Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 1

Trong một tòa tháp cổ ở biên giới Hoa quốc, tám vị lão tăng mặc áo cà sa màu đỏ áo ngồi vây quanh một pháp đàn hoa sen Bát Bảo được chạm khắc từ đá cẩm thạch, hai tay hợp thành niết bàn yên tĩnh làm pháp ấn, trong miệng không ngừng ngâm tụng lời niệm "hướng sinh chú".

(Hướng sinh chú: bài tụng kinh siêu độc cho người chết.)

"Nam mô a di đa bà dạ. Sỉ tha già đa dạ. Sỉ địa dạ tha.A di lợi đô bà bì. A di lợi sỉ. Tất đam bà bì......." Kinh văn huyền ảo cùng với tiếng đánh mõ quanh quẩn mạnh mẽ trong đại điện, âm thanh phạm* mờ ảo xuyên thấu không khí cùng bức tường thật dày, các tầng mây như đáp lại từ phía lối vào trong điện lan rộng tới trời xanh xa xôi.

Phạm* : Phật giáo lấy thanh tịnh làm tôn chỉ, cho nên sự gì có quan thiệp đến Phật đều gọi là phạm.

Trong một góc điện, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen ngồi ở trên đệm cói , chắp tay trước ngực, nhắm nghiền hai mắt, đôi môi tái nhợt không ngừng niệm tụng kinh văn, thái độ cực kì nghiêm túc và trang trọng.

Một tăng nhân mặc áo cà sa màu mộc lan, khoảng chừng mới hai mươi ngồi bên cạnh, đang dùng dư quang nơi khóe mắt âm thầm quan sát nam nhân kia.

Dáng người của nam nhân rất cao lớn, sắc mặt cũng khỏe mạnh, nhưng đôi môi hơi trắng bệch đã lộ ra việc hắn mới thoát khỏi một cơn bệnh nặng. Từ nửa năm trước đã truyền ra một lời đồn: người đàn ông này mắc bệnh tim rất nghiêm trọng, không thể sống lâu. Đây là người đàn ông của một gia tộc hiển hách nhất ở Hoa quốc, bản thân người này đã là một tài năng ngút trời, năng lực ưu việt, năm 25 tuổi đã vượt qua cả cha mình cùng các chú bác trong gia tộc, nghiễm nhiên ngồi lên vị trí gia chủ, kéo gia tộc đã rơi vào suy cùng lực kiệt ra khỏi vũng bùn, nâng lên vị trí cao nhất.

Cái chết đã nhẹ như khói tan đi, có vẻ chắc chắn như núi vững. Sống chết của người đàn ông này quyết định sự hưng thịnh hay xuống dốc của một gia tộc, còn có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Tin đồn vừa lan ra nhất thời gây ra nhiều sự chú ý, mà người đàn ông vẫn chưa từng bác bỏ lời đồn, ngược lại còn biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của mọi người.

Nửa năm sau, tất cả mọi người đều nghĩ rằng người đàn ông này đã không còn sống trên đời, những kẻ có tâm bắt đầu xoa tay chuẩn bị xuống tay với gia tộc này. Bỗng nhiên người đàn ông này lại xuất hiện, dùng các thủ đoạn như sấm chớp trừng phạt các thế lực không an phận. Lời đồn chưa đánh đã tan.

Nhưng tăng nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh hắn lại biết đó không chỉ là lời đồn. Tuy rằng tăng nhân còn trẻ, tu vi không thể so với tám vị trưởng lão, nhưng thuật xem tướng đơn giản cũng không làm khó được hắn. Nửa năm trước, rõ ràng người đàn ông này có một bộ dáng hẳn phải chết, nửa năm sau tử tướng đã hoàn toàn biến mất, tuổi thọ lại lâu dài, nhưng quanh quẩn giữa hai hàng chân mày lại là một bóng đen sát khí dày đặc, có chút dấu hiệu của sự nhập ma .

Đây là do giành lấy tuổi thọ của người khác, cải thiên đổi mệnh, nên mới dính phải tội lỗi của ác nhân a! Tăng nhân trẻ nhìn người đàn ông đang niệm phật trong màn hình ti vi.

Nửa tháng sau, khi người đàn ông mang theo chí bảo của phật môn: phật thật xá lợi tới cửa, tăng nhân trẻ mới biết được, giúp người đàn ông kéo dài tính mạng không phải người ngoài, mà là em gái của hắn, song sinh cùng thai, em gái ruột máu mủ tình thâm. Chính nàng đồng ý nhường trái tim mình cho anh trai, chấp nhận cái chết yên lặng của bản thân.

Trong đó có bao nhiêu tối tăm âm u, sau bức màn ấy là những chuyện bẩn thỉu gì, tăng nhân cũng không muốn biết. Thực phật xá lợi vốn là thánh vật trong chùa , biến mất hai ngàn năm mới trở về, bọn họ không thể từ chối bất cứ yêu cầu gì của người đàn ông này, cho dù người đàn ông này muốn lấy tu vi suốt đời của tám vị trưởng lão tiễn đưa em gái mình đến luân hồi, muốn kiếp sau của em gái hắn hoàn toàn hài lòng thuận ý, bình yên khỏe mạnh.

Tu vi suốt đời của tám vị trưởng lão, cộng lại cũng khoảng số kiếp của bốn năm trăm năm, vị thí chủ này cũng dám mở miệng yêu cầu! Nghĩ đến đây, tăng nhân âm thầm nhíu mày.

Tiếng gõ mõ ngừng lại, phạm âm mờ ảo còn vang vọng một hồi trong đại điện trống trải, mùi phật hương nồng đậm từ giữa pháp đàn truyền vào bên trong hộp ngọc băng, thấm vào lòng người.

Tám vị trưởng lão chậm rãi mở hai mắt, vì mỗi người đều mất đi nửa đời tu hành, nếp nhăn trên mặt xuất hiện càng nhiều thêm, lưng cũng thêm còng xuống.

“A di đà Phật, cuối cùng không phụ sự nhờ vả của thí chủ.” Tăng nhân nhiều tuổi nhất đứng lên, đi tới chỗ pháp đàn nâng hộp ngọc băng lên.

Người đàn ông cũng đã mở hai mắt, cũng chưa nói gì, dập đầu ba cái mới tiến lên, tiếp nhận hộp hài cốt bằng ngọc lạnh lẽo .

Lão tăng dẫn đầu đi ra đại điện, những người còn lại chậm rãi đi theo, đi tới ngôi miếu nằm sâu dưới gốc một cây bồ đề đại thụ trong chùa.

“Thả hạt sen vào trong nước là được.” Lão tăng chỉ vào một cái ao nhỏ nằm cách cây bồ đề năm thước.

Người đàn ông cũng không hỏi nhiều, cẩn thận mở nắp hộp ra, nâng hạt sem nồng đậm mùi phật hương trong tay, nét mặt chăm chú mà tiều tụy ấy giờ phút này như đang nâng toàn bộ thế giới trong tay.

Nhưng cô thật sự chính là toàn bộ thế giới của hắn, là toàn bộ ý nghĩa sống của hắn, hắn không nỡ buông tay.

Các tăng nhân lẳng lặng chờ đợi, nửa giờ sau, vẫn là tăng nhân trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn nhất, thấp giọng an ủi: “Ngu tiên sinh, buông tay đi. Có thêm tu vi suốt đời của tám vị sư thúc, kiếp sau, nhất định Ngu tiểu thư sẽ phúc thọ an khang, mọi sự như ý.”

Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, nâng hạt sen trong tay gắt gao ôm trong ngực, vẻ mặt cố gắng chịu đựng. Vài phút sau mới bước từng bước đến bên cạnh ao, xoay người thả hạt sen vào hồ nước xanh biếc. Nếu không phải lúc hắn tỉnh lại, di thể của cô đã được hoả táng, hắn làm sao có thể can tâm tiễn cô vào kiếp luân hồi. Cho dù có phải chống lại trời xanh, hắn cũng muốn làm cho cô sống lại một lần nữa.

Mặt nước gợn sóng tầng tầng lớp lớp, có thể nói một màn kì tích đã diễn ra trước mắt người đàn ông. Chỉ thấy vài chiếc lá sen xanh nõn phá vỡ mặt nước gợn, nhanh chóng lớn lên, sau hai ba giây liền biến thành một mảnh xanh um tươi tốt, cũng có một cây sen thật dài vươn cao, nhú lên một nụ sen phấn hồng chập chờn trong gió, phía trên còn đính vài giọt nước sáng trong suốt, trông rất đáng yêu.

Mùi phật hương trong cổ tháp nháy mắt đã bị hương hoa sen thanh nhã thay thế. Tám vị lão tăng chắp hai tay trước ngực, đồng thời niệm một câu: ‘A di đà Phật’.

Người đàn ông nghe vậy cũng nhận thức được mọi chuyện, thấy tình cảnh này, vẻ mặt sửng sốt vài giây liền hoàn hồn, vẻ mặt lạnh lẽo lần đầu tiên dịu bớt, chân thành mở miệng:“Hao phí công lực suốt đời của các vị đại sư, Ngu mỗ hổ thẹn.”

“Phật tổ cắt thịt cho chim ưng, xả thân nuôi hổ, chính có thể nói cầu nhân mà nhân, làm gì có oán? Chúng ta cũng như thế. Nữ thí chủ đã đi vào luân hồi vãng sinh, chắc chắn phúc vận vô song, ngôi sao may mắn trên cao soi sáng. Bây giờ không còn sớm, mời thí chủ trở về đi.” Lão tăng nhàn nhạt mở miệng

Người đàn ông lại nói lời cảm tạ, đứng bên cạnh ao lưu luyến một hồi lâu không muốn rời. Đi ra tới cửa chùa, liền thấy mẹ mình đã đứng ở đó chờ, vẻ mặt bà rất lo lắng, một lần nữa ánh mắt hắn lại nồng đậm sát khí. Tất cả những kẻ dám ép buộc cô, tàn phá thân thể của cô, dù là ai hắn cũng không thể tha thứ!

Tám vị trưởng lão nối đuôi nhau đi vào Phật tháp, ngồi bốn phía quanh thực phật xá lợi. Cử tháp nặng nề đát một tiếng đóng lại, lần mở ra tiếp theo chắc sẽ là vài năm sau.

Tăng nhân trẻ tuổi khinh hu khẩu khí, thừa dịp không ai chú ý lén trốn vào đại điện, hì hục trèo lên pháp đàn Bát Bảo hoa sen, từ đệm cói dưới hộp ngọc băng lấy ra một quyển sách, lẩm bẩm: “Bốn năm trăm năm tu vi đưa một u hồn đi vào thế giới vãng sinh vô biên đã gắng gượng rồi, huống chi còn muốn đảm bảo cô ấy phúc vận vô song, phú quý cát tường? Tính cách của tám vị sư thúc quá khô khan, tất nhiên sẽ dốc sức mà làm, cố gắng quá như vậy nói không chừng sau đại lễ cúng bái này sẽ đều viên tịch (qua đời) mất thôi. Vì muốn giữ gìn tính mạng của các vị sư thúc, ta cũng đành bất đắc dĩ, xin Phật tổ tha thứ.”

Hắn chắp hai tay trước ngực, cúi đầu trước tượng phật trong điện, sau đó lấy ra từ sau thắt lưng sau thắt lưng một quyển sách đã bị xóa sạch bìa, thay bằng một pháp trận vật đổi sao dời được khắc bằng chu sa, lại tự an ủi: “Thí chủ là một nữ tử thế tục, không cần linh khí tu hành, đại thiên cảnh chẳng khác gì tiểu thiên cảnh, với thí chủ mà nói xác nhận cũng không phải ngại? Đây là một quyển tiểu thuyết ngôn tình không hề trắc trở, tác giả còn ghi chú rõ là sủng văn ngọt ngào, HE (ngôn ngữ hiện đại đấy ạ), trung khuyển nam nhân. Bốn trăm năm số mệnh của thí chủ thêm sự rèn luyện, dù thế nào cũng có thể làm nhân vật nữ chính. Không thể ngờ một thiên kim của gia tộc lớn cũng thích xem loại Tiểu Bạch văn này ......”

Hắn không chút để ý nhìn sơ hai trang, vẻ mặt càng lúc càng đen , cuối cùng vẫn lật với tốc độ cực nhanh, sau một lúc lâu mới ngã trên đài hoa sen tê liệt, ôm mặt tiếc nuối. Hắn cũng là một kỳ tài ngút trời, nếu không thì làm sao có thể trở thành một chủ trì của tháp cổ ngàn năm khi còn trẻ như vậy? Nội dung của một cuốn tiểu thuyết bốn năm trăm trang này phần lớn đơn giản chằng khác nào việc ăn cơm uống nước ngày thường.

Nhưng kì tài ngút trời tới mấy cũng chỉ có thể té nhào, chính là lúc này. Hắn đã hỏi người đàn ông cầu xin di vật của nữ thí chủ ấy để làm việc, quyển sách này xuất hiện ngay tại lúc đó, khoảnh khắc cầm lấy cuốn sách, trong đầu hắn hắn lập tức liền nảy ra hàng ngàn chủ ý đại thiên cảnh tới tiểu thiên cảnh (từ lớn tới nhỏ), lại chỉ liếc mắt nhìn sơ qua giới thiệu vắn tắt, cảm thấy không có vấn đề gì nên quyết định đem thứ này làm vật môi giới.

Lúc này nhìn lại, hối hận đến xanh ruột.

Sách này thật sự là sủng ngọt, HE, nhưng có chết hay không khi nữ phụ hi sinh trong tiểu thuyết lại trùng tên trùng họ với nữ thí chủ, đều gọi là Ngu Tương, càng trùng hợp chính là, Ngu Tương trong tiểu thuyết bị thương ở chân khi còn bé, tệ hơn chính là, lại giống vận mệnh của nữ thí chủ ấy. Có thể nói, vô luận là linh hồn hay là thân thể của hai người đều phù hợp cực cao, 80-90% sẽ phải hòa hợp làm một.

Nhớ tới vận mệnh của ‘Ngu Tương’ trong tiểu thuyết , tăng nhân lại bị thêm một trận xót xa.

Đây là một quyển sách cổ đại nói về câu chuyện máu chó ôm sai con. Một nhà thương nhân đồng thời xuất hành cùng một nhà huân quý, chủ mẫu hai nhà đều mang thai, tháng cũng lệch nhau không nhiều lắm, trên đường gặp nạn sơn tặc cướp bóc, cả nhà dưới sự bảo bọc của hộ vệ hạ thoát khỏi vòng vây, trốn nạn tại một hang động, cả hai nhà đều động thai khí sinh non. Mọi người rối ren, tình huống nguy cấp, hai nhà lại đều sinh nữ nhi, không ngờ bà vú nhà huân quý lại ôm lầm đứa bé, sau khi hồi phủ mới phát hiện màu sắc cũng hoa văn trên tã lót của đứa bé thì giống, nhưng vải dệt lại vô cùng rẻ tiền...Bây giờ lại nói về chuyện sau này

Gia chủ mất mạng trong trận cướp bóc ấy, lúc ấy chủ mẫu vì vậy mà đau lòng muốn chết. Nếu bà vú ấy dám nói ra sự thật, chỉ sợ cũng sẽ bị lôi đi chôn theo gia chủ, hai nữ nhi của bà cũng sẽ bị liên lụy theo. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng bà lựa chọn ngậm miệng giấu giếm tất cả, lâu ngày lại biến thành tâm bệnh, mấy năm sau không chịu nổi nữa, lúc sắp chết mới dám kể lại mọi việc cho chủ mẫu nghe.

Từ đó, ‘Ngu Tương’ làm một tiểu thư hầu phủ suy bại vì không biết nàng là dã chủng từ đâu tới , bị mọi người khinh thường, lúc nào cũng bị bắt nạt, vì những chuyện tồi tệ này nên tính cách nàng bị dưỡng thành tự ti u ám. Sau khi nữ chính trở về, lại thấy con đường của nữ chính rạng rỡ ra sao, thuận lợi được cưng chiều sủng ái như thế nào, oán hận nén sâu trong lòng nàng hoàn toàn bùng nổ, công khai hoàn toàn chống lại nữ chính, cuối cùng bị nữ chính bố trí gả cho một kẻ vô lương tâm, bị hành hạ tàn nhẫn mà chết.

Nữ chính muốn số mệnh có số mệnh, muốn mưu tính có mư tính, tính cách lại vô cùng ngoan độc, cuối cùng cũng giúp được phu quân nàng ta đăng cơ, phượng bào gia thân (được lên làm hoàng hậu) . Vị chủ nhân này chính là kẻ dù có bán ai, người còn phải đếm tiền giúp nàng ta. Ngay cả ca ca ruột thịt năng lực trác tuyệt, kinh tài phong dật và thái tử cũng bị nàng ta xoay tròn đùa bỡn, cuối cùng thất bại thảm hại.

Kẻ như vậy, làm sao một người bị liệt từ nhỏ, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài như Ngu Tương có thể chống lại ?

Tăng nhân ôm má, chỉ cảm thấy đau răng dữ dội, nỉ non: “Bốn năm trăm năm tu hành, chắc cũng đủ cho nữ thí chủ chuyển nguy thành an chứ? Nàng vốn bị liệt từ nhỏ, giờ đổi linh hồn vào một cơ thể không trọn vẹn như vậy chắc cũng sẽ quen, không sao đâu , nhất định sẽ không sao ! Nhất định Phật tổ sẽ phù hộ cho nàng!”

Đang thì thầm, một tiểu hòa thượng hoảng hốt chạy vào, hô to: “Không tốt rồi chủ trì, cành hoa sen ấy vừa chìm xuống dưới nước, bọn con sợ làm hư rễ cây nên không dám đi vớt lên, người mau đi xem một chút đi!”

Tăng nhân chạy té nhào đến hậu viện, quả nhiên thấy ngay cành hoa sen đang dần dần chìm vào trong nước, chỉ còn lại nụ hoa non nớt lộ trên mặt nước, vài chiếc lá xanh cũng đang có dấu hiệu khô héo, trông vô cùng đáng thương.

Tăng nhân vội vàng nhảy vào hồ nước nâng lên, lại lấy một cành trúc chống vào trong nước, buộc chung một chỗ với cành hoa sen, bận bị một lúc lâu sau mới giải quyết xong.

Tiểu hòa thượng nhìn hoa sen ủ rũ, mày ủ mặt ê nói: “Ngu thí chủ nói sau này tháng nào cũng sẽ tới chùa chúng ta ở vài ngày, nếu thấy được cảnh tượng như lần này, nhất định sẽ không giúp chúng ta tu sửa lại tượng phật son thiếp vàng đâu ! Chủ trì, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tăng nhân vừa vắt vạt áo ướt sũng vừa nhức nhối mở miệng: “Đem toàn bộ linh thạch của ta tới rót vào trong ao, bốn năm trăm năm tu hành lại thêm một hồ linh thạch, cho dù hoa sen này có bị chặt đứt rễ cũng sẽ sống được! Nhanh đi!”

Tiểu hòa thượng vâng dạ lia lịa, đem linh thạch mà chủ trì đã góp nhặt nhiều năm đổ hết vào trong ao. Trong chốc lát, nước ao xanh biếc dần dần trở nên trong suốt, lại nổi lên một tầng sương trắng mờ ảo, biến nụ hoa bật nở thành một đóa hoa sen, càng tôn lên sự xuất trần xinh đẹp.

Lúc này tăng nhân mới thở dài một hơi, âm thầm niệm câu: ‘A di đà Phật’. Phật tổ nói đúng, quả nhiên những chuyện lừa dối người khác này không thể làm mà.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khai tân văn , hy vọng mọi người duy trì nhiều hơn !

Editor: Camtusori
Bình Luận (0)
Comment