Một Chân Chạm Đất

Chương 13

Đông qua xuân tới. Đời người, gặp gỡ thì ngắn mà biệt ly thì dài, tìm nhau thì ít mà hồi tưởng thì nhiều.

Khóa học vẽ giải phẫu cơ thể người đầu tiên, không có cả người mẫu. Từ Xán chán nản ngồi trên ghế quay quay cây bút chì, nhớ lại Thiên Hách từng nói muốn được anh vẽ. Anh lúc ấy không dám, nhưng cũng đã hứa hẹn. Chỉ là hứa hẹn này, cũng không thành hiện thực. Thời gian đã trôi qua rất lâu, trong trí nhớ của anh, khuôn mặt của Thiên Hách cũng không còn rõ ràng. Trong lòng Từ Xán cười nhạt. Tại sao chúng ta lại trở nên xa lạ như thế này. Yêu cũng được, hận cũng được, chỉ là không còn nguyên vẹn…

Một thầy giáo bước vào, “Các em, người mẫu có việc bận nên không đến được. Hôm nay trống tiết, các em về đi!”

Phòng học vốn yên tĩnh đột ngột xôn xao hết lên, có người vội vã thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Từ Xán vẫn chưa hoàn hồn, đờ người trước tờ giấy trắng.

“Tiếc thế, nghe nói người mẫu hôm nay đẹp lắm.” Tiếng cười huyên náo của các nam sinh truyền đến tai anh.

“Đẹp đến mức nào? Hơn được Từ Xán không?” Một nam sinh ôm lấy vai Từ Xán, thậm chí còn động tay cởi một cúc áo của anh, “Tớ nói này Từ Xán, hay là cậu làm người mẫu đi. Cởi trần thôi cũng được!”

Rắc!

Cây bút chì trong tay Từ Xán gãy làm hai. Anh quay đầu, nhìn chằm chằm người đang đặt tay trên vai mình, “Tay của cậu, gầy nhỉ.” Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn thẳng vào mắt người nọ, “Không biết bút chì của tớ cứng, hay ngón tay của cậu cứng hơn?”

Cứng nhắc.

Tất cả sững sờ trong giây lát, ngay sau đó ngượng ngập rời đi.

Từ Xán đứng lên, yên lặng thu dọn đồ vẽ. Tôn nghiêm, và sự lăng nhục kiểu này, cho dù chưa từng có thể khiến anh kích động. Nhưng cũng không bao giờ, anh có thể bình thản đối mặt.

Lúc đi giữa sân trường có người hét lên, “Từ Xán!”

Từ Xán ngoảnh lại, là nam sinh lúc nãy trong phòng tranh. Anh lạnh lùng nhìn hắn.

Nam sinh kia gãi đầu, nhìn anh cười haha, “Xin lỗi nhé, hôm nay trong phòng tranh, tớ đùa quá trớn.”

Khóe miệng Từ Xán hơi nhếch lên, như là câu trả lời. Sau đó anh quay đầu đi tiếp. Nam sinh kia đuổi theo, cứ ở một bên Từ Xán nói liên tục, “Này, tao nghĩ mày với bọn tao thì có gì khác nhau, lại còn giả vờ đứng đắn. Cmn, cái học viện mỹ thuật này toàn lũ giả vờ đứng đắn. Con bé trên sân khấu sao mà đẹp thế, nghệ thuật! Nghệ thuật cái mông! Không phải đều chảy nước miếng hết sao! Ông đây khen dáng người con bé đó đẹp thế. Sắc đẹp trước mặt, ông đây còn định huýt sáo. Huýt sáo nữa đấy!… Haha, sáng nay đã đắc tội rồi, tao xin lỗi…” Tay hắn theo thói quen đang định níu lấy vai Từ Xán. Đang giơ lên giữa khoảng không thì chợt nhớ đến cảnh tượng lúc sáng. Trong lòng không khỏi sợ hãi, vừa cười haha vừa rụt tay lại. Hắn lấy điếu thuốc từ trong túi quần, sờ soạng lung tung để tìm bật lửa.

Một cái bật lửa đột nhiên xuất hiện trước mắt. Nam sinh kinh ngạc ngẩng đầu. Từ Xán rũ mắt cười nhạt, “Cho tao một điếu.”

“Ah! Được! Không thành vấn đề!” Nam sinh thụ sủng nhược kinh (1), vội vàng lấy một điếu thuốc đưa cho Từ Xán. “Tao đoán chắc mày không biết tên tao đâu. Tao là Lý Việt.”

Buổi tối anh đi cùng Lý Việt theo lũ bạn xấu của hắn náo loạn khắp nơi. Chơi game, quán bar. Trên đường gặp người quen, khoác vai Từ Xán, “Từ Xán! Này, cậu bận gì mà ghê thế. Bao lâu rồi không gặp nhau, quên mấy thằng bạn này rồi à?”

“Ôi, Từ Xán, bận gì suốt thế? Còn không cả họp lớp…”



Vũ Phi vui mừng nhìn Từ Xán, vò đầu Từ Xán đến tán loạn, “Nhớ chết đi được! Đại mỹ nhân! Từ lúc cậu đi không còn ai ‘Can Vương’ được với tớ trên bàn bóng nữa. Đến đây, hôm nay phải chơi mười ván. Thua một ván phải uống một chai!”

Từ Xán cười, gỡ cánh tay đang quấn lấy cổ mình ra, “Thằng nhóc này, uống ba cốc đã say. Ai dám chơi với cậu, quên mất lần trước về bằng cách nào rồi à?”



Rốt cuộc Lý Việt cũng được mở rộng tầm mắt, đôi mắt như muốn rớt ra trừng Từ Xán, “Bình thường trông mày cứ như không ăn khói lửa nhân gian…”

Từ Xán ngậm một điếu thuốc rồi châm lửa, “Không dám nhận.”

Một đám người chơi đến phát điên, nửa đêm ngồi ở ven đường uống rượu hút thuốc. Mỗi khi có xe ô tô đi qua là lại ném chai, sau đó lại vội vàng bỏ chạy…

Lúc Từ Xán về đến nhà thì cũng đã hơn hai giờ sáng. Phòng trong vẫn còn sáng đèn, Lam Dương đang làm bài tập. Nghe thấy tiếng bước chân, cậu cũng chỉ hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Xán.

Ánh mắt này ngay lập tức khiến Từ Xán vừa áy náy vừa chột dạ. Anh lẩm bẩm vài tiếng, không yên lòng bước tới xem sách vở của Lam Dương. “… Khuya thế này rồi, anh không về thì em không ngủ trước hả?”

Lam Dương nhìn anh, “Anh có đói không?”

“Hả?”

“Em phần cơm tối đấy, anh muốn ăn thì để em đi hâm lại.”

Từ Xán nhìn bàn ăn trong phòng khách, đúng là Lam Dương đã phần cơm tối cho anh. Bát đũa cũng đặt gọn gàng trên bàn. Nhất thời càng khiến anh thêm chột dạ, chỉ biết ồn ào như trẻ con rồi quăng quần áo lên giường nằm, quay mặt vào tường lẩm bẩm, “Bệnh rồi, bây giờ còn ăn cơm gì nữa. Ngủ đi, mai làm nốt bài tập!”

Lam Dương không nói gì nữa, tắt đèn lặng lẽ nằm xuống giường.

Chú thích:

(1) 受宠若惊 − Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Bình Luận (0)
Comment