Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 80

Ngu Tương nằm sấp trên tấm lưng rộng lớn của ca ca, trong lòng không hiểu sao rất vui mừng, lúc đi ngang qua một gốc cây liễu lớn liền thuận tay bẻ một nhành liễu, vừa vung vẩy vừa y y nha nha hát ca: ““Không hỏi nguyên do miệng đã mắng, mắng ta vô cùng đau đớn không nói nên lời! Mới vừa rồi trên đường gặp bà bà, kéo ta đánh, bụng đầy mật đắng như đại dương mênh mông. Chỉ mong phu quân hiểu lòng ta, ai ngờ lại không hề thông cảm! Ngu lang nha… nói cái gì nữ tử đồng mưu độc tâm, vẫn nhớ rõ đưa y đưa hài đến môn tường. Ta nếu muốn ôm tỳ bà khác gả phu lang khác, cần gì phải ước hẹn hoa viên tặng ngân lượng? Không phải vợ chồng cùng chung đau khổ, hôm nay ta như thế nào đến pháp trường? Ngươi xem cả người ta đều mặc tang phục, chẳng lẽ ta còn muốn làm tân nương?”

Đây là Việt kịch [ Huyết Thủ ấn ]* lý một đoạn xướng từ, nói về thiên kim Vương gia đến pháp trường tế phu lên án oan khuất, dù Ngu Tương say đến mơ hồ, cũng không quên đổi ‘Lâm lang’ thành ‘Ngu lang’, gọi ca ca trở thành phu quân.

Việt kịch (một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc) “Huyết thủ ấn”: Vở kịch viết về thư sinh nhà họ Lâm và tiểu thư Vương gia phú quý được đính hôn từ thuở nhỏ. Lâm gia nghèo hèn, vương thiên kim ước hẹn họ Lâm đến hoa viên tặng ngân lượng. Không ngờ, người chăn ngựa Trương Bồi Tán mạo danh cướp tiền, cũng giết chết hầu gái Vương gia, thư sinh họ Lâm bị vu oan phán chém đầu, Vương thiên kim đến pháp trường tế phu, Vương mẫu đầu trạng bao công, bản án được phúc thẩm trở lại, oan khuất được rửa sạch, vợ chồng đoàn viên.

(Tú: lạy hồn…tìm được vở Việt kịch này mà muốn khóc)

Ngu Phẩm Ngôn vừa đi vừa cười nhẹ, quay đầu muốn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu một chút, chỉ thấy đôi mắt nàng đã ngân ngấn nước, lên án xong lại xướng câu “Chỉ mong phu quân hiểu lòng ta, ai ngờ lại không hề thông cảm”, bộ dáng kia giống như một tiểu nương tử bị phu quân oan uổng, phảng phất như sẽ khóc rống thất thanh ngay sau đó.

Ngu Phẩm Ngôn cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không ngậm chặt lấy cái miệng nhỏ đang mân mê hát xướng của nàng trước mắt bao người, chỉ vỗ vỗ cái mông nộn mềm của nàng, nói giọng khàn khàn: “Là phu quân oan uổng tiểu nương tử, về nhà đương nhiên sẽ bồi tội với nương tử. Ngoan nào, ôm chặt phu quân, cẩn thận bị ngã xuống.”

Ngu Tương đần độn suy nghĩ nửa ngày mới tiêu hóa xong những lời này, cảm thấy vừa lòng, lại càng ôm chặt cổ ca ca, lại hát xướng lên bài quý phi say rượu.

Lão thái thái đi chậm phía sau, Trầm Nguyên Kỳ cũng chỉ chậm rãi đi cùng, càng lúc càng cách xa, chỉ nghe thấy giọng hát ê a Ngu Tương như khuông như dạng truyền đến, ngược lại không hề nghe thấy lời của Ngu Phẩm Ngôn.

Đoàn người đến tới ngoài cửa, xe ngựa đã sớm chờ ở đó, Trầm Nguyên Kỳ lưu luyến không rời nhìn theo muội muội, thời điểm Ngu Diệu Kỳ đi qua bên cạnh hắn bỗng nhiên nói nhỏ: “Đại ca, có thời gian không, chúng ta nói chuyện? Ba ngày sau hẹn ở gác Nhất Tụ.”

Môi Trầm Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích, biểu tình lạnh lẽo: “Thật xin lỗi Ngu nhị tiểu thư, ngươi nhận sai người rồi, đại ca của ngươi ở đằng kia kìa.” Hắn chỉ tay về phía Ngu Phẩm Ngôn đang ôm Ngu Tương lên xe.

Ngu Diệu Kỳ đau thương nhìn hắn, thấy hắn thờ ơ, chỉ đành bước từng bước nhỏ đi về phía xe ngựa. Thái độ như thế, sợ là có muốn hòa thuận trở lại cũng không thể .

Ngu Phẩm Ngôn ngồi chung một chiếc xe ngựa với Ngu Tương, tiểu nha đầu hát xong khúc “quý phi say rượu” rồi, dường như cảm thấy hơi khát nước, chỉ vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi đỏ sẫm.

Ngu Phẩm Ngôn rót một ly trà chậm rãi đưa đến bên miệng nàng, ánh mắt nặng nề hỏi: “Tương Nhi, qua mấy tháng nữa muội sẽ cập kê rồi, có thể lập gia đình .”

Ngu Tương đang cầm bàn tay to lớn bưng chén trà của ca ca, ngây ngô cười nói: “Muội không lấy chồng đâu.”

Ngu Phẩm Ngôn dùng ngón tay lau đi vết nước trà dính trên môi nàng, nói giọng khàn khàn: “Không thể không gả.”

Ánh mắt Ngu Tương quay tròn, dạo qua một vòng, dịu dàng nói: “Vậy muội gả cho ca ca được không?”

Ngu Phẩm Ngôn buông chén trà xuống, kéo tiểu nha đầu vào trong lòng, hai tay dán lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, giọng nói càng thêm ám trầm: “Được, chỉ cần như vậy là đủ, chờ đến khi muội cập kê liền gả cho ca ca, toàn bộ đồ cưới sính lễ ca ca sẽ chuẩn bị sẵn.”

Đầu tiên Ngu Tương hơi trầm tư một lát, lập tức vươn ngón trỏ nâng cái cằm đầy kiên nghị của huynh trưởng lên, cẩn thận đánh giá, thận trọng gật đầu nói: “Được rồi, theo ý huynh, có thể lấy được một mĩ nhân như huynh, là ta lời to rồi,.”

Vừa dứt lời, nàng lại y y nha nha hát lên: “Ngu Tương dùng mắt xem xét, cẩn thận đánh giá vị nữ lưu khuê các này, chỉ thấy tóc nàng làm sao có thể đen như thế, diện mạo của nàng vì sao có thể đẹp đẽ như vậy, tóc mai xoã tung trơn bóng dùng dầu hoa quế, phượng kế vén cao không trước cũng không sau, có cái gì gọi là người khiến tiên nhân thu, chuỗi hạt phượng chỉ bạc mang ở tóc mai, chói lọi rực rỡ đến run rẩy, thật sự run rẩy như kim kê (gà trống), kêu cái gì cũng gật đầu loạn lên. Dung nhan phù dung, mi đẹp như Viễn Sơn, mắt hạnh thông minh thấu người, mũi nàng rất cao, được đặt trên cái miệng anh đào nhỏ, hàm răng như đá ngọc như trân châu, không hẹp lại không dày, đôi tai Bát Bảo điểm thúy gọi là cái gì..vàng ròng câu……”

Vừa hát ca vừa dùng tay nhỏ bé vuốt ve làn tóc mai đen láy của ca ca, đôi mắt hẹp dài, cái mũi cao thẳng, làn môi gợi cảm…… hát tới đây lại không nhịn được hôn một cái lên đôi môi ấy, sau khi rời ra một khoảng cách lại cảm thấy tư vị rất tuyệt vời, tiếp lục dán lại hôn thêm một cái, hôn liên tục năm sáu mới thoả mãn liếm liếm cánh môi, yếu đuối nằm trong lòng ca ca, đôi tay nhỏ bé nắm lấy ngọc bội bên hông hắn thưởng thức. (-_-)

Được rồi, đầu tiên là tiểu tức phụ bị ủy khuất, sau là Dương quý phi câu hồn đoạt phách, bây giờ lại là tên lưu manh quần là áo lượt đùa giỡn nữ tử đàng hoàng. Tiểu nha đầu giả làm cái gì đều giống cai ấy, khiến cho Ngu Phẩm Ngôn phải cười khổ đồng thời lại cảm thấy trong lòng đầy lửa nóng.

Dường như đã đại náo đủ, cả người tiểu nha đầu ra đầy mồ hôi, hương hoa sen ngào ngạt theo từng giọt mồ hôi như ngọc chậm rãi thấm ra làn da oánh nhuận bóng loáng của nàng, bàn tay vừa chạm vào liền giống như bị hít chặt, dù có làm gì cũng không thể gỡ ra.

Ngu Phẩm Ngôn chậm rãi men từ cổ tay như bạch ngọc của nàng ra phía trước sờ soạng, đầu ngón tay dừng lại hồi lâu trên vai nàng, cuối cùng từng chút từng chút gỡ bỏ tầng áo ngoài vốn đã lộn xộn trên vai nàng xuống, bàn tay bao trùm sau lưng trắng mịn của nàng dùng sức xoa nắn.

Lòng bàn tay thô ráp xoa nắn sau lưng, cảm giác ấy tê dại không nói nên lời, Ngu Tương hơi híp mắt, cất tiếng rên rỉ như con mèo con lười biếng.

Đôi mắt Ngu Phẩm Ngôn vốn đã tối đen lúc này không thể tìm thấy một chút ánh sáng, đột nhiên ôm lấy tiểu nha đầu vào trong lòng, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng non mềm của nàng điên cuồng hôn, cùng lúc đó, bàn tay từ phía sau lưng đã vòng lên trước ngực, chậm rãi xoa nắn hai khối ngực no đủ mượt mà đang vểnh lên kia.

Nhất thời, trong buồng xe chỉ còn lại tiếng nước của môi lưỡi mút lấy nhau cùng tiếng thở dốc nặng nề, qua một lúc thật lâu, Ngu Phẩm Ngôn mới không cam tâm tình nguyện buông cái lưỡi thơm tho linh hoạt kia ra, đưa mắt nhìn xem rốt cuộc muội muội sẽ có biểu tình thế nào.

Ngu Tương đã bị rượu làm cho hoàn toàn mơ hồ, vừa hôn xong lại càng cảm thấy thiếu không khí, bặm bặm đôi môi sưng đỏ như cánh hoa ngọt ngào ngủ, hai tay nhỏ bé theo thói quen kéo lấy vạt áo ca ca.

Không có kinh ngạc, không có chán ghét, cũng không có bối rối, tiểu nha đầu này, cứ như vậy mà ngủ. Ngu Phẩm Ngôn bình tĩnh ngắm nàng một lúc lâu, cuối cùng đỡ trán cười nhẹ.

Xe ngựa chậm rãi dừng trước của Hầu phủ, Đào Hồng Liễu Lục vội chạy lên đón chủ tử, đã thấy chủ tử bị bọc trong ngoại sam của Hầu gia, được Hầu gia ngồi cuối xe ôm trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong khuỷu tay hắn, chỉ có thể nhìn thấy một vành tai hồng hồng, một mùi hương hoa sen trong veo nồng đậm xuyên qua trang phục tỏa ra ngoài.

Ngu Phẩm Ngôn vượt qua Đào Hồng Liễu Lục đi về phía trước, vào đến tây sương mới trầm giọng nói: “Dọn một bồn nước lại đây, lại lấy một hộp cao tuyết phu.”

Đào Hồng nghe lời đi múc nước, Liễu Lục đến gần rương lấy ra một hộp cao tuyết phu. Ngu Phẩm Ngôn nhẹ nhàng đặt muội muội lên tháp mềm, xốc ngoại sam bao bên ngoài nàng ra, đưa tay vuốt nhẹ đám tóc mai dính trên trán nàng.

Liễu Lục tiến lên vừa thấy cảnh này, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Chỉ thấy chủ tử bởi vì mới uống rượu xong, nhiệt độ cơ thể quá cao, cả người đã ra đầy mồ hôi, vầng trán hay sườn má đều dính mồ hôi ướt sũng, còn có một vài sợi tóc được làn môi mềm mại đỏ thẫm ngậm lấy, hai gò má phiếm lên nhợt nhạt đỏ ửng, thân thể mềm nhũn như không có xương cốt, bộ dáng mảnh mai vô lực đang nặng nề ngủ kia dùng một câu ‘Quốc sắc sinh hương, diễm sắc khôn cùng’ để hình dung cũng không đủ.

Càng khiến người ta không thể xem nhẹ là trên cổ và vai nàng đều có nhiều vết hôn đỏ hồng, khắc trên da thịt trắng mềm càng thêm kiều diễm không nói nên lời, chính là bộ dáng vừa được người ta yêu thương xong.

Ngay cả một tiểu cô nương chưa hiểu sư đời như Liễu Lục, giờ này khắc này cũng cảm thấy trống ngực dồn dập mê mẩn không thôi, càng đừng nói đến nam tử huyết khí phương cương. Hầu gia tuyệt đối không bao giờ cho phép kẻ nào đổi xửa với chủ tử như thế, cho nên…những dấu vết này đều là do Hầu gia làm ra hết phải không? Nhưng là bọn họ là huynh muội mà!

Liễu Lục hoảng sợ bất an nhìn về phía Hầu gia, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Đào Hồng, không chút nghĩ ngợi để lại lọ cao tuyết phu, ra cửa nhận lấy bồn nước, đuổi Đào Hồng đi. Cảnh tượng đòi mạng này cần một mình nàng thấy là đủ rồi, để cho Đào Hồng nhìn thấy chẳng phải hại nàng ấy thì là gì?

Vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn như thường, nhẹ nhàng cởi hài và áo ngoài của muội muội, thấm ướt khăn tay cẩn thận giúp nàng chà lau da thịt lõa lộ bên ngoài, sau đó lại bôi lên đó một chút cao tuyết phu, vẽ loạn lên những vết đỏ hồng. Chỉ cần ngủ một giấc, những dấu vết này sẽ bị dược lực xóa đi.

Xoa thuốc xong, hắn xoa bóp bàn tay nhỏ bé mềm mại của muội muội, lại mân mê đôi môi no đủ của nàng, cuối cùng vẫn là không thể nén được khát vọng trong lòng, cúi người hôn xuống, từ cái miệng nhỏ nhắn hôn đến cái trán, sau đó mới cúi đầu thở dài, đắp cho muội muội một cái chăn mỏng.

Liễu Lục vô cùng cứng ngắc đứng ở cạnh giường, trên trán rơi xuống một hạt mồ hôi thật lớn cũng không dám nâng tay lau đi.

Ngu Phẩm Ngôn bình tĩnh nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: “Nếu không muốn chết thì giữ cái miệng của ngươi cho tốt.”

“Nô tỳ đã biết, nô tỳ chưa thấy gì cả.” Liễu Lục run giọng trả lời, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng khuôn mặt tuấn mĩ lạnh ngắt của Hầu gia, chờ đến tiếng bước chân đi xa mới co quắp lẩy bẩy đứng lên. Huynh muội loạn luân, đây là cái cuyện gì vậy! Chỉ có thể trách dung mạo của tiểu thư quá đẹp, lại quá câu dẫn người khác, thấy Hầu gia liền như trẻ sinh đôi gắn bó dính vào nhau, không để ý tới nam nữ khác biệt chút nào. Bên người suốt ngày bị dính vào một mĩ nhân nũng nịu ngọt ngào như vậy, nam tử nào mà không động tâm?

Liễu Lục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía chủ tử đang nằm trên tháp mềm huy huy nắm quyền, nhận lệnh đi đổ nước.

Khi Ngu Tương tỉnh lại đã đến chạng vạng, ánh dương vàng tươi còn đọng ở phía tây, nhưng cũng không che được một phiến ráng đỏ lớn, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ. Nàng lười biếng duỗi cái thắt lưng, nhìn chằm chằm đám mây chân trời ngẩn người.

Liễu Lục tiến vào hầu hạ nàng mặc quần áo, sau một lúc lâu do dự đột nhiên hỏi nói: “Tiểu thư, người có nhớ rõ sau khi người uống rượu say đã xảy ra chuyện gì không?”

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi liền trào ra rất nhiều đoạn ngắn mơ hồ không rõ, đoạn có ấn tượng sâu nhất chính là lúc mình vừa ngâm nga “hoa vì môi” vừa đùa giỡn ca ca, còn cắn vài cái lên miệng hắn. Trời ạ, Ngu Tương ôm mặt, sau đó nằm xuống lắc người mấy cái, kéo chăn che kín cả người mình lại.

Liễu Lục vội vàng lay nàng nàng lại, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người nhớ được cái gì, mau nói cho nô tỳ biết đi. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”

Nào ngờ được sau khi chăn được xốc lên, thứ thấy được không phải là vẻ mặt đầy nước mắt, mà là vẻ mặt cười xấu xa. Ngu Tương híp đôi mắt tròn, tự cười khúc khích một trận mới lơ đễnh mở miệng: “Không xảy ra chuyện gì lớn cả, chỉ là ta có xướng một đoạn “hoa vì môi”, coi ca ca thành Lí Nguyệt Nga mà đùa giỡn .” Dứt lời lại là hi hi ha ha cười một trận nữa.

Liễu Lục thật muốn quỳ xuống lạy chủ tử, đã bị người ta cắn cho cả người đầy vết hồng còn đi nói mình đừa giỡn người ta được, có cái bộ dạng nào vô tâm vô phế hơn này không hả! Nhưng mà nghĩ đến lời cảnh cáo của Hầu gia lúc gần đi, chỉ có thể áp chế một bụng lời muốn nói xuống.

Lấy lại bình tĩnh, Liễu Lục tiếp tục giúp chủ tử mặc quần áo, lại nghe bên ngoài có người bẩm báo: “Tiểu thư, phu nhân Tĩnh quốc công cùng Thường tiểu thư đến đây, đi theo còn có cữu phu nhân.” (vợ của em trai ruột Lâm thị.)

Hai người này cũng chỉ là cùng đường mà thôi, mời vừa gặp phải ở cửa. Phu nhân Tĩnh quốc công dẫn theo Thường Nhã Phù trực tiếp đi bái phỏng Lâm thị, cữu phu nhân Tôn thị lại lập tức đến tây sương, biểu tình có chút oán giận.

hết chương 80

Bình Luận (0)
Comment