Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 83

Thái tử dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào chậu cây màu đỏ thắm giống san hô kia, hỏi: “Đây là vật gì?”



Thái y khom người đáp lời: “Khởi bẩm Thái tử, cây này có tên gọi là ‘Trùng phệ’, cũng không phải là ý tứ chỉ một loại sâu thật sự, mà bởi vì nó tản mát ra mùi hương có thể đuổi rắn sâu hay kiến chuột. Vốn loại cây này sinh trưởng ở Nam Dương chướng khí tràn ngập, khắp nơi là độc trùng, là vật tùy thân của các thương hành ở Nam Dương, nhưng bởi vì bản chất của nó quá mức yếu ớt, khó có thể trồng sống, những năm gần đây đã sớm tuyệt tích.

Thái tử phi nương nương ngửi được mùi hương do cây này tản mát ra, con đỉa kia chịu không nổi, liền phải chui ra từ lỗ mũi tìm chỗ an thân khác cho mình. Cũng vì vật ấy đưa đến đúng lúc, nếu đợi qua nửa tháng nữa con đỉa đi vào não, sợ là……”

Phát giác bản thân đã nói sai lầm, Thái y vội vàng bổ sung cứu chữa: “Quả nhiên nương nương là cát nhân thiên tướng. Vi thần lập tức viết mấy bài thuốc bổ huyết dưỡng khí, cứ tỉ mỉ chuẩn bị theo phương thuốc ấy bồi dưỡng vài tháng là không sao.”

“Rất tốt, lấy giấy bút đến đây.” Thái tử phất tay ra lệnh cho Tống ma ma đứng ở góc.

Tống ma ma lập tức lấy giấy và bút mực, ngón tay còn run lẩy bẩy, hiển nhiên đã bị dọa không nhẹ. Thái tử tiến gần đến vật trong lòng Thái tử phi, cẩn thận ngửi gốc cây nhỏ màu son kia, ngẩng mặt hỏi Thái tử phi: “Trân nhi nhìn xem cô có chảy máu mũi không?”

Thái tử phi bị hắn chọc cho nở nụ cười, khẽ vuốt tóc mai hắn ôn nhu nói: “Không có, Thái tử là huyết mạch chân long, yêu ma quỷ quái há có thể đến gần người.”

Ánh mắt Thái tử ám trầm, thở dài: “Cái gì mà huyết mạch chân long, chẳng qua là được đầu thai vào chỗ tốt thôi. Nếu không nhờ Tương Nhi ngẫu nhiên đem vật này tới, ai có ngờ được đến một con sâu trùng nhỏ bé có thể lấy đi tính mạng người ta một cách thần không biết quỷ không hay đây.”

“Đúng vậy, Tương Nhi là tiểu phúc tinh của nô tì. Nàng đi đứng không tiện lại bị chọc cho hoảng sợ, thật sự là nô tì bạc đãi nàng .”

“Sau này bình phục bồi thường nàng ấy cho tốt là được.” Thái tử vén đám tóc rối bời trước sườn má Thái tử phi ra sau vành tai, thấy Thái y viết xong, thấp giọng nói: “Việc này âm độc kỳ dị, cô và Dịch Phong phải nhanh chóng tra ra manh mối. Nàng sớm an trí mọi chuyện đi, cô đi trước.”

Thái tử phi cũng mong muốn sớm ngày bắt được hung thủ, nên cũng không giữ lại.

Thái tử ra khỏi cửa phòng, đưa ánh mắt ra hiệu cho Ngu Phẩm Ngôn, lập tức đi ngang qua đám nữ quyến đợi bên ngoài dặn dò: “Tinh thần Thái tử phi vẫn còn mệt mỏi, các ngươi đi vào nhìn thăm một chút liền đều trở về đi, đừng quấy rầy quá mức.”

Hai người lập tức đi về phía thư phòng, Thái y cũng đang cầm chén trà gắt gao đuổi theo.

Chúng nữ quyến thưa vâng, rất trật tự cung tiễn Thái tử cùng Ngu đô thống, sau đó mới vào phòng thăm hỏi. Mẫn Lan đọat lấy quyền đi vào đầu tiên, lúc Từ sườn phi bước qua cửa cũng có một chút quẩn chân ngổn ngang, biểu tình trầm ổn trong nháy mắt đã vỡ toang, toát ra sự kinh hoảng sâu sắc.

Tống ma ma cùng hai cung nữ đi ra nghênh đón, xoay người đẩy xe lăn của Ngu Tương đi vào cửa, ánh mắt hàm chứa lệ trào cúi đầu nói cảm tạ, khiến Ngu Tương không hiểu chuyện gì phải đưa mắt nhìn bà vài lần.

Thái tử phi đã thay đổi một bộ áo trong trắng noãn, đám máu trên đất cũng đã được chùi rửa sạch sạch sẽ, tất cả cửa sổ bốn phía đều rộng mở, gió nhẹ thanh mát thổi vào từng đợt từng đợt, khiến cả phòng tràn ngập mùi hương của gốc cây màu đỏ son. Cảnh tượng ấy thật sự yên tĩnh an nhàn, lại thêm ánh mắt trong suốt đầy tinh thần của Thái tử phi, đâu còn nửa điểm nào liên quan đến sự tình sắp hấp hối ban nãy.

Mẫn Lan không giấu được tâm sự, độ cong nơi khóe miệng muốn cứng ngắc bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ngược lại là Từ sườn phi, bước nhanh tiến lên hầu hạ Thái tử phi uống thuốc, mỗi một nếp nhăn khi cười trên mặt đều viết hai chữ ‘vui sướng’.

Tầm mắt lợi hại như đao của Thái tử phi nhất thời xẹt qua trên mặt mọi người, xua tay thở dài: “Bản cung mệt mỏi, tiểu Cửu cùng Tương Nhi ở lại, tất cả những người còn lại đều tan đi. Nửa đêm canh ba phải chạy tới thăm, thật khổ cho các ngươi, ngày sau bản cung tốt lên nhất định sẽ tự mình đến cửa nói lời cảm tạ.”

Mọi người ngay cả nói cũng không dám, sau khi cúi thân hành lễ liền đuôi nhau mà rời đi. Vẻ mặt lạnh như băng của Thái tử phi lập tức hòa hoãn xuống, cười ngoắc tay nhìn hai tiểu nha đầu: “Mau tới đây, hôm nay đã sợ lắm có phải không?”

“Sắp bị hù chết!” Hai người không hổ là tỷ muội nhiều năm, trả lời cũng trăm miệng một lời, ngay cả động tác xoa ngực cũng giống hệt nhau.

Tâm trạng Thái tử phi càng thêm khoan khoái, đã trải qua nhiều hiểm ác tính kế như thế, nàng càng yêu Cửu công chúa thương đơn thuần và Ngu Tương sáng sủa đến tận xương tủy, liên tục ngoắc tay Tống ma ma mang hai chén yến ra an ủi hai người.

Ăn xong tổ yến ngọt thơm, gò má tái nhợt của hai người má chậm rãi đỏ ửng, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra. Cửu công chúa không e dè hỏi: “Hoàng tẩu, rốt cuộc tẩu bị bệnh gì vậy? Thật sự đã tốt lên rồi sao?”

“Chỉ là thân nhiễm bệnh nhẹ, mà nay ổ bệnh đã bị loại trừ, đương nhiên sẽ tốt lên. Còn may mà Tương Nhi đưa “Trùng phệ” tới.” Thái tử phi vỗ vỗ đỉnh đầu Ngu Tương.

“Trùng phệ? Đó là cái gì?” Ngu Tương nháy mắt mở to.

“À, đó chính là “trùng phệ”, mọi người ở Nam Dương đều gọi nó như thế. Vật ấy có thể loại trừ bệnh khí và tà sùng, là dị bảo thế gian khó tìm.”

Thái tử phi chỉ chỉ về phía bồn hoa đặt bên giường.

Ngu Tương bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, trên mặt cũng không có vẻ đắc ý hay đáng tiếc, khiến Thái tử phi ôn nhu cười.

Cửu công chúa buông bát, đưa tay liền muốn lấy bồn hoa, Thái tử phi vội vàng giúp đỡ một tay, Tống ma ma cùng hai đại cung nữ đều lập tức nâng tay đỡ ở phía dưới, sợ nàng không cẩn thận quăng hư bảo vật.

Cửu công chúa là người không có mắt nhìn, xoay tay chuyển động bồn hoa, thèm nhỏ dãi nói: “Thật thơm, có thể ăn không ạ?”

“Không có thể ăn.” Thái tử phi che miệng cười khẽ.

Ngu Tương thở dài: “Sớm biết những thứ này dùng tốt như thế, lúc trước ta không nên áp giá tên hải thương kia. Ta mua một bao hạt giống ấy chỉ tốn hai lượng bạc, tuy rằng chỉ có thể trồng sống một chậu này, lại nói tiếp…vẫn là ta chiếm được tiện nghi lớn.”

Dường như ý thức được bản thân lại dám đi tặng lễ vật giá rẻ như thế, lại còn nói toạc móng heo trước mặt chủ nhân, nàng xấu hổ vạn phần ho khụ khụ, tròng mắt quay tròn lén nhìn sắc mặt Thái tử phi.

Thái tử phi luôn thích Ngu Tương thẳng thắn sáng sủa, huống hồ tặng lễ là một phần tâm ý, lễ vật quý trọng quá ngược lại nàng cũng không biết nên xử trí thế nào. Tuy nói bồn hoa này chỉ mất hai lượng bạc, lại mua được cả tính mạng của nàng, phần ân tình này cũng đủ để nàng ghi khắc cả đời, lúc này cười nói: “Không phải ngươi chiếm tiện nghi lớn, là do bản cung chiếm tiện nghi lớn mới đúng, sau này bản cung tìm được loại thực vật hay hạt giống nào mới lại liền tặng lại cho ngươi.”

Ngu Tương lén thở phào một hơi, đang muốn khước từ, cách gian bên kia liền truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con. Vừa tránh được tử kiếp, đúng là lúc tình cảm của Thái tử phi yếu ớt nhất, lập tức sai Tống ma ma ôm hai hài tử đến.

Ngũ quan của tiểu hoàng tôn đã muốn nẩy nở, cả người đều nhuyễn nộn thịt béo như ngó sen, nhìn qua vô cùng ngọc tuyết đáng yêu. Mỗi tay Thái tử phi ôm một đứa, trong lòng càng thêm chấn động, lại nghĩ đến bản thân bị kẻ gian làm hại, thiếu chút nữa xa cách vĩnh viễn với phu quân cùng bọn nhỏ, nước mắt không nhịn được đã rơi xuống.

Hai hài tử dường như cảm nhân được gì, tiếng khóc nỉ non dần dần nhỏ lại, miệng y y nha nha kêu to, bàn tay béo tròn nhẹ nhàng vỗ lên mặt mẫu thân.

“Nương nương, đừng khóc nữa, tiểu hoàng tôn cũng đang an ủi người kìa.” Tống ma ma dâng lên một cái khăn tay.

Thái tử phi trả lại hai đứa nhỏ cho bà vú, tiếp nhận khăn tay lau nước mắt, thấy Cửu công chúa cùng Ngu Tương mắt to mắt nhỏ quên cả nháy mắt nhìn chằm chằm một đôi lân nhi, không khỏi cười hỏi: “Muốn ôm một chút không? Để cho bà vú dạy các ngươi cách ôm đứa nhỏ như thế nào, sau hai năm nữa các ngươi cũng không khác gì đâu.”

Nếu không phải người thân thiết, Thái tử phi tuyệt không trêu ghẹo như thế. Ngu Tương cùng Cửu công chúa không đỏ mặt chút nào, nhất tề vươn hai tay, trông mong nhìn chằm chằm bà vú. Bà vú như gặp phải đại địch, vừa tỉ mỉ giải thích chính xác tư thế ôm đứa nhỏ, vừa thật cẩn thận đặt tiểu hoàng tôn vào trong lòng hai người.

Bọn nhỏ khóc đến mệt mỏi, khóe mắt còn vương chút ánh nước trong suốt lâm vào mộng đẹp, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng khép mở một chút, phát ra tiếng vang bẹp bẹp, bộ dáng đáng yêu khiến người ta càng thêm yêu thích.

Ngu Tương vừa ôm vào lòng liền luyến tiếc không muốn buông ra, cúi đầu dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát hai má nộn thịt mềm mại còn thơm mùi sữa của tiểu hoàng tôn, miệng không ngừng gọi ‘tâm can bảo bối’, đang chuẩn bị mở miệng, lại thấy một sợi dây màu đen thật nhỏ đang bò ra từ mũi tiểu hoàng tôn. Nàng vừa chìa tay chỉ vào vừa kinh ngạc hỏi: “Nương nương, sao trong lỗ mũi tiểu hoàng tôn lại có một đầu sợ màu đen đi ra thế này? Muốn tìm Thái y đến đây nhìn xem hay không?”

Bên kia Cửu công chúa cũng nói: “Trong lỗ mũi tiểu chất nữ cũng có.”

Sắc mặt Thái tử phi cùng Tống ma ma lập tức trắng bệch, như bị sét đánh, trong lúc nhất thời cứng ngắc tại chỗ.

Nhưng mà Ngu Tương còn bị đả kích hơn cả hai nàng, chính vì nàng đã dùng ngón cái và ngón trỏ kéo lấy sợi dây màu đen kia ra, phát hiện đầu sợi dây nhưng lại hơi hơi mấp máy, giác hút nhọn dài kia kìa thỉnh thoảng liếm lên ngón tay nàng, dường như đang muốn tìm vào một vị trí tốt hơn để cắm vào.

Thứ này đâu phải là đầu sợi, chính là một con đỉa đang điên cuồng tìm nguồn máu thì có. Ngu Tương không sợ trời không sợ đất, thứ khiến nàng sợ muốn chết nhất trong cuộc đời, đó chính là sâu bọ. Nàng có cảm giác linh hồn của mình đã rách toạc ra khỏi thân thể

Thân thể vững vàng ôm tiểu hoàng tôn, vô cùng tự nhiên nói: “Thái tử phi nương nương, thứ này giống như không phải đầu sợi, là con đỉa. Trong lỗ mũi tiểu hoàng tôn có con đỉa đi vào.”

Linh hồn lại điên cuồng cào tóc, kêu la sợ hãi: “Đây là con đỉa! Làm thế nào trong thân thể người lại có con đỉa được chứ? Đáng sợ quá! Ca ca mau tới cứu mạng muội!”

Đang lúc nàng còn đơ cứng thành một tòa tượng đá, Tống ma ma dùng kim châm quấn lấy con đỉa đang cố dính giác hút lên đầu ngón tay nàng, để vào chén trà, lại hấp tấp nâng làn váy vội vàng chạy ra khỏi cửa phòng, một đường la lớn: “Thái y, Thái y ở đâu? Mau đưa Thái y đến đây!”

Cửu công chúa không rõ chuyện gì, Thái tử phi đã cướp lấy đứa nhỏ ôm vào trong lòng dùng chăn gắt gao gói kỹ, suy sụp khóc òa lên. Trong phòng nhất thời loạn thành một đoàn. Thái tử vội vàng bước vào, trước tiên sai người mang hai tiểu nha đầu ra khỏi phòng, lại lệnh Thái y cẩn thận kiểm tra thân thể cho bọn nhỏ, đặt bồn hoa kia lại gần bên đầu bọn nhỏ, vẻ mặt lúc thì hiền lành trìu mến, lúc lại dữ tợn đáng sợ, cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Ngu Tương vừa ra cửa phòng liền sai cung nữ bưng một chậu nước tới, dùng sức xoa nắn ngón tay, cảm giác con đỉa mấp máy dính ở đầu ngón tay khủng khiếp tới mức có cảm giác dù có chà rửa thế nào cũng không thể sạch hoàn toàn, làn da càng hiện lên một cảm giác ngứa ngáy không thể hiểu nổi, không có chỗ gãi cào, nóng ruột đến thiêu phổi.

Cửu công chúa canh giữ ở cửa phòng không chịu rời đi, cung nữ phụng mệnh của Thái tử mang Ngu tiểu thư chờ ở trước sảnh. Ngu Tương cũng không dám đợi thêm ở bên trong phủ, càng cảm thấy nơi nơi đều có đầy sâu bọ đang bò lổm ngổm, thình lình lại muốn chui vào trong cả da thịt của nàng. Nàng sai người nâng mình ra khỏi phủ, Đào Hồng Liễu Lục đang chờ ở cửa vội vàng nâng nàng đi vào xe ngựa, thấy thân thể nàng không ngừng run run liền chuẩn bị trải giường và chăn mỏng.

Thời điểm Ngu Phẩm Ngôn đi lên xe ngựa, chỉ thấy trong đó có một nữ tử tóc tai bù xù, quần áo hỗn độn, vì nữ tử bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, mùi hoa nồng đậm theo từng đợt xốc lên của màn xe mà đập vào mặt, khiến người ta tim đập mê mẩn, miệng đắng lưỡi khô.

hết chương 83

Bình Luận (0)
Comment