Một Cái Quần Lót Tạo Nên Sóng Gió

Chương 32

Editor: Gấu _Panda

Beta: Suriel

Hiz, PN tới hơi bị…Muộn. Tính gửi đúng ngày lễ Valentine cho các nàng mà tới bây giờ mới đăng lên dc. Thật ngại quá-ing. Cũng rất may là có bạn Suriel  – Beta thần thánh nhà ta, nên bây giờ mới có bài để lên sàn. Rất cảm ơn bạn beta nhiều nhiều.

—————————–

Nghỉ đông, Đường Văn Minh bị Mạc Mặc túm về nhà mình ở, Đường Văn Minh nói như vậy không tốt lắm đâu, với lại cũng có chút ngượng nữa. Mạc Mặc cười hì hì, bắt chước giọng điệu chọc ghẹo nữ nhi nhà lành trong phim cổ trang, còn lỗ mãng vuốt mặt Đường Văn Minh nói: “Chớ sợ chớ sợ, anh đã là người của tôi, tôi sẽ làm chủ cho anh.”

-Thấy Đường Văn Minh không phản kháng, cậu càng được nước lấn tới mà sờ loạn-“Cũng là do mẹ chồng anh bảo tôi mang anh về đây đó chứ.”

Đường Văn Minh gạt vuốt khỉ của cậu: “Cậu nói sai rồi, là mẹ vợ.”

Trong nhà Mạc Mặc rất có không khí lễ mừng năm mới. Nhà bà ngoại của cậu vốn đều sống ở thành thị, hàng năm đều có thể cùng một chỗ tụ họp. Bởi vì mẹ Mạc Mặc tay nghề nấu ăn ngon, cho nên mồng hai hàng năm tất cả mọi người đều trở về nhà bọn họ ăn cơm.

Đường Văn Minh ở nhà Mạc Mặc cũng chẳng có ăn không ngồi rồi. Buổi sáng mỗi ngày ba người cùng đi chợ mi thức ăn, buổi chiều đi siêu thị, mua đồ cần dùng để chuẩn bị mừng năm mới.

Mẹ Mặc Mặc nói: “ Tiểu Minh, thật sự là ngại với con quá, con tới ở trong nhà còn để cho con phải làm việc.”

Đường Văn Minh khiêm tốn nói: “Con ăn không ở không vậy mới ngại ạ, vả lại con cũng chẳng giúp được việc gì mà.”

Mạc Mặc ở bên cạnh chêm miệng vào: “Hai người đừng có ở đó mà khách khí như vậy được hay không?”

Mẹ Mạc Mặc nở nụ cười: “ Phải rồi, đều là người một nhà.” Mạc Mặc nghe xong ngoác miệng cười, Đường Văn Minh cười so với cậu có điểm súc tích hơn.

Ngày 13 tháng 2, hai ngươi khó được một lần đi riêng. Đường Văn Minh nói phải đi ra ngoài mua vài món đồ linh tinh … Mạc Mặc cười hì hì đi đến cọ cọ:

-“Có phải là chuẩn bị quà cho tôi không?”

“ Nghĩ đẹp quá đấy.”-Đường Văn Minh cười đẩy đầu cậu ra.

Hai người đi ra cửa, ở dưới lầu tách ra. Một người đi bên trái, một ngưới hướng bên phải… Mạc Mặc đi không được vài bước đã nhịn không được quay đầu lại, kết quả người nào đó lại không hề dao động mà đi được cả một đoạn xa tít tắp. Mạc Mặc tựa như con khỉ hoang ở đó tức tối. Trên đường có rất nhiều cửa hàng đang mở hoạt động mừng ngày Lễ Tình Nhân.Đường Văn Minh đã không biết bao lần bị nhân viên cửa hàng lôi kéo vào trong tiệm giới thiệu nhẫn đôi đang giảm giá.

Đường Văn Minh hỏi:

-“Có thể tự do lựa chọn nhẫn thành một đôi không?”

Cô nhân viên cửa hàng có chút khó xử:

-“Như vậy hai cái nhẫn sẽ không phải là một cặp nữa rồi.”

Đường Văn Minh nghĩ nghĩ, quả tình không thể coi như là một cặp được.

Nhân viên cửa hàng cười nói: “Thực ra nếu sớm một chút là có thể làm nhẫn theo yêu cầu, cũng có thể lựa chọn kiểu dáng mình thích.”

Đường Văn Minh ngẫm nghĩ, thôi cứ dành tiền sang năm đặt một đôi nhẫn tốt chút. Sau lại bị một loạt quảng cáo bán Chocolate có khuyến mãi vây hãm cái việc anh không thích đồ ngọt lắm, mà anh cũng không rõ hiệu chocolate nào thì tốt hơn, thấy hãng Dove cùng Leconté đều rất là được.

Thời điểm đang do dự nếu không thì mua hai hộp, đột nhiên giọng một người vang lên bên cạnh: “Tôi thích chocolate Dove.”

Quay đầu nhìn, con khỉ hoang đang đắc ý cười với anh, Đường Văn Minh nhíu mày:

-“Cậu đi theo tôi?”

-“Tôi đi theo anh để làm gì hả. Ngẫu nhiên gặp có được không! Điều này chứng minh chúng ta tâm ý tương thông.”

Mạc Mặc cười chuyển đề tài: “Vậy anh thích ăn chocolate vị gì? Chocolate đen hay là bơ sữa? Hay là Mocaccino? Hay hạt phỉ?”

Đường Văn Minh liếc mắt nhìn cậu nói: “Tôi không quá thích đồ ngọt.”

-“Ồ, vậy mua hạt phỉ đi. Tôi thích.”

Mạc Mặc ôm hộp định đi.

Trong lòng thầm nghĩ cái khẩu vị này thật đúng hợp với danh con khỉ hoang, Đường Văn Minh kéo cậu lại: “Mua một hộp cho dì đi.”

Mạc Mặc gật đầu cười khà: “Không tồi không tồi, biết hiếu thuận mẹ chồng.”

Đường Văn Minh túm cổ cậu, híp mắt hỏi:

-“Cậu vừa nói gì?”

-“Không… Không có gì.” Mạc Mặc dùng sức rụt cổ lại

-“Nói lại lần nữa.”-Người nào đó hạ lệnh, khỉ hoang không cam lòng đáp:

-“Nhạc mẫu đại nhân, được chưa?”

Đường Văn Minh bấy giờ mới vừa lòng thả lỏng tay.

Mạc Mặc xoa cổ nói lầm bầm: “Anh không cần lấy lòng. Mẹ vợ anh ngày mai có cuộc hẹn!”

-“Hẹn? Với ai?”

-“Người thân quen biết, dường như không tồi.”

Đường Văn Minh nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy cậu không lắng?”

-“Lo lắng chứ.” Mạc Mặc biểu tình có chút sầu muộn, chỉ là ánh mắt đã có tinh quang lòe lòe…

-“Như này đi, ngày mai chúng ta lén đi theo bọn họ, nếu không có vấn đề gì liền đi hẹn hò, mặc kệ bọn họ, được không?”

Đường Văn Minh có chút khó xử: “Không tốt lắm đâu. Nếu như bị phát hiện”.

-“Yên tâm yên tâm, không thành vấn đề. Tôi vừa rồi với anh đã nửa ngày, anh cũng không có phát hiện đúng không?” Mạc Mặc đắc ý nói.

Thấy Đường Văn Minh hí mắt trừng cậu mới phát hiện nói lở miệng, le lưỡi ôm chocolate chạy. Buổi tối Mạc Mặc lại leo lên giường Đường Văn Minh. Chính cậu nói đã chuẩn bị phòng cho Đường Văn Minh rồi, thế mà giờ lại lại mỗi ngày dính lấy không đi, còn luôn luôn chạy tới tập kích ban đêm.

Hôm nay cậu trèo lên giường liền động tay động chân, Dường Văn Minh đè lại móng vuốt khỉ của cậu:

“Đừng nghịch, mẹ cậu còn chưa ngủ đâu.”

Mạc Mặc một bên giãy giụa một bên bĩu môi: “Cũng không phải không biết, anh giả bộ đứng đắn làm cái gì hả?”

Tuy rằng anh hiểu rõ, thế nhưng bị cậu nói như vậy, Đường Văn Minh vẫn tránh không được chột dạ một hồi.  Hai người nằm song song, lẳng lặng nghe nhạc một hồi. Đột nhiên, móng khỉ lại không an phận duỗi vào trong áo ngủ của Đường Văn Minh, cười nói:

-“Lễ tình nhân hạnh phúc.”

-“Lễ tình nhận hạnh phúc!”

Mạc Mặc nói xong liền bổ nhào lên, gắt gao hôn trụ môi anh……

Thời điểm nửa đêm tỉnh lại, nhìn người bên cạnh thỏa mãn cuốn tất cả chăn, tứ thế ngủ giống như con tôm, Đường Văn Minh bị cướp chăn mà lạnh tỉnh nhịn không được nở nụ cười, như này cũng là một loại hạnh phúc. Ngày hôm sau, Đường Văn Minh mất sức nửa ngày mới khẽ khàng gọi cái tên đang nằm ỳ trên giường dậy. May nhờ có câu nhắc “Cậu không muốn đi theo nữa ấy hả?” mới làm giảm đi cơn buồn ngủ của cậu.

Đường Văn Minh vừa giúp cậu thay áo ngủ vừa phàn nàn:

“Đều tại cậu ngày hôm qua ồn ào không để yên, gây sức ép quá muộn.”

Mạc Mặc bất mãn nhỏ giọng nói lầm bầm: “Anh không phải cũng kích động bỏ xừ hả.”

Nhìn tư thế bước đi của cậu có chút tập tễnh, Đường Văn Minh kiểm điểm chính mình đêm qua dường như thực sự có chút đắc ý vênh váo quá thì phải. Mẹ Mạc Mặc vừa mới ra khỏi cửa, bọn họ liền theo sát phía sau. Mạc Mặc nói:

-“Không thể đi gần quá, sẽ bị phát hiện, nhưng cũng không thể quá xa, dễ mất dấu.”

Đường Văn Minh tức giận hỏi:

-“Vậy phải bao nhiêu mới được?”

Mạc Mặc nói:

-“Duy trì khoảng 10 mét đi”

Thế là hai người một đường đi theo mẹ Mạc Mặc. Mẹ Mạc Mặc ngồi xe bus, bọn họ liền đánh xe một đường cẩn thận đi theo, rốt cục theo tới địa điểm cuộc hẹn—một quán trà. Hai người nhìn nhau một chút, đợi chốc lát mới đi theo vào.

Lén quan sát vị trí mẹ Mạc Mặc ngồi,  hai người ngồi cái bàn ở góc sáng sủa cách bọn họ gần nhất.

Thời điểm bọn họ đi vào, nhân vật chính của cuộc hẹn đã uống trà nói chuyện phiếm, người đàn ông kia dường như cũng khá dẻo miệng, từ vẻ mặt có thể nhìn ra hai người tán gẫu rất vui vẻ. Đường Văn Min cúi đầu nhỏ giọng nói:

-“Người đàn ông kia nhìn cũng khá là lịch sự nhã nhặn, cũng đẹp trai nữa.”.

Mạc Mặc hừ một tiếng:

-“Nhưng vẫn chẳng đẹp trai bằng tôi.”

Uống một chút trà sữa, Đường Văn Minh huých cánh tay Mạc Mặc:

-“Này, hai người họ xem chừng ở chung rất vui vẻ. Chúng ta chắc có thể đi được rồi đó”.

Mạc Mặc ngưởng cổ hướng bên kia xem:

-“Đợi một lát nữa, tôi xem xét một chút.”

-“Được rồi đó, đi thôi.”

Đường Văn Minh đem đầu của cậu quay lại: “Thời gian còn thừa tôi muốn cùng cậu đi xem phim hay là đi chơi chỗ nào đó.”

Nghe xong lời này, mắt Mạc Mặc sáng rực lên: “Được được, tôi gọi người bán hàng tính tiền.”

Thanh toán, Mạc Mặc lôi kéo tay Đường Văn Minh, lén lút kề sát góc tường đi.

Khóe mắt khẽ liếc thấy bóng dáng hai người chạy trốn, mẹ Mạc Mặc nhịn không được nở nụ cười, người đàn ông ở đối diện cười hỏi:

-“Có chuyện gì thú vị sao?”

Mẹ Mạc Mặc cười cười nói:

“Tôi thấy thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đi xem phim đi.”

Đúng lúc này, âm nhạc trong phòng trà đổi thành một bài hát thực du dương êm tai…

Người đàn ông kia nói:

“Bà nghe qua bài này chưa? The Look Of Love… Lễ tình nhân hạnh phúc.”

—– The End——-
Bình Luận (0)
Comment