Từ khi Ngu Tương trong mộng bừng tỉnh lại sau đó đã quỳ ở phật đường một ngày một đêm, lão thái thái liền cảm thấy mỗi ngày càng đau khổ hơn, mỗi ngày vừa mở mắt liền hỏi chiến trường Tây Bắc có đưa chiến báo gửi về kinh hay không thành, có tin tức Hầu gia hay không.
Nhóm phó dịch ngoại trừ lắc đầu vẫn là lắc đầu.
Lão thái thái ngược lại đến hỏi Ngu Tương nằm mộng thấy gì, Ngu Tương chỉ che ngực kêu lên đau đớn, bộ dáng kêu lên thê thảm kia lão thái thái không phân biệt được là thật hay là giả, chỉ phải từ bỏ, sau đó vội vàng mang người đi tìm đại phu.
Lập đi lập lại như thế kéo dài qua hơn nửa tháng. Lực chú ý của lão thái thái rốt cục bị một sự kiện khác hấp dẫn “Hòa thượng Trấn Quốc Tự Khổ Hải thần tăng” sau khi du ngoạn trở về đặt ống thẻ xem tướng cho người hữu duyên, chậm thì ba năm ngày lâu thì hơn mười tháng liền muốn rời Trấn Quốc Tự đi Thiên Trúc quốc lễ phật.
Nói đến Khổ Hải hòa thượng, người này thật sự là kỳ nhân Đại Hán triều tối cao, không có người thứ hai. Bảy mươi năm trước hoàng đế thánh tổ khai quốc chỉ còn là Thiên hộ hầu nho nhỏ, may mắn ở quảng tế tự rút trúng thẻ ghi hai chữ “Ký vương” của Khổ Hải hòa thượng, xem tướng số cho hắn, lúc gần đi Khổ Hải hòa thượng tặng hắn một bức cuồng thảo, trong thư chỉ có hai câu “Long du cửu trọng thiên, địa hạ năm châu đồng”.
Thơ không coi là thơ hay, chữ cũng là chữ tốt, thánh tổ hoàng đế đem bức thư đứng trong phòng suy nghĩ mãi, cho đến ngày sau đăng cơ mới hiểu được, hắn năm đó đau khổ hỏi Khổ Hải hòa thượng cũng không chịu nói rõ mệnh số mình“Cửu ngũ chi mệnh, thiên hạ chí tôn”. Mặc cho ai cũng không thể nghĩ đến, một Thiên hộ hầu nho nhỏ trong vài năm sau sẽ trở thành chủ nhân một lãnh thổ rộng lớn.
Từ đó về sau, Quảng Tế tự liền được hoàng đế ban hạ thánh chỉ cải danh là Trấn Quốc Tự, “Ký vương” của Khổ Hải hòa thượng trở thành thần vật của Đại Hán triều mọi người cầu mong. Bảy mươi năm đã qua đi, Khổ Hải hòa thượng vẫn như một bộ dáng năm đó, tựa hồ năm tháng đối với hắn quên lãng.
Vì đủ loại Nguyên nhân như thế, địa vị của hắn càng lúc càng siêu nhiên, càng làm cho người ta hướng tâm tới nhiều hơn.
Lão thái thái nhận được tin tức, lập tức sai người đi chuẩn bị ngựa xe, nhanh đi tới Trấn Quốc Tự trước.
“Nói nha hoàn chuẩn bị vài món xiêm y cho Tương Nhi mặc, trên đường đừng để cảm lạnh.” Nàng lo lắng dặn dò.
Mã ma ma đứng ở hành lang hạ măt nhìn trời, chần chờ nói: “Lão phu nhân, bên ngoài trời đang đổ mưa to tầm tả xuống, trên đường lầy lội cũng không dễ đi, vẫn là đợi trời ngừng mưa lại hãy đi.”
“Muốn đến kịp lễ giảng kinh ngày đầu tiên, nếu không mấy ngày sau người dần dần đông đảo lên, lúc đó muốn đi vào cũng không được. Hôm nay chắc chắn Thái tử phi nương nương sẽ đến trước, vừa lúc đi nhờ theo nàng cho tiện.” Lão thái thái xua tay.
Mã ma ma không thể ngăn cản, chỉ phải mạo hiểm dầm mưa to chạy đến tây sương phòng, nói Ngu Tương chuẩn bị đi nhanh. Cũng kỳ quái , mưa to đổ xuống ào ào lớn như vậy, hận không thể đem hết nước ở điện cửu trùng thiên trút xuống, Ngu Tương vừa trang điểm xong hoàn hảo, vừa hướng ra ngoài cửa nhìn, mưa liền ngưng lại,một ánh mặt trời vàng óng xuyên phá tầng mây chiếu lên đỉnh đầu nàng, đem khuôn mặt vốn trắng nõn nhỏ nhắn của nàng nổi bật giống bức tượng ngọc thạch ở trong hàn đàm ngàn năm, tinh khiết thuần thánh, bụi bặm chung quanh tung bay càng làm cho nàng thêm vài phần linh động.
Mã ma ma đứng ở chỗ ngây ngốc nhìn nàng một lúc lâu, thẳng đến khi Ngu Tương cảm thấy nàng kỳ quái mới cho người đến, mang nàng đẩy ra ngoài.
Hai bà cháu đến Trấn Quốc Tự, quả nhiên gặp xe ngựa của Thái tử phi đã đứng ở ngoài cửa, rất nhiều thị vệ cầm giáo kiếm tuần tra chung quanh, thấy người có khả nghi liền tiến lên tra hỏi.
Ngu Phẩm Ngôn nay ở Tây Bắc xa xôi giết giặc, nếu đánh thắng trận trở về, ngày sau không thể không kế thừa y bát lão Vĩnh Nhạc Hầu trở thành Phiêu Kị tướng quân, chấp chưởng trăm vạn binh mã. Hắn là cấp dưới được Thái tử tín nhiệm nhất, cũng là trợ lực Thái tử dựa vào nhất, mặc dù là quan hệ quân thần nhưng không thua kém gì huynh đệ ruột thịt. Vì tầng quan hệ này, lão thái thái vừa ngỏ lời, Thái tử phi liền sai người đến tiếp đón, làm nhóm phu nhân dù là nhất phẩm phu nhân cũng không thể vào cửa được đều ghen tị đỏ mắt.
Đoàn người vào vấn an chào hỏi nhau, ngồi vào chỗ của mình xong liền bắt đầu trò chuyện.
“Thái tử phi nương nương đã rút được thăm “Ký vương” chưa?” Lão thái thái tò mò hỏi.
“Chưa từng rút được, hôm nay bản cung cùng với tùy tùng đến trên dưới một trăm người, nhưng lại không có một người rút trúng thăm “Ký vương”, có thể thấy được vô duyên cùng Khổ Hải đại sư, thôi thì ở đại điện cầu phúc nghe kinh, qua canh giờ liền đi trở về.” Thái tử phi lắc đầu cười khổ.
Khổ Hải hòa thượng là Đại Hán triều thần tăng, phàm người nào trên đầu có chữ “Thần”, trong người đều ẩn chứa sự thoải mái phóng khoáng, nói chuyện làm việc theo sở thích của mình. Khổ Hải hòa thượng tướng mạo thoát tục, có khả năng khám phá tương lai sinh tử, nhưng cũng không phải người nào cũng có thể nhờ tính số mạng được cả, cũng tùy theo việc có duyên hay không.
Hắn làm cho thợ thủ công tạo một cái ống thăm thật lớn có thể chuyển động, phân thành hai tầng cao thấp, dùng tấm ngăn làm trung gian để cản trở, tổng cộng có thể chứa đựng năm ngàn lá thăm. Người xin thăm chuyển động ống thẻ làm tấm ngăn trung gian mở ra, làm lá thăm rớt vào đáy ống, người xin sẽ nhặt được một thăm thành quả. Nếu rút trúng là ký vương, đại biểu người xin thăm cùng Khổ Hải hòa thượng có duyên, hắn sẽ gặp người đó trong một viện, vô luận người muốn hỏi cái gì, đều có thể từ trong miệng hắn có được câu trả lời.
Năm vạn lá thăm, chỉ có một lần cơ hội, Đại Hán triều khai quốc bảy mươi năm, trừ thánh tổ hoàng đế là người may mắn nhất rút trúng thăm “Ký vương”. Vì thế, mỗi khi Khổ Hải hòa thượng về kinh ngồi thiền, người lên Trấn Quốc Tự xin thăm nườm nượp hết đợt này tới đợt khác, chỉ hận không thể san bằng cả đỉnh núi. Mấy ngày đầu tiên tự nhiên là do hoàng tộc tới, vài ngày sau mới đến phiên giới công hầu cao quý, thường dân nếu muốn đi vào, phải đợi cho quan to quý nhân toàn kinh thành đến hết một lần mới tới sau.
Lão thái thái cùng Thái tử phi tâm sự một buổi, gặp Thái tử phi cùng nhà mẹ đẻ Hoàng hậu mọi người đi rút hết, lúc này mới mang Ngu Tương đi qua.
“Ta phụ trách chuyển đồng, con phụ trách rút thăm. Như thế này khi thăm vừa xuống ra, con đừng do dự ngại ngừng gì cả, chỉ cần nhìn thuận mắt thì lấy. Này gặp với không gặp đều chú ý ở một chữ duyên nữa, không thể quá mức cưỡng cầu.” Lão thái thái ôn nhu dặn dò.
Ngu Tương gật đầu đáp ứng.
Hai người hai tay tạo thành chữ thập, âm thầm niệm câu Bồ Tát phù hộ. Thái tử phi cùng một chúng phu nhân đứng im lặng ở một bên nhìn.
Ống thẻ thực trầm trọng, lão thái thái chỉ quay hai vòng tròn liền ra tự động chuyển, lại nỗ lực quay thêm ba vòng mới rớt - ra tấm ngăn. Chỉ nghe một trận rầm rập âm vang lên, những thẻ thăm làm bằng trúc được khắc chữ giống như hạt mưa rơi rào rạc. Một chú tiểu sa di đưa tay nói: “Thỉnh thí chủ cần phải trong hai lá thăm lựa chọn một ,lá thăm đó sẽ xác định là cùng đại sư có duyên hay không.”
Hai lá thăm bên trong chỉ lấy một, thật đúng là không một chút khả năng gian lận được. Ngu Tương không đợi hai tấm trúc ký rơi xuống, liền giơ tay từ không trung bắt lấy một cái, giao cho tiểu sa di.
Tiểu sa di mới đầu còn cười khanh khách , thấy tấm trúc dùng Phạn văn khắc hai chữ ‘Ký vương’ trước mắt, sắc mặt lập tức thay đổi, tâm trạng hoang mang rối loạnchạy về hướng hậu viện, vừa chạy vừa kêu: “Sư phụ, có người rút trúng thăm vương !”
Lời này vừa nói ra, trong đại điện chỉ một khoảnh khắc mọi người sôi nổi đứng lên. Lão thái thái tạm thờitrong tâm tính đến thử một lần, căn bản không nghĩ tới sẽ rút trúng, mắt liền choáng váng, trong chốc lát nhìn xem ống thẻ, trong chốc lát nhìn xem Ngu Tương, hơi có chút ngây ngất, như đang nằm trong mộng.
Thái tử phi đăm đăm nhìn chằm chằm Ngu Tương, trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Vĩnh Nhạc Hầu phủ vị đích tiểu thư này quả thật là một người trời ban linh tính, Vĩnh Nhạc Hầu toàn gia đều là phúc trạch thâm sâu, chả trách có thể làm cho Thái tử hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
Lá thăm của người này không chỉ liên quan đến có gặp hay không với Khổ Hải hòa thượng, đều không phải là do số mệnh lá thăm, người rút trúng chỉ có thể nói vận khí tốt, cùng Khổ Hải hữu duyên, lời đồn đãi ác ý hãm hại cũng không truyền ra. Lão thái thái cũng tiến đến thuận tiện đẩy Ngu Tương nói nhờ ơn may mắn cùng với các nhóm phu nhân hàn huyên một trận, lập tức được một tăng nhân dẫn dắt đi vào sau điện.
Vài cái tiểu sa di vây lại đây, đem trúc ký rơi xuống một lần nữa thả lại mặt trên tầng một.
Thiện phòng Khổ Hải hòa thượng thực đơn sơ, một gian nhà nhỏ chỉ khoảng hai mươi thước vuông, bên trong trừ bỏ một cái bồ đoàn một cái án không còn vật dụng nào khác, tiểu viện trang trí bên ngoài ngoại trừ một gốc cây bồ đề, một hồ sen nhỏ đơn giản lại thanh tao.
Lão thái thái ngừng thở, chạy từng bước chầm chậm, gần đến cửa thiện phòng, chần chờ nói: “Tương Nhi, ra ngoài viện chờ một lát, bà nội có chút chuyện muốn một mình nói với đại sư.”
Ngu Tương là người từ bên ngoài đến, thấy Khổ Hải thần thông như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có một chút lo âu bất an, lúc này liền gật đầu đồng ý. Trái tim của nàng đã muốn bị móc ra, di thể nằm trong tay mẫu thân, vì giấu diếm chân tướng sự thật, chắc cũng vội vàng mang đi hoả táng . Cho dù có thể trở về, nàng vẫn không phải là Ngu Tương trước đây? Còn có thể nhìn thấy người kia nữa không?
Nàng trong lúc nhất thời lâm vào mê mang.
Theo Đại Hán triều thành lập đến bây giờ đã qua đi bảy mươi năm, bảy mươi năm trước Khổ Hải hình dạng như thế nào, hiện nay vẫn một hình dạng như trước kia , lông mi và râu bạc trắng, trên mặt khắp nơi vết nhăn không nhiều ra một vết, cũng không thiếu một vết, hai tròng mắt giống như biển cả thâm trầm. Thấy lão thái thái, ông ta niệm một câu phật, giơ tay mời bà ngồi xuống.
“Xin hỏi thí chủ có gì chỉ giáo?”
“Thỉnh đại sư giúp lão thân nhìn xem hai cái bát tự này.” Lão thái thái lấy ra hai tờ giấy từ trong tay áo, mở ra đặt trên mặt bàn.
Khổ Hải hòa thượng gật đầu, nhìn kỹ một lát sau chỉ vào trong đó một cung lộ ra nói: “Sao Âm sát, con người cô độc, cách giác tinh chồng, hại cha khắc mẹ, hại chồng khắc con, sáu kiếp con vật, không một người nào may mắn thoát khỏi, trừ khi có quý nhân giải nạn, cũng khó có khả năng tương trợ.”
Lão thái thái đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nghe xong lời nói này sắc mặt cũng khỏi nhợt nhạt.
Khổ Hải hòa thượng cũng không để ý đến bà, chỉ vào một cung khác tiếp tục: “Cha mẹ bạc duyên, vô tình không thể ở chung, nữ thì giỏi võ, nam thì hiếu chiến, đao kiếm chứa nhiều âm khí, không thể chết già.”
“Không, không thể chết già?” Lão thái thái thân mình lay động, giống như muốn té xỉu, Mã ma ma vội vàng tiến lên đỡ bà.
Khổ Hải hòa thượng liếc mắt nhìn bà một cái, ngay sau đó mở miện: “Hai người này mệnh số tương xung, nếu là vợ chồng thì gia đình xào xáo mỗi ngày tai hoạ không ngừng, nếu là huynh đệ tỷ muội thì tranh đấu không ngừng, không thể cùng tồn tại.”
Lão thái thái càng phát ra cơn choáng váng trong đầu, giọng run rẩy hỏi: “Không thể chết già, vốn không có phương pháp sửa mệnh sao? Như thế nào là không thể chết già đây?” Về phần biết mệnh số tướng như vậy, bà cũng là không ngừng nghĩ ngợi sâu thêm.
Khổ Hải hòa thượng nhắm mắt đo lường tính toán, bỗng nhiên òa lên một tiếng.
Lão thái thái vội vàng đi qua vội hỏi: “Đại sư, có thể có biện pháp chăng?”
“Vốn là số mệnh khó giải, lại bỗng nhiên xuất hiện Thái Ất quý nhân, thiện tai thiện tai.” Khổ Hải hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập, than thở nói: “Người này ngày trước trải qua một lần đại kiếp nạn sinh tử, nói vậy này Thái Ất quý nhân đã đến bên người. Thí chủ có thể yên tâm.”
“Này Thái Ất quý nhân là ai?” Lão thái thái cả người đều như được giải thoát,chỉ còn một lòng cầu giải.
“Xa tận chân trời.” Dứt lời đứng dậy, hướng về phía cây bồ đề nhìn Ngu Tương đang đi đến, trong mắt tia sáng kỳ dị liên tục phát ra.
Rõ ràng là thân thể đã chết, lại tồn tại linh hồn dị giới, mắt trái chứa lệ khí, mắt phải lại lạnh nhạt, tâm chân mày chứa đựng kim quang phật pháp hùng hồn, khí tức tỏa ra trên đầu, số mệnh vô song. Người phật duyên thâm hậu như thế quả nhiên hắn là bình sinh ít thấy.
“A di đà Phật......” Khổ Hải hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập liền muốn nói ra.
Ngu Tương giọng điệu trách móc nói: “Nếu là muốn hỏi ta từ nơi nào đến đi về nơi đâu, ta sẽ nói cho ngươi cho biết bây giờ chỗ đến là nơi ra đi. Nếu là muốn hỏi ta nghĩ cái gỉ, ta sẽ nói cho ngươi biết ta không nghĩ gì cả, một lòng nghĩ đến phật pháp ; khi có vọng tưởng, trong lòng là địa ngục. Ta có vọng tưởng, ngày xưa ta tình nguyện đang ở địa ngục.” Cho nên không cần thương hại ta, cũng không cần siêu độ ta, ta nếu đã hạ quyết định quyết tâm nắm chặt duy nhất nơi này, liền sẽ không hy vọng xa vời muốn trở về kia để không xác định được tương lai, hoặc là phải nói là đã đi qua rồi là hết.
Nàng đối với một hồ đầy lá sen phun ra một ngụm trọc khí, chỉ cảm thấy tâm tình trước nay chưa có rộng rãi thoải mái như bây giờ.
Khổ Hải hòa thượng rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười đầu tiên trong ngày hôm nay, từ từ nói: “Thí chủ đã nghĩ thông suốt, không cần lão nạp nhiều lời.”
Ngu Tương gật đầu, hỏi: “Ca ca ta vẫn bình an chứ?”
“Đại nạn không chết tất nhiên sau này sẽ có hạnh phúc.” Khổ Hải hòa thượng nhìn về phía lão thái thái, cười nói: “Phúc vận vô song, phật duyên thâm hậu, vượng phu vượng gia sáu đời hung thịnh, người nàylà một trấn trạch chi bảo. Này Thái Ất quý nhân, thí chủ cũng không cần hướng nơi khác đi tìm. A di đà Phật, thiện tai thiện tai.”
Lão thái thái giật mình lặng im một lát mới lộ ra sắc mặt mừng như điên, giọng nói thanh thản hướng Khổ Hải nói lời cảm tạ. Khổ Hải đạm bạc cười lắc đầu, lại nói tìm được sư đệ Khổ Tuệ hòa thượng, sẽ nói hắn đến nhà thay nữ thí chủ chẩn trị vết thương ở chân.
“Trấn trạch chi bảo? Ta sao?” Ngu Tương nghe được khóe miệng cười thẳng tới, nhưng cũng hiểu được lời nói này của lão hòa thượng, nàng ở Vĩnh Nhạc Hầu phủ ngày qua liền rất tốt. Bất quá mệnh kia dù cho thế nào, cũng chỉ là làm nền cho nữ chính, người ta nhất định là cửu thiên phượng vũ.
Chờ nữ chủ trở về nhà, hết thảy mệnh số mới có thể bắt đầu chuyển động, hiện tại cái gì đều nói không đúng cả. Tư điểm đó, đáy mắt Ngu Tương đổ xuống ra một tia lệ khí. Nàng tựa hồ đã muốn không thể lạnh nhạt giống như lúc trước vậy, bởi vì bất luận nàng có như thế nào cũng không thể mất đi việc đó.