Một Chân Chạm Đất

Chương 15

Vừa ra đến cửa, anh đã bị Lý Việt cùng đám bạn vây quanh, “Từ Xán, sao thế? Vẫn ổn chứ?”

Giọng Lý Việt lớn nhất, “Tao thấy mấy lão già kia cố tình ép rượu mày. Cmn, giữa ban ngày ban mặt, đàn ông cũng có thể bị trêu ghẹo. Thói đời gì thế này…”

Từ Xán thấy Lam Dương đang ở cửa bèn vẫy tay, “Dương Dương, lại đây.”

Lam Dương rũ mắt, hai tay đút túi theo sau.

Dọc đường, Lý Việt lớn tiếng nói không ngừng, “Này, bọn tao vừa dò hỏi được, cái lão Nhật Bản kia chính là ông chủ của hộp đêm.”

“Lão Nhật Bản?”

“Cái lão ngồi nói chuyện với mày ấy, trông rất giống một cầu thủ bóng đá của Nhật Bản. Na, Na, Na cái gì ấy nhỉ?”

“Nakata Hidetoshi! (1) ” Có người nói xen vào.

Lý Việt choàng tay qua vai Từ Xán, “Lão Nhật Bản đó là xã hội đen. Đừng dây vào lão ta. Lần sau chúng ta cũng không đến đó nữa.”

Từ Xán cười khổ, đã muộn rồi.

Tạm biệt bọn Lý Việt ở ngã tư đường, đường phố giữa đêm thật vắng lặng, chớp mắt đã chỉ còn lại Từ Xán và Lam Dương. Từ Xán nhìn chằm chằm Lam Dương. Lam Dương rũ mắt.

Rất lâu sau Từ Xán mới mở miệng, “Dương Dương, sau này đừng đến đó nữa.”

“Dạ.”

“Em… thiếu tiền sao?”

Lam Dương lắc đầu.

Từ Xán liếm môi, không biết nên nói gì nữa, “Về thôi.”

Lúc tắt đèn đi ngủ, Từ Xán nhìn về phía giường của Lam Dương trong bóng tối, “Dương Dương.”

“Dạ?”

“Tiền gửi ngân hàng còn năm vạn, kể cả có dùng hết anh cũng có thể kiếm được tiền. Em không phải lo gì cả. Còn nữa…”

Cho đến bây giờ, em cũng không nợ anh điều gì.

Câu nói này bất ngờ xuất hiện trong đầu Từ Xán. Nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra miệng, anh ngừng lại giây lát, “Em ngủ đi, mai còn phải đến trường.”

Tối hôm sau Từ Xán không thể không đến hộp đêm của Hứa Đông Đức báo danh. Đáng ra ngày nào cũng phải đến nhưng sau đó Từ Xán thương lượng rất nhiều lần với Hứa Đông Đức, cuối cùng hắn cũng phải nhượng bộ, đổi thành ba ngày một tuần. Nói là làm bảo vệ nhưng môi trường trong hộp đêm cao cấp này khá dễ chịu, hiếm khi xảy ra ẩu đả. Cho dù có xảy ra sự cố bất ngờ thì có bảy tám bảo vệ cao lớn dữ tợn ở đây, khí thế thôi đã đủ dọa người rồi, cũng chẳng đến lượt Từ Xán lên sân khấu. Nhiệm vụ duy nhất của Từ Xán là khi nào Hứa Đông Đức đến thì phải trò chuyện cùng hắn. Hứa Đông Đức bắt anh hầu rượu nhưng cũng không có hành động gì khiếm nhã, chỉ là lần nào cũng giữ anh lại đến khuya.

Hứa Đông Đức ở nơi này cũng là một nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng. Trên danh nghĩa có chừng bảy hộp đêm lớn nhỏ. Tiền tài không thiếu, với thuộc hạ lúc nào cũng là ra lệnh, chỉ có những lúc nói chuyện với Từ Xán thì nét mặt hắn mới ôn hòa. Thực ra nhận xét một cách công bằng thì trò chuyện với Hứa Đông Đức cũng rất thú vị, nhưng Từ Xán vẫn không được tự nhiên, cứ thấy kỳ cục.

Một tháng cứ trôi qua như vậy, Từ Xán không thể nhẫn nại được nữa, “Anh Đức bận rộn như vậy, cứ nói chuyện với một người không hiểu biết gì như tôi có phải là lãng phí thời gian quá rồi không?”

Lãng phí thời gian của tôi.

Hứa Đông Đức nhìn chằm chằm Từ Xán, vẻ nghiêm túc, “Từ Xán, người khôn không nói chuyện mập mờ. Tôi ở trong giới này có thể nhìn ra cậu cũng thế, đúng không?”

Từ Xán mím môi, không nói đúng sai.

Hứa Đông Đức cười, “Yên tâm đi, Hứa Đông Đức tôi chưa bao giờ ép buộc người khác. Cậu chỉ cần đi dò hỏi một chút là biết, những người đã từng ở bên tôi có người nào không cam tâm tình nguyện. Hơn nữa,” Hắn nhìn Từ Xán, ra vẻ thẳng thắn cười, “Ngay từ đầu, tôi đã không động tâm với cậu. Hừ, cậu xem những người đi theo tôi, có người nào không vì tiền. Chúng tôi cũng cách nhau nhiều tuổi, cũng có nhiều áp lực, làm sao tránh khỏi nịnh bợ. Quá tẻ nhạt! Cũng có người, hừ, chỉ khi nói chuyện trên giường mới đúng khẩu vị của tôi. Anh đây chính là thích tính cách của cậu, cũng không có ý khác, muốn nhận cậu làm huynh đệ, nên mới nói chuyện thực lòng.”

Từ Xán thản nhiên cười.

“Mấy ngày trước vẫn chưa nói là vì sợ sẽ dọa cậu. Từ Xán, cậu có tin tôi muốn làm anh cậu không?”

Từ Xán nhìn thẳng vào mắt Hứa Đông Đức, “Tôi tin.”

Hứa Đông Đức cười haha, “Vậy là tốt rồi.” Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Từ Xán, “Hôm nào cho cậu gặp hồng bài (2) của hộp đêm. Một cái liếc mắt cũng có thể khiến cậu lâng lâng.”

Từ Xán cười nhạt, miễn đi.

Có vẻ tâm trạng của Hứa Đông Đức rất tốt, “Mai đưa cậu đến gặp Tiểu Duệ, cậu ta suốt ngày quấn lấy đòi gặp người có thể khiến tôi vui vẻ không chút suy nghĩ!”

Từ Xán chân thành nhắc nhở, “Mai là thứ Năm.”

“Oh, thế thì ngày kia.”

Đến khi nhìn thấy Tiểu Duệ, ngay cả Từ Xán cũng không thể kiềm được mà cảm thán trong lòng, không thể tin được con trai mà cũng có thể xinh đẹp như vậy. Tuy rằng không giống vẻ đẹp yểu điệu của con gái, nhưng mỗi một hành động của y đều mang một vẻ phong tình rất khác người, lúc nói chuyện chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến những người xung quanh cảm thấy bay bổng. Khi y cười sẽ có hai má lúm đồng tiền thật sâu, mê hoặc đến mức chỉ muốn ôm y vào ngực. Ngược lại, Từ Xán lại lạnh nhạt như một bức tranh. Y muốn Từ Xán hút thuốc, càng khiến Từ Xán thêm khó chịu.

Hứa Đông Đức nhận được một cuộc điện thoại, bất ngờ có việc, đành để Từ Xán đưa Tiểu Duệ về nhà trước. Ngồi trong chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng, Từ Xán không tìm được chủ đề nói chuyện. Tiểu Duệ cũng không nói lời nào, một mực giữ nguyên tình trạng kỳ quái này. Từ Xán vô cùng lúng túng, nghĩ mãi mới thốt ra được một câu, “Anh Đức đối với cậu cũng không tệ.”

“Hmm.” Tiểu Duệ bày ra dáng vẻ sẵn có, khinh thường mở miệng, “Anh ta đối xử với tình nhân lúc nào cũng rất tốt, chỉ là không được dài lâu mà thôi. Tôi khuyên cậu thừa dịp vẫn còn được cưng chiều cố mà gỡ lấy chút béo bở, phải biết tận dụng thời cơ.”

Từ Xán cười gượng, bỗng nhiên nhớ đến khoảng thời gian ở bên Thiên Hách. Hóa ra, dù trong lòng đã thừa biết là giả dối, nhưng ai cũng phải cố chơi một ván, ai cũng đều có mục đích riêng cần phải đạt được trong trò chơi này, kết cục đều là thế cả. Rất nhiều loại tình cảm trên thế gian này, quanh đi quẩn lại, cuối cùng đều phải đón nhận kết cục như vậy.

Quả nhiên, không quá ba tháng, người đẹp bên người Hứa Đông Đức lại đổi thành một cậu trai khác. Chẳng qua loại huynh đệ như Từ Xán càng được người khác hứng thú hơn, ra ra vào vào đều có thể thấy hai người ngồi cạnh nhau, khó tránh khỏi đánh giá Từ Xán từ đầu đến chân, “Anh Đức, anh tìm đâu ra bảo bối thế này? Khí chất thật là thanh khiết!” Rồi lại ghé vào tai Hứa Đông Đức thì thọt, “Nhưng chắc mùi vị trên giường phải khác ha!”

Hứa Đông Đức cười nhưng không nói gì, Từ Xán thì coi như không nghe thấy. Dần dần, ánh mắt của mọi người trong hộp đêm nhìn anh đều có vẻ đen tối. Từ Xán vẫn lạnh lùng như trước, cứ chuyện ta ta làm.

Rốt cuộc có ngày Hứa Đông Đức quá chén, cầm tay Từ Xán thở dài, “… Từ Xán, Từ Xán, nếu như ngày xưa em ấy có thể có nửa phần khoan dung như cậu, chúng tôi cũng không có kết cục như bây giờ…”

Ngày đó, ánh mắt Hứa Đông Đức chưa bao giờ cay đắng như vậy. Vì thế mà Từ Xán mới biết được, người ngang ngược càn rỡ như Hứa Đông Đức, cũng từng có quá khứ đau khổ.

Sau đó, Từ Xán dần dần cẩn thận để ý, những cậu trai bên người Hứa Đông Đức, đều có mái tóc nhuộm nâu, khi cười sẽ có hai má lúm đồng tiền thật sâu.

Chú thích:

(1) Nakata Hidetoshi:

(2) 红牌 – Hồng bài: Chắc là con át chủ bài
Bình Luận (0)
Comment