Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 41

“Tối hôm qua con ngươi đã làm gì, ngươi lặp lại lần nữa.” Hắn chậm rãi mở miệng, gằn từng tiếng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt phẳng vỏ đao, động tác nhìn qua vô cùng ôn nhu lại ẩn chứa thứ sát khí khiến người khác không rét mà run.

Đầu lưỡi Bùi thị giống như bị người khác cắt mất, miệng khép rồi mở lại không thể nói ra chữ nào.

Ngu Phẩm Ngôn xoay mặt nhìn Phương Chí Thần, tầm mắt chăm chăm vào huyết quản ở cổ hắn, ánh mắt kia giống như một lưỡi dao sắc bén, đang thong thả lại tàn nhẫn cắt da thịt, dường như nếu hắn dám nói một câu ‘đúng’, thứ chờ đợi hắn chính là đầu rơi xuống đất, máu tươi chảy ngay tại chỗ.

Trong nháy mắt, Phương Chí Thần đã ra một thân mồ hôi lạnh, che cổ lắp bắp nói: “Ta…tối hôm qua chỗ ta đến là khuê phòng của đại tiểu thư, không phải là khuê phòng nhị tiểu thư. Đấy là do mẫu thân ta nói bậy . Là đại tiểu thư cứ năn nỉ ta mới đến cuộc hẹn đó, mong Ngu đô thống nể mặt ngoại tổ mẫu ta mà tha cho ta một mạng đi!”

Hai chân hắn đã run run đứng thẳng không nổi, thiếu chút nữa liền quỳ sụp xuống.

Ngu Phẩm Ngôn liếc mắt nhìn Mã ma ma, Mã ma ma khẽ gật đầu, ý bảo những điều hắn nói là thật.

Ngu Tư Vũ làm những việc ngu xuẩn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cho tới bây giờ nàng vẫn không nhận rõ người nào nên kết giao, người nào không nên kết giao. Vì thế trong tình huống này, nàng cũng theo đó hồ đồ không biết người nào nên gả người nào không nên gả. Ngu Phẩm Ngôn không rảnh rỗi đi quan tâm quá nhiều đến nàng, cất đao vào vỏ, xoay người nhanh chóng rời đi. Về phần mới vừa rồi Bùi thị có ác ý hãm hại, hắn sẽ tính bù lên người Phương lão gia.

Sát ý vừa mới tràn ngập trong không khí theo từng bước chân hắn đi xa mà từ từ tiêu tán. hai mẹ con Bùi thị lúc này mới dám thở dần từng ngụm từng ngụm, lộ ra vẻ mặt vừa sống sót sau tai nạn.

“Phương phu nhân, Phương công tử, mời đi. Xe ngựa đã chờ ngoài cửa lâu rồi.” Mã ma ma đẩy hai người, châm chọc nói: “Ôi, còn không muốn đi sao? Ta phải đi nhờ Hầu gia đến tiễn các ngươi hay sao?”

Hai mẹ con Bùi thị quá sợ hãi, vội vàng đỡ nhau đi ra ngoài cửa.

Mã ma ma nhìn theo bóng lưng hai người, nói thêm: “Trăm ngàn lần đừng để ta nghe được có lời đồn đãi nào hại đến thanh danh của các tiểu thư Ngu phủ. Các ngươi hẳn phải biết Hầu gia nhà ta sẽ làm gì. Tai mắt Long Lân Vệ khắp nơi, nếu các ngươi dám nói một câu hay nửa câu không tốt, cẩn thận coi chừng bị cắt đầu lưỡi.”

Hai mẹ con Bùi thị chạy càng thêm nhanh, chẳng khác nào có ác quỷ đuổi theo phía sau.

Mã ma ma nhổ một bãi nước bọt, thế này mới trở về phục mệnh.

——————————————————————————

Vì trên lưng nổi một mảng bỏng rộp lớn, sau khi ma sát với vải dệt thật sự đau khổ khó nhịn, Ngu Tương sai người đốt địa long lên, chờ sau khi độ ấm của phòng lên cao liền cởi áo ngoài, chỉ để lại một kiện yếm màu phấn hồng và một sợi thắt lưng lỏng lẻo giữ lấy chiếc quần thụng màu xanh lục, lười biếng nằm úp trên giường nhỏ gần cửa sổ ngắm những con heo vàng trong hộp.

Nàng không búi tóc, mái tóc dài đến mắt cá chân đen bóng như một dải tơ lụa hoa mỹ nhất, trải đầy ra cả giường, cũng có vài sợi quấn quanh trên cánh tay mảnh khảnh của nàng, mái tóc đen mượt càng tôn vinh thêm cho làn da trắng như tuyết, sắc thái mãnh liệt ấy phát ra đủ khiến người ta váng đầu hoa mắt.

Liễu Lục cầm hộp thuốc mỡ trong tay, vừa âm thầm nuốt nước miếng vừa nhẹ nhàng xoa thuốc lên chỗ đau, nhẫn nhịn không được, cuối cùng vẫn đưa tay trượt xuống vết hõm trên hông chủ tử, nơi đã được chiếc quần thụng che đi một nửa.

Đúng lúc này, rèm cửa bị người xốc lên, thân hình cao lớn của Hầu gia ngăn trở ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng trong phòng lập tức bị giảm một chút.

Liễu Lục giật mình, vội vàng nhặt miếng áo lót giao lăng trên giường mềm chụp lên lưng chủ tử, lập tức nhún thân hành lễ, muốn nói lại thôi: “Hầu gia, tiểu thư đang thoa thuốc…” Cho nên có phải người nên lảng tránh một chút hay không?

Lụa giao lăng mỏng manh, đắp lên người chẳng những không che khuất được gì, ngược lại khiến cho thân thể tinh tế trắng nõn kia như ẩn như hiện, vô cùng mê hoặc. Ánh mắt Ngu Phẩm Ngôn lóe lên, tiếp nhận thuốc mỡ trong tay Liễu Lục, ra lệnh: “Ngươi đi ra ngoài.”

“Dạ?” Liễu Lục trợn tròn mắt. Tại sao người nên tránh đi lại là mình chứ?

“Đi ra ngoài đi, có ca ca giúp ta thoa thuốc là được rồi.” Ngu Tương vô tâm vô phế phất tay.

Liễu Lục hốt hoảng đi ra ngoài, đứng ngốc dưới hành lang hồi lâu mới khó khăn hoàn hồn, thấy Đào Hồng đang vác A Lục trên vai trở về mới nhảy dựng lên, tức giận mắng nhỏ: “Nha đầu chết tiệt kia, sao lại mang A Lục đi ra ngoài chơi. Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, nhất định phải treo A Lục ở trước của phòng tiểu thư, Hầu gia đến đây còn có thể nghe chút động tĩnh, ngươi lại không nghe!”

“Hầu gia muốn tới sẽ, nghe động tĩnh làm gì chứ?” Vẻ mặt Đào Hồng ngây thơ, A Lục cũng rất hiểu thời thế, bốp bốp kêu lên hai tiếng: ‘Hầu gia đến đây’.

Liễu Lục nhìn một người một chim ngơ ngác đứng trước mặt, có chút vô lực xua tay: “Quên đi, có nói các ngươi cũng không hiểu.”

Trong phòng, Ngu Phẩm Ngôn ngồi ở mép giường, vừa xốc áo khoác lên vừa hỏi: “Hôm nay đã khỏe chút nào chưa ? Còn ngứa sao?”

“So với ngày hôm qua thì đã tốt hơn nhiều.” Trong tay Ngu Tương cầm một con heo vàng thưởng thức.

Ngu Phẩm Ngôn gật đầu, dính một chút thuốc mỡ thoa đều lên chỗ vẫn có chút sưng đỏ, đầu ngón tay đã thoa hết thuốc vẫn còn luyến tiếc không muốn rời đi, hướng về phía xương cụt hơi hơi lõm xuống vòng quanh, thấy được vòng eo một tay có thể nắm chặt kia cùng cái mông tròn đang vểnh lên, con ngươi càng lúc càng đen trầm xuống.

Lại nghe Ngu Tương cười khẽ một trận, đôi mắt tròn hàm chứa một tầng hơi nước liếc về phía hắn lên án: “Ca ca, nhột quá!”

Lúc này Ngu Phẩm Ngôn mới hoàn hồn, phát hiện đầu ngón tay mình đã sớm rời khỏi chỗ đau, dừng lại nhẹ nhàng đảo quanh ở chỗ lõm xuống gần thắt lưng, trượt xuống theo khe nhỏ như ẩn như hiện mà chiếc quần thụng không che được kia, càng khiến cho đôi mắt hắn dấy lên ngọn lửa nóng. Bàn tay hắn giống như bị phỏng lập tức thu lại, cảm giác trắng mịn vẫn còn đọng lại ở đầu ngón tay đuổi mãi không mất được.

Hắn không dám nghĩ nhiều lại càng không dám xem nhiều, buông thuốc mỡ ra, tìm một kiện cẩm bào từ trong rương đồ đắp lên cho muội muội, làm xong hết những việc này lại giống như vừa đánh xong một trận đánh rất gian nan, trên vầng trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi, hơi thở cũng nặng nề hơn rất nhiều.

Ngu Tương cũng là người vô tâm vô phế, ở chung với huynh trưởng cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới việc nam nữ khác biệt, cũng không phân biệt nổi, chỉ vào cái trán hắn, cười nói: “Trong phòng đốt đại long, bên ngoài trời lại còn nắng, ca ca cởi áo khoác ra đi, nhìn huynh rất nóng.”

Đâu chỉ trên người Ngu Phẩm Ngôn mới nóng, sợ là trong lòng còn nóng hơn, nghe xong lời này chỉ có thể cười khổ, nhưng cũng nghe lời cởi ngoại bào và giày ra, tìm một quyển sử ký ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, ở bên cạnh muội muội chậm rãi lật xem. Lòng yên tĩnh tự nhiên cũng dịu xuống, xem sách một lát nhưng cũng đã phải cố gắng rất nhiều, nếu muốn bảo hắn rời đi, hắn càng tình nguyện ở lại, có khó chịu cũng là khó chịu một cách thoải mái.

Ngu Tương sớm đã có thói quen được cảm giác an tâm khi huynh trưởng canh giữ bên cạnh mình, tiếp tục xem xét đám heo vàng, xem một chút lại liếc mắt nhìn huynh trưởng một chút, liếc qua rồi liếc lại, hơi có vẻ muốn nói lại thôi.

Bị một đôi mắt có ý như vậy nhìn ngó, trong lòng Ngu Phẩm Ngôn như bị chiếc lông ngỗng phất qua, cảm giác tê dại nói không nên lời, nhẫn nại một lát mới vờ như bình tĩnh mở miệng: “Có chuyện gì thì cứ nói, nhìn huynh mãi làm gì?” Hắn quay đầu, đã thấy muội muội nhướn nửa người trên dậy, cổ áo yếm hơi lệch xuống dưới, lộ ra một rãnh sâu mê người, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi cũng có thể tưởng tượng được xúc cảm mềm mại ấy.

Lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm chữ trong trang sách, đầu óc lại không thể nhận ra nổi một chữ, hắn âm thầm hít sâu một hơi.

Ngu Tương hồn nhiên chưa phát giác ra, lắp bắp mở miệng: “Ca ca, muội muốn mua một tòa trạch viện ở nông thôn.”

“Muốn mua thì cứ mua ngay trong kinh thành đi, trạch viện ở nông thôn thì có gì tốt, đều là những điền trang với thanh phòng gạch ngói thôi.” Ngu Phẩm Ngôn lật qua một trang, giọng nói có chút khàn khàn.

“Mua trạch viện ở nông thôn mới tốt, sau này nếu tẩu tẩu ghét bỏ muội , muội còn có thể tránh xa một chút. Ngu Tư Vũ nói muội là một phế nhân, hiện giờ huynh có thể che chở muội, nhưng không chừng sau này có vợ con lại chê muội vướng bận.” Ngu Tương càng nói lòng càng chua xót, nói đến độ nước mắt cũng trào ra, vội vàng nâng tay quệt sạch.

Ngu Phẩm Ngôn cũng không nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào trang sách, lạnh lùng nói: “Đừng nghe nàng ta nói hưu nói vượn.” Xem ra nên mau chóng gả Ngu Tư Vũ ra ngoài mới được.

Ngu Tương cắn môi, vẻ mặt vẫn rất bất an như cũ.

Ngu Phẩm Ngôn bất đắc dĩ, liếc nhanh nàng một cái, an ủi: “Được rôi, đi mua một tòa trạch viện ở nông thôn đi. Nếu nàng ta dám chê muội, bảo nàng ta tự dọn ra ngoài ở đi.”

Ngu Tương gật đầu, lúc này mới cất hết những con heo vàng vung vãi trên giường vào hộp. Chỉ cần nghĩ đến việc ca ca sẽ kết thân với một nữ nhân khác, từ đó về sau mình không còn chỗ chen chân vào cuộc sống của huynh trưởng nữa, nàng lại không thể vui vẻ nổi.

Do dự sau một lúc lâu, rốt cục cũng không nhịn được, nàng chần chừ nói: “Ca ca, huynh đừng thành thân được không? Muội không thích tẩu tử, ai làm tẩu tử muội cũng không thích! Nếu huynh chỉ co một mình thì tốt rồi.”

Trái tim Ngu Phẩm Ngôn đập loạn một nhịp, không thể nói rõ được thứ vui sướng đang len lỏi trong trái tim cứng rắn của mình nhiều đến thế nào. Khóe môi hắn lặng lẽ nâng lên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trang sách, như vô ý đáp lại: “Ừ, ca ca không thành thân, ca ca chỉ sống với Tương Nhi thôi.”

Tuy rằng biết không thể nào không thành thân, nhưng có thể nghe được một câu này, Ngu Tương đã vô cùng thỏa mãn. Nàng che miệng, vui vẻ giống như con chuột trộm được miếng mỡ.

Ngu Phẩm Ngôn khẽ liếc nàng một cái, nét tươi cười bên khóe môi càng thêm khắc sâu.

Ngu Tương vừa nói xong chuyện này lại nổi lên ham muốn trò chuyện khác, kể lại toàn bộ chi tiết những việc xảy ra tối hôm qua, tốc độ nói của nàng chậm, biểu tình sinh động, ngay cả nói cũng khoa tay múa chân theo, nghe rất thú vị. Ngu Phẩm Ngôn thích nhất một việc, đó là mỗi ngày sau khi trở về nhà có thể nghe muội muội kể lại cho hắn tất cả những chuyện diễn ra hôm đó.

Tuy rằng đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, lại có thể khiến hắn vừa nghe vừa liên tục cười nhẹ, tâm tình rất tốt. Khi vào Long Lân Vệ, hắn chỉ là một vũ khí giết người vô tâm vô tình, lúc trở về nhà, nghe giọng muội muội nói chuyện đâu đâu, hắn mới có cảm giác mình là người một cách rõ ràng sinh động.

Hắn dứt khoát ném sách xuống, nằm nghiêng bên cạnh muội muội, giả vờ như không chút để ý dùng cẩm bào bọc kín nàng lại, sau đó vươn cánh tay ra phía sau gáy nàng, nửa kéo nửa ôm nàng vào trong lòng, tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, mười ngón đan xen nghe nàng miêu tả sinh động như thật, trong ánh mắt đâu còn có nửa điểm âm lãnh tàn khốc nào, chỉ còn lại sự ôn nhu tràn đầy.

Nghe rõ đến đoạn Phương Chí Thần kia, ánh mắt hắn lập tức tỏa ra lệ khí, lạnh lùng nói: “Hắn cũng to gan đấy!”

Ngu Tương chui vào trong lòng hắn, ủy khuất mở miệng: “Hắn không dám được sao, chẳng qua chỉ nghĩ muội là kẻ tàn phế, không coi muội ra gì mà thôi. Không chỉ có hắn, sau này người muốn cưới muội, ai lại không phải vì chú ý quyền thế của ca ca chứ?

Lúc cầu hôn thì nói ngàn lời vạn lời thiên hoa lạn trụy, sau khi vào cửa rồi còn có thể coi muội là con người sao, có khi còn cho thị thiếp với đám tỳ nữ đến ngồi lên đầu lên cổ muội. Ca ca, trên đời này rốt cuộc vẫn không thể tìm ra người thật tâm thật ý đối tốt với muội như huynh. Cho nên muội có thể không lập gia đình hay không? Muội cũng theo huynh sống là được rồi.”

Lệ khí trong mắt Ngu Phẩm Ngôn tắt ngúm, ôm nàng cười nhẹ, trong lòng mang theo một nỗi sung sướng không sao tả xiết.

Vậy là đồng ý rồi sao? Ngu Tương cũng nở nụ cười theo, đưa chóp mũi chạm vào chóp mũi hắn, hít sâu hơi thở luôn giúp nàng có thể an tâm.

Nhìn từ cửa sổ thấy hai huynh muội dây dưa cùng một chỗ như muốn dính vào nhau, nỗi bất an trong lòng Liễu Lục càng thêm mãnh liệt, đang do dự không biết có nên tìm cái cớ đi vào hay không, đã thấy tên thị vệ bên cạnh Hầu gia vội vàng chạy tới.

“Tìm Hầu gia có việc sao?” Nàng vội vàng bước lên hỏi.

“Thỉnh cầu Liễu Lục cô nương đi vào bẩm một tiếng, nói người mà Hầu gia muốn điều tra đã có manh mối, bây giờ hai vị Long Lân Vệ đang chờ ở thư phòng.” Thị vệ chắp tay.

Cuộc đối thoại của hai người cũng được Ngu Phẩm Ngôn nghe thấy, nhẹ nhàng đặt muội muội trên giường nhỏ, lại lấy một cái chăn mỏng đắp kín cho nàng, xong xuôi mới mặc ngoại bào và mang giày ra cửa.

Đã suốt một ngày một đêm, bằng với năng lực chỗ nào cũng có thể nhúng tay vào của Long Lân Vệ nhất định đã điều tra rõ Trầm Diệu Kỳ.

Bình Luận (0)
Comment