Ngũ Phong Tập nắm tay Tiêu Mai không khống chế được run bần bật , Tiêu Mai hiểu rõ Ngũ Phong Tập, liền chụp chụp tay của hắn, khuyên lơn, “Lão công, không quan trọng, tiền cò thể kiếm lại”
Ngũ Phong Tập chỉ còn km1 nước mắt lưng tròng, nhìn Tiêu Mai, quyệt miệng gật đầu một cái.
Ngũ Y Y sau nhìn phía sau sân khấu, một đém cái mông vẻnh lên nhìn đằng trước, chen lấn giống như trẩy hội vậy.
“Cái bọn nhàm chán này, nên làm gì thì làm đi! Đều ở chỗ này nhìn cái gì? Hàn Giang Đình! Chuẩn bị đến tiết mục của chúng ta kìa, cậu không mau đi chuẩn bị đi, ở nơi này làm gì vậy!”
Ngũ Y Y lắc lắc Hàn Giang Đình, kéo lỗ tai của hắn đi qua.
“Ai ai ai, buông tay a, đau quá!” Hàn Giang Đình vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ, “Tai muốn rụng rồi, muốn tớ thành người điếc sao, coi chừng tớ mách lão bà của mình trị cậu”
“Còn nói nhảm nữa tớ thiến cậu, mau qua bên kia nhanh!”
Ngũ Y Y chống nạnh, giống cọp mẹ một dạng.
Hàn Giang Đình cân nín, mình không quen sinh vật này, dã man quá
“Tiểu nha đầu, hung dữ như vậy, coi chừng không có ai lấy cậu, cậu có biết là ai tới không hả?”
“Ai yêu, ai vậy? Hoàng tử tới đây sao?”
“Nha đầu chết tiệt, dám đối với mình như vậy. Nói cho cậu biết, sư phụ mình đến đó”
Ngũ Y Y trơn mắt há mồm, “Cậu…..sư phụ cậu? Cậu nói sư phụ nào?”
Hàn Giang Đình xoa xoa lỗ tai, “Mắt cậu mọc trên đỉnh đầu sao, mình có mấy sư phụ hả? Không phải chỉ có một sao?”
Ngũ Y Y miệng hút lãnh khí, “Không phải đâu?”
Hàn Giang Đình chỉ chỉ màn sân khầu.
Ngũ Y Y sải bước đi qua, đem một dàm đang chổng mông chảy nước miếng kia dẹp qua một bên, từng bước từng bước đi tới, chui đầu qua nhìn.
“Khỉ!”
Ngũ Y Y hung hăn hấp khí
Hàng thứ nhất, chính giữa, thị trưởng đại nhân ngồi cùng với tuấn nam kia……Hoắc Phi Đoạt.
Ngũ Y Y khuôn mặt nhỏ nhắn co quắp, “Chú sao lại tới đây? Thiên thần a, người còn để ta sống không a, thế nào lại thỉnh yêu nghiệt kia tới đây a?”
“Này! Làm sao lại không nói chuyện ? Cậu sao có thể nói với sư phụ mình thế hả? Sư phụ có thể đến xem cậu diễn, đây là vinh hãnh , có hiểu không?”
Ngũ Y Y chân đá phái sau mông Hàn Giang Đình một cái, rống, “Cút! Thấy sư quên hữu, đúng là không có phẩm chất!”
Ngũ Y Y cắn môi dưới, hết sức phiền não len lén nhìn Hoắc Phi Đoạt phía dưới đài , đáy lòng không ngừng thương tiếc.
Muốn chết a, chú Hoắc sao lại tới đây?
Mình hát không hay, chú Hoắc nghe đươc, nhất định sẽ cười nhạo chết.
“Ngũ Y Y!”
“A, cái gì?”
“”Đến tiết mục của bạn ! Nhanh lên sâu khấu đi!”
“A……”
Ngũ Y Y vểnh cao miệng nhỏ nhắn, hất sức không tình nguyện đi lên.
Xoạt!
Màn sân khấu mở ra, đầu tiên thấy được tám người nam bày tạo hình đi ra, chính giữa là Hàn Giang Đình.
Tám người chia làm hai bên , chính giữa Ngũ Y Y quay lưng hướng về phía khán giả.
“Nha đầu này, thế nào lại khoát cái áo khó coi bên ngoài vậy?” Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nói lên.
Hả? Phó thị trưởng bên cạnh nghe được, nghiêng đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt, sau đó lại nhìn cô gái đứng trên sân khấu.
Cố gái đứng trên sân khấu quay mặt lại, hướng mọi người khẽ mỉm cười, miệng nhỏ nhắn hát lên.
Phó thị trưởng lông mày nhếch cao_____ cô bé này dung mạo thật đep! Không trách được Hoắc tổng lại lên tiếng khen ngợi.
Cố Tại Viễn há to mồm, “Oa, con nhóc của chúng ta hát không tệ nha”