Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 54

Trong lòng có rất nhiều ý nghĩ đang xoay chuyển, động tác trên tay Ngu Tương lại không ngừng. Thoa đều một lớp cao dưỡng lên da xong cũng không thoa thêm gì nữa, chỉ thêm lên biên má, khóe mắt và đôi môi một ít phấn hoa đào hồng nhuận, lại dùng một cây bút than khẽ lướt qua chân mày. Sau đó lại nâng mấy cây trâm đào mộc vén gọn những sợi tóc đen nháy lại thành hoa kế, dán một hoa điền hình hoa đào tại ấn đường, kiểu trang điểm hoa đào đơn giản đã xong.

Nàng hơi nghiêng đầu đánh giá bóng hình xinh đẹp trong gương đồng, quả nhiên người còn đẹp hơn hoa, ngọt tựa mật đường, không khỏi nâng môi cười.

Từ lúc nàng bắt đầu động tác, Ngu Diệu Kỳ đã chăm chú nhìn qua, trong lòng âm thầm nhớ kỹ từng động tác của nàng. Đều nói ba phần diện mạo bảy phần ăn diện. Người này chẳng những có diện mạo vô cùng xinh đẹp, luận về kỹ xảo ăn diện lại xuất thần nhập hóa. Cũng vì nàng được ở Hầu phủ, bằng không thì lấy đâu ra những ngày thanh thản nhàn rỗi mà chăm chút thế chứ!

Ngu Diệu Kỳ cảm thấy mình không thể nghĩ nhiều nữa, phàm là nghĩ sâu thêm một chút, nỗi hận dành cho Ngu Tương liền gia tăng một phần, muốn giấu cũng giấu không được.

Ngu Tương cũng âm thầm quan sát nàng thông qua gương đồng, bỗng nhiên mím môi cười nói: “Tỷ tỷ, nói cũng thấy kỳ quái, tỷ muội ta vốn là tỷ muội song sinh, vì sao bộ dạng lại không giống nhau một chút nào vậy? Nhan sắc của muội đẹp như vậy, tỷ tỷ lại có chút nhạt nhẽo……”

Nàng vừa nói vừa khẽ vuốt hai má, dường như cảm thấy lời từ miệng phun ra có chút đả thương người, vội vàng nâng khăn lụa che cái miệng anh đào nhỏ nhắn lại, ánh mắt lộ ra vẻ áy náy. Kỳ thật bộ dạng Ngu Diệu Kỳ cũng không kém, thậm chí có thể nói là vô cùng thanh tú đẹp đẽ, nhưng nếu đem ra so sánh với vẻ đẹp diễm lệ đến cực điểm của Ngu Tương, xem ra cũng chưa đủ để liếc mắt.

Người với người, sợ nhất là bị lấy ra so sánh.

Nụ cười ôn nhu yếu ớt vừa xuất hiện trên mặt Ngu Diệu Kỳ thiếu chút nữa không nhịn được, hung hăng dùng móng đâm sâu lòng bàn tay mới có thể vững vàng mở miệng: “Bộ dạng song thai không giống nhau cũng có khối người đấy, không cần phải ngạc nhiên. Diện mạo của tỷ giống mẫu thân, lại không biết muội muội giống ai?” Ngươi có thể giống ai chứ? Ngươi căn bản chỉ là một thứ dã loại đê tiện.

Nụ cười của Ngu Tương càng thêm ngọt ngào, tiếp lời nói: “Đương nhiên muội sẽ giống ca ca, tỷ không phát hiện ta với ca ca có năm phần tương tự sao?” Dứt lời quay mặt nhìn về phía nàng ta.

Ngu Diệu Kỳ tinh tế nhìn kĩ, thế này mới hoảng hốt phát hiện nàng quả thật có năm phần tương tự Ngu Phẩm Ngôn, đặc biệt cỗ hương vị không ai bì nổi trong ánh mắt kia thật sự giống nhau hoàn toàn. Khó trách khoảng thời gian trước khi mười tuổi lại không có một người hoài nghi về thân phận của nàng.

Thế gian to lớn như thế, kinh thành càng cách Lĩnh Nam thiên sơn vạn thủy, nàng lại không hề có quan hệ gì với Ngu gia, vì sao cố tình lại đi giống Ngu Phẩm Ngôn? Phải như thế nào mà số mệnh lại có thể có được sự trùng hợp như thế?

Hơi thở của Ngu Diệu Kỳ thoáng tăng thêm, bỗng nhiên lại thấy bất mãn đối với dung mạo được truyền lại từ Lâm thị của mình.

Trong lòng nàng ta không thoải mái, Ngu Tương liền vui vẻ, mở nắp rương ra tìm một đóa hoa lụa cài lên tóc mai, cảm thấy cái này không hài lòng, cái kia cũng không hợp. Chỉ trong chốc lát đã có một đống trang sức hoa lụa bày ra trên bàn, ánh mặt trời chiếu xuống khiến chúng phát ra những tia sáng ngọc rực rỡ, khiến người nhìn vào cũng váng đầu hoa mắt.

Nỗi cáu giận trong lòng Ngu Diệu Kỳ lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm đổi lực chú ý.

Ngu Tương thưởng thức một chiếc trâm ngọc bích trong tay, không chút để ý quay sang ngoắc tay với nàng: “Tỷ tỷ mau tới đây.”

Ngu Diệu Kỳ chỉ do dự trong chỗ lát liền chậm rãi đi qua, ngồi xuống chiếc ghế đôn do Liễu Lục vừa đưa đến.

“Tỷ tỷ thích cây trâm này không? Rất hợp với trang phục hôm nay của tỷ tỷ đấy.” Ngu Tương vừa nói vừa cầm chiếc trâm ngọc bích cài lên giữa tóc nàng, nghiêng đầu đánh giá một lát, lại tìm ra một bộ vòng tay triền ti song khấu bằng vàng đeo lên cổ tay nàng, khen: “Tay ngọc không thắng kim đấu, gầy gò, thật mảnh dẻ, vẫn là thời điểm thốn hoa (?). Cổ tay tỷ tỷ tuyết trắng tinh tế như thế, phải nên dùng vòng tay lớn một chút để tôn lên, đương nhiên, phỉ thúy cao cấp hoặc hồng thúy cũng phối hợp rất tuyệt.”

Ngu Diệu Kỳ không tự chủ liền đi theo những lời dẫn dắt của nàng, tinh tế thưởng thức những lời này.

Ngu Tương nháy mắt với Liễu Lục, Liễu Lục mang hộp châm tuyến đến, bên trong có một khối gấm cổ hương, nền lụa màu tím nhạt, dùng chỉ bạc tinh tế phác họa lên một bức tranh thủy thảo trùng ngư, chẳng những hoa lệ nhã nhặn, khi sờ lên cũng vô cùng mềm mại. Vải dệt nhẹ nhàng lay động, lá bèo trên bức tranh liền lung lay sống động.

Ngu Tương ướm miếng ấm lên đầu vai nàng, cười nói: “Đây là cống phẩm tam trọng cổ hương của Hàng Châu (?), thẳng thốn lại không cứng rắn, mềm mại lại không bì, co dãn rất tốt, dùng để may một chân váy hoa xòe, bên ngoài khoác một kiện áo sa mỏng màu trắng, mơ hồ, nhẹ nhàng thanh thoát, trầm tĩnh như tiên. Tỷ tỷ thích không?”

Ngu Diệu Kỳ bị cảnh tượng nàng miêu tả mê hoặc, yêu thích không buông tay vuốt nhẹ khối gấm, ngẩn ngơ nói: “Thích.”

Những vật quý báu xa hoa như thế, tuyệt đối không thể tìm ra ở Trầm gia, cũng không phải Trầm gia mua không nổi, mà là có mua cũng không dám dùng. Ai bảo địa vị Trầm gia chỉ là nhà thương nhân ti tiện cơ chứ!

Ngu Tương nhẹ nhàng nở nụ cười, ôm lấy cổ nàng, đưa má kề sát mặt nàng, thân mật cọ xát, dụ dỗ: “Nếu tỷ tỷ thích, tất cả mấy thứ này muội đều đưa cho tỷ tỷ, chỉ có một chuyện, mong tỷ tỷ cách xa ca ca ra một chút. Ca ca là người của một mình muội mà thôi, không thể chia sẻ với tỷ được.”

Trong nháy mắt, Ngu Diệu Kỳ sự tỉnh lại từ giữa bầu không khí thân mật mà Ngu Tương cố ý tạo ra, nét cười ngẩn ngơ bên khóe môi cũng biến mất vô tung vô ảnh, kiên định lắc đầu: “Chuyện này tỷ tỷ sợ là không thể đồng ý. Ta là đích nữ Hầu phủ, ca ca cũng là ca ca của ta, vì sao muội có thể gần gũi ta lại không thể?”

Ngu Phẩm Ngôn là chủ tử chân chính của Hầu phủ,nếu có được được sự che chở của hắn, nàng mới có thể sống yêu ở chỗ này. Dựa vào cái gì mà thứ dã loại này lại không cho mình thân thiết với hắn chứ? Quả thực không thể nói lý! Một nỗi tức giận cháy bừng trong lòng Ngu Diệu Kỳ, thiên trụi nụ cười nhạt nhèo ôn nhu cuối cùng của nàng, tiếp tục nói: “Mong muội muội thông cảm cho tỷ, tỷ và ca ca đã mười bốn năm rồi chưa từng gặp lại……”

Ngu Tương dùng sức ôm lấy cổ nàng, hí mắt cười: “Đúng vậy, mười bốn năm đã trôi qua, giờ mới gặp lại thì có ý nghĩa gì nữa? Đơn giản cũng giống như đã cố nhịn mười bốn năm rồi đấy, tóm lại cũng sắp đến tuổi xuất giá rồi. Nếu tỷ tỷ không chịu đồng ý, vậy liền đi đi, muội phải dùng bữa .”

Nàng buông tay ra, mặt không chút thay đổi nâng tay gỡ trâm cài tóc và lấy khối lụa cống phẩm lại, quay sang nhìn về phía Liễu Lục đanh chảy mồ hôi ròng ròng bên cạnh phất tay: “Đưa nhị tiểu thư trở về.” Cũng lập tức trở mặt vô tình .

Ngu Diệu Kỳ đi theo Trầm phụ vào Nam ra Bắc, đây vẫn là lần đầu tiên thấy một người có thể trở mặt nhanh như vậy, nhất thời có chút há hốc mồm, thẳng chờ đến lúc Liễu Lục thúc giục hai tiếng mới khó khăn tỉnh lại, cố gắng giữ vững dáng vẻ tao nhã nói: “Muội muội sao lại đùa giỡn quá trớn như thế chứ, khiến ta hoảng hốt rồi đấy. Lần sau lại đến thăm muội muội.”

Nàng thoáng gật đầu, xốc rèm cửa lên chậm rãi rời đi.

Khuôn mặt Liễu Lục đỏ lên, tiễn chủ tớ hai người đến tận cửa thùy hoa mới quay lại, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, đang êm đẹp, vì sao người lại phải nháo với nhị tiểu thư thành như vậy? Đều là người một nhà……”

Ngu Tương ra lệnh cho Đào Hồng mang thức ăn lên bàn trước, bưng chén cháo gà tùng nhung lên ngửi một cái, ngân nga nói: “Ai là người một nhà với nàng ta chứ. Đừng nhìn mà tin nụ cười hiền lành trên mặt nàng ta, không chừng trong lòng đang nguyền rủa ta như thế nào đâu.

Ngươi nhìn diễn xuất của nàng ta xem, bà nội khổ tâm cầu xin một tấm bùa bình an mà nàng ta nói đốt liền đốt, còn không phải hận bà nội mười bốn năm qua chẳng quan tâm tới nàng ta hay sao? Người này vốn có đầu óc nhỏ nhen mang thù. Nàng ở am ni cô sống thanh bần qua ngày, ta lại ở trong Hầu phủ hưởng thụ vinh hoa, ngươi nói trong lòng nàng ta đố kỵ hay không đố kỵ đây? Nếu đã thấy rõ nàng là người thế nào, việc gì phải chơi cái trò lá mặt lá trái với nàng, đơn giản nên sớm xé rách mặt nhau cho rồi, trong lòng ta ngược lại thoải mái hơn.”

Đào Hồng sợ tới mức líu lưỡi, Liễu Lục ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: “Nếu thật sự có tính tình lạnh nhạt thanh tao cũng sẽ không ghen ghét, nhưng xem bộ dáng của nhị tiểu thư, đã bị mỡ heo phủ tim rồi, người một nhà mà cũng hận cho được. Nàng ấy thanh tu trong am ni cô mười bốn năm, nhưng lại không tu ra chánh quả.”

“Không phải sao!” Ngu Tương múc một muống cháo đưa lên miệng, khẽ nỉ non: “Xem ra Trầm gia quả thật nghèo túng vất vả, nếu không làm sao nàng ta lại không cam lòng mà oán hận đến mức ấy?”

Chỉ tiếc cho dù đoán được nội tình, Ngu Tương cũng không dám sai người ta đi thăm dò tung tích người Trầm gia, sợ sẽ khiến Ngu Phẩm Ngôn phát hiện. Nàng muốn làm huynh muội cả đời với hắn, như thế liền có thể ở cùng một chỗ cả đời.

Ngu Diệu Kỳ ra khỏi tiểu viện, bước chân càng chạy càng nhanh, bỗng nhiên dừng lại trước một tòa núi giả, bàn tay chống lên núi đá kịch liệt thở dốc. Nàng đã sớm bị Ngu Tương chọc cho tức chết rồi, cố tình lại không thể phát tác, ngồi cùng nàng một chỗ hai khắc đã có thể giảm thọ mười năm, thật sự hận không thể xé nát cái miệng kia của Ngu Tương.

Hai đại nha đầu thấy xung quanh không có ai, một người vỗ nhẹ lưng nhuận khí cho nàng, một người nhỏ giọng an ủi: “Nhị tiểu thư đừng so đo với tam tiểu thư làm gì, nàng chính là người có tính cách quái dị như vậy.

Thứ gì là của nàng ấy, thà bị nàng ấy giày xéo chứ không cho người ngoài đụng vào. Đại tiểu thư ở trong tay nàng cũng đã ăn vô số thua thiệt, hiện nay cũng không muốn đặt chân vào tiểu viện của nàng ấy nữa. Ngày sau ngài cách xa nàng ấy một chút cũng là được.”

“Làm sao lại có thể xem ca ca như đồ vật thế chứ? Đó cũng là ca ca ta, dựa vào cái gì không cho ta gần gũi? Quả thật buồn cười!” Ngu Diệu Kỳ tức giận không thể kìm nén.

Hai nha đầu không biết nên trả lời như thế nào, chỉ xoay chuyển con ngươi cân nhắc, đã thấy Ngu Phẩm Ngôn mặc một thân quan bào đỏ thẫm bước nhanh đến.

Ngu Diệu Kỳ cũng nhanh chóng phát hiện, hơi giật mình sử dụng lực bóp chặt lòng bàn tay, khóe mắt phiếm hồng bước lên nghênh đón: “Kỳ nhi ra mắt ca ca, ca ca chuẩn bị đi thăm Tương Nhi muội muội sao?”

Ngu Phẩm Ngôn liếc mắt nhìn nàng một cái, không gật đầu cũng không lên tiếng trả lời, lập tức lướt qua. Tuy rằng hắn không phải hạng người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng đối với khuôn mặt khóc tang quá giống Lâm thị này lại thực sự không thể yêu thích nổi.

Ngu Diệu Kỳ ngẩn ngơ, theo phản xạ định bước lên kéo lấy ống tay áo của hắn, thấy hắn mắt lạnh lướt đến, không thể không diễn trò, nước mắt liền tuôn rơi ào ạt, bi thương hỏi: “Ca ca, chỉ là muội muốn hỏi huynh một chút, đến tột cùng huynh có phải ca ca ruột thịt của muội hay không?”

Ngu Phẩm Ngôn cũng không kiên nhẫn nói chuyện vòng vèo với nàng, trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”

Ngu Diệu Kỳ bị thái độ lạnh lùng của hắn đả thương tự tôn, nước mắt càng thêm dữ dội. Phía xa xa, Đào Hồng đang chuẩn bị đến phòng ăn lĩnh cơm nhìn thấy cảnh này, vội vàng xoay gót chân chạy về tiểu viện mật báo. Nhị tiểu thư cũng thật quá âm hiểm rồi, mới đó đã nhanh chóng tìm Hầu gia cáo trạng.

Ngu Phẩm Ngôn thấy nàng khóc mà phiền lòng, nhướng mi muốn rời khỏi.

Bấy giờ Ngu Diệu Kỳ mới thấy được điểm mạch môn của hắn, hiểu được hắn không thích thấy người ta khóc than, vội vàng nâng tay áo lau sạch nước mắt, rất nhanh nói: “Ca ca, huynh là ca ca ruột của muội, vì sao Tương Nhi muội muội nói muội không được thân thiết với huynh chứ? Đây là cái đạo lý gì vậy? Bốn năm nay muội vẫn luôn tâm tâm niệm niệm mong ước được trở về đoàn tụ cùng người thân, đến cùng lại bị lạnh nhạt xem thường, rốt cuộc muội đã làm sai chuyện gì sao?”

Nghe vậy Ngu Phẩm Ngôn mới đưa mắt nhìn nàng, nhíu mi hỏi:“Tương Nhi không cho ngươi thân cận ta?”

Ánh mắt Ngu Diệu Kỳ xẹt qua tia sáng, nén lệ gật đầu: “Nàng nói ca ca chỉ là ca ca của một mình nàng, không thể chia sẻ với muội. Nhưng rõ ràng muội mới chân chính là ……” Vì có hai nha đầu không biết rõ chuyện bên cạnh, bây giờ lại chưa thể hoàn toàn thuần phục các nàng, Ngu Diệu Kỳ không định để các nàng biết được nội tình chuyện của mình, nghĩ vậy cũng lập tức nuốt những lời muốn nói trở về.

Tầm mắt Ngu Phẩm Ngôn buông xuống ngẫm nghĩ một lát, hàn khí lạnh lẽo trên mặt trong nháy mắt đã biến mất, vừa lắc đầu cười nhẹ vừa nhanh chóng rời đi, nhìn phương hướng thì đúng là muốn đến tiểu viện Ngu Tương.

Ngu Diệu Kỳ há hốc mồm, đứng ngốc một lát mới hoàn hồn, hỏi: “Phản ứng ấy của ca ca là sao? Tức giận hay không tức giận vậy?”

Bảo Sinh là người hầu được sinh ra trong Hầu phủ, chắc chắc lắc đầu: “Hầu gia làm sao có thể giận tam tiểu thư chứ. Đây là ngài ấy cao hứng đấy!”

“Rõ ràng ta bị bắt nạt, vì sao huynh ấy có thể cao hứng chứ?” Làn môi Ngu Diệu Kỳ vốn đã bị cắn nát giờ lại tiếp tục bị giày vò đến chảy máu.

Bảo Sinh hoảng sợ, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau cho nàng, lại an ủi: “Hầu gia vốn là như vậy, mặc kệ tam tiểu thư chiếm hữu hay không chiếm hữu, dù sao thì trong mắt ngài ấy đều là người khác sai, tam tiểu thư chỗ nào cũng đều đúng.

Năm đó tam tiểu thư lấy roi quất một vị quý nữ bị trọng thương, người nhà vị tiểu thư kia tìm đến cửa lý luận, thiếu chút nữa Hầu gia đã mang cả nhà bọn họ ra chém đấy. Nhị tiểu thư, trăm ngàn lần người đừng đối chọi với tam tiểu thư, trước tiên nên lấy lòng nàng ấy mới là lẽ phải. Nói một câu không dễ nghe chính là, nếu tam tiểu thư ghét người, chỗ Hầu gia người cũng không thể có cái tốt lành gì. Sau này dù có bị ấm ức trước mặt tam tiểu thư, người cần phải nhẫn nhịn, đầu tiên bọn họ đã có mười bốn năm tình thân, thứ hai lại có ân cứu mạng, người không thể so bì được đâu.”

“Tốt Tốt tốt……” Thiếu chút nữa cắn nứt răng mình mới có thể đè nén sự căm giận ngút trời xuống, trầm giọng nói: “Ta đã biết rồi, ngày sau tất nhiên phải cố sống chung với muội muội thật tốt. Đi, đi thăm đại tỷ.”

Hai nha đầu thấy sắc mặt nàng khôi phục như thường, thế này mới đỡ nàng bước về phía tiểu viện phía đông.

hết chương 54

Bình Luận (0)
Comment