân phận này gấp, sau khi lập thương hội nàng có cả tá thân phận, có vài cái không được bình thường.... cho lắm nên cứ có dịp thì nói với Lý Văn sau đi, không giờ dọa chết hắn mất.
“ Vậy cũng được. Có việc ta muốn hỏi nàng, nàng thực sự có thể giải hết độc cho ta sao?” Lý Văn có chút lo lắng, lại có chút mong ngóng nhìn Tử Điệp Y. Hắn không phải là không tin tưởng nàng mà là vì hắn biết độc hắn trúng là trùng độc hoàng kim, đây là loại trùng độc mà trước giờ chưa có từng có người giải.
Cách giải dễ dàng duy nhất là dời trùng độc sang cơ thể của người có cùng huyết mạch thân cận với mình, để người đó chết thay mình. Mà người cùng huyết mạch thân cận chỉ có thể là con hoặc anh em ruột, việc này ai làm nổi, không ai ác đến mức muốn hại chết người thân của mình cả, thà chính mình chết còn hơn.
Còn có một cách khác dù không thể giải hết độc nhưng có thể để cho người bị trúng độc cầm cự được một thời gian là uống máu của người mình yêu sâu đậm nhất. Nhưng phải uống liên tục ba lần một ngày trong bảy bảy bốn chín ngày. Vậy sẽ cầm cụ được trong 20 năm. Nhưng cách này rất khó thành công vì người cho máu thường chỉ trụ được đến ngày 30 đã vì thiếu máu trầm trọng mà chết rồi. Chưa kể ai đi muốn uống máu người mình yêu cơ chứ?
Nên trên giang hồ đều nói rằng một khi trúng độc trùng hoàng kim tương đương với việc nhận lấy cái chết, không ai có thể sống được.
Việc Vụ Ảnh và Lý Hoàng có thể kéo dài mạng sống của Lý Văn đến bây giờ đã vô cùng tài giỏi rồi, cũng có 1 phần nhờ vào khát vọng muốn sống vô cùng mãnh liệt của Lý Văn.
Tử Điệp Y không trả lời ngay, nàng nhìn chằm chằm Lý Văn thật lâu, lâu đến nổi Lý Văn toát mồ hôi lạnh đầy người, mặt tái nhợt mới mở miệng nói: “ Có thể, nhưng chàng phải tuyệt đối nghe lời ta, nếu được như vậy chàng không chỉ giải được độc mà còn nhờ nó tu vi tăng tiến 1 bước dài đấy.”
Lý Văn đang thấp thỏm không thôi nghe vậy liền kinh hỉ mở to mắt. “Thật?”
“ Ừm, đương nhiên, ta là ai cơ chứ, Tà y nói được là làm được. Mà giờ chàng có thể cởi vòng sắt này ra rồi đấy, tạm thời trong 1 tháng tới độc sẽ không bộc phát đâu.” Vừa nói Tử Điệp Y vừa cởi trói cho Lý Văn.
“ Ta thật có thể ra ngoài sao?” Lý Văn vẫn còn hơn lo ngại, hắn không muốn khi độc phát tác làm hại bất kì ai đâu.
“ Tin ta, có thể, chỉ là 1 năm tới chàng không được rời ta nửa bước, không hậu quả tự gánh.” Tử Điệp Y lơ đãng nói hoàn toàn không biết lời nói của mình có bao nhiêu mờ ám làm ai đó trong đầu bắt đầu tự bổ não, hồn bay càng ngày càng xa.
“ Có đánh chết ta, ta cũng không rời nàng nửa bước, nàng đi đâu ta liền theo đó.” Lý Văn cười tươi rói khoe hàm răng trắng sáng xém chói mù mắt Tử Điệp Y luôn. Tên này không cười thì thôi, cười lên đúng là quá đẹp đi, thật có thể là muôn hoa thất sắc được luôn á.
“ Mà nàng nói Tà y là nàng? Sao ta chưa bao giờ nghe đến cái tên này đâu?” Lý Văn thắc mắc, hắn chắc chắc mình chưa nghe danh Tà y trong giang hồ trước giờ cả.
“ Khụ! Thật ra là Quỷ y nhưng ta mới đổi tên.” Tử Điệp Y lặng lẽ che mặt quay đầu đi, cái danh tiếng ‘mỹ miều' của Quỷ y nàng thật tiếp nhận không nổi nên đổi tên là tốt nhất, lấy luôn cái tên kiếp trước coi như để nhắc nàng nhớ mình không phải người thế giới này đi.
Đang tám nhảm với Lý Văn thì một cục lông trắng có chút bự lao thẳng vào lòng Tử Điệp Y làm nàng suýt hộc máu. Chưa kịp nói gì thì thêm một cục lông đen y chang đập mạnh vào lưng nàng. OMG!! Xương toàn thân nàng muốn nát luôn rồi, đau quá!! Bị ám sát kiểu này cũng thật quá thể đi!
“Mẫu thân, oa....oa...a..a, mẫu thân rốt cuộc ngư.... ười về rồi.” Hai giọng nói non nớt vang lên từ hai cục bông đó.
Hóa ra đây không phải vũ khí ghê gớm gì chỉ là cặp song sinh của Tử Điệp Y. Hai bé vô tình nghe thấy bọn Bạch Tuyên nói chuyện, biết Tử Điệp Y về liền bất chấp tất cả chạy ào đi kiếm nàng và giờ là cả 2 mặt mũi tèm lem nước mắt nhìn vô cùng đáng thương ôm chặt nàng như thế này.
Tử Điệp Y bất đắc dĩ vừa bực vừa thương, 2 đứa con nàng vậy mà vẫn luôn nhớ đến nàng không hề hận nàng, nhưng cái vụ biến quần áo nàng thành khăn lau mặt là thế nào hả? Hả? Bộ đồ Tử Điệp Y đang mặc là màu trắng mới chết chớ, thôi để bọn nó chùi đại đi bộ đồ này nàng ném đi là vừa.....
“ Rồi, rồi, mẫu thân về rồi, bọn con mau nín nào mặt đều sắp biến thành mèo hoa hết rồi nè.” Tử Điệp Y vội dỗ dành cả hai nhóc tỳ.
“ Mẫu thân, mẫu thân không được rời bọn con nữa, con không muốn người lại biến mất lần nữa đâu. Huhu.... không có mẫu thân bọn con đã rất rất buồn đó.” Hai bé ôm chặt Tử Điệp Y không chịu buông, bọn nó sợ nếu buông liền không thể thấy được mẫu thân lần nữa.
Tử Điệp Y đau lòng không biết làm sao nhìn hai đứa con mình “ Mẫu thân hứa sẽ không bao giờ rời bọn con đi nữa. Mẫu thân mà có rời đi thì nhất định dắt bọn con theo được chưa nào?”
“ Dạ được!”
“ Không được!”
Tử Điệp Y ngẩn người, quay lại nhìn Lý Văn, trên mặt đầy dấu chấm hỏi, huynh vì cái quái gì chen vào nói chung vậy? Không thấy ta đang vội dỗ hai đứa con mình hay sao hả?
“ Y Y muội là phu nhân của ta! Là vương phi của Hàn vương phủ! Muội không được phép rời khỏi ta!!” Lý Văn không tự chủ lớn giọng nói y như một đứa trẻ giành cho bằng được món đồ mình muốn. Lần đầu tiên thấy được bộ mặt này của Lý Văn làm Tử Điệp Y thật muốn phì cười.
“ Phụt, haha…. Rồi ta không bỏ ai lại hết được chưa? Bốn người nhà chúng ta nhất định sống tốt cùng nhau được chưa nào?” Dù đã có mạn sa che lại như nụ cười của Tử Điệp Y vẫn có lực miễn sát cực mạnh, kết quả chính là 3 người đứng đây trực tiếp đứng hình ngay ngốc nhìn chằm chằm nàng.
“ Y Y, nàng nhất định không được cười như vậy với bất kỳ ai khác!” Lý Văn tỉnh lại đầu tiên liền vô cùng nghiêm tục nói với Tử Điệp Y. Chết tiệt sao nương tử hắn cười lên đẹp đến vậy cơ chứ, ra ngoài bị ai thấy rồi bắt mất thì sao? Hắn nhất định không rời nương tử nữa bước, ai giám có chủ ý với người của hắn thì hắn liền thiến kẻ đó! (Văn ca hoàn toàn quên mất giá trị vũ lực của Điệp Y tỷ tỷ rồi =.=)
Xin lỗi vì thời gian qua không viết truyện được, mình sẽ cố gắng hoàn truyện sớm nhất có thể. Cám ơn mọi người đã luôn theo dõi truyện của mình.