Hắn đứng sau lưng dáng người duyên dáng yêu kiều của cô tựa như như một gốc cây cao lớn và xinh đẹp.
Giờ phút này trong ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng.
Hai mắt hắn tràn ngập tình cảm nồng nàn, hắn nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Như vậy anh mới có thể ở chung một chỗ với em…………”
Nói xong hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên tấm lưng trần xinh đẹp của cô.
Cả người Ngũ Y Y run lên như bị điện giật, cô tranh thủ chạy thoát ra phía trước, thật là, gương mặt cô đã đỏ bừng lên rồi, sau lưng giống như bị phỏng vậy.
Tiêu Lạc đâu có nghĩ buông tha cho cô, hắn bước tới ôm lấy cơ thể Ngũ Y Y, một tay giữ chặt thắt lưng cô để không cho cô chạy trốn, hắn cúi đầu ánh mắt sâu thẳm nhìn cô rồi nhẹ giọng nỉ non: “Y Y, trong mắt anh em giống như một tinh linh, rất đẹp, rất đẹp…………”
Ngũ Y Y nghiêng đầu nhìn Tiêu Lạc, mê man một hồi.
Tiêu Lạc rất ôn nhu!
Từ lúc bắt đầu biết hắn, hắn đối với cô đều ôn nhu như vậy!
Cả người hắn ấm áp giống như một người mẹ, khiến cô càng muốn đến gần hơn.
Tiêu Lạc rất thích mình sao?
Ánh mắt hắn thâm tình như vậy, giống như muốn hút cô vào trong đó.
Ngũ Y Y mãi suy nghĩ lung tung nên không biết được gương mặt tuấn tú của Tiêu Lạc ngày càng đến gần.
Cô nghe tiếng hít thở của Tiêu Lạc ngày càng hỗn loạn………
Cô bị ánh mắt ấm áp thâm tình của hắn che phủ………
Cô im lặng đứng nhìn bờ môi của hắn ngày càng đến gần………
Trong nháy mắt khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, cô lại có cảm giác sợ hãi.
Vừa muốn quay mặt tránh đi, Tiêu Lạc đã ép chặt môi hắn vào môi cô, tay hắn vòng qua ôm chặt lấy thắc lưng cô, ép cô dựa sát vào người hắn.
“Ưm………” Ngũ Y Y phát ra tiếng rên khẽ. sstruyen toàn truyện copy mời các bạn sang web doctruyen.org đọc nhé
Đôi môi nóng lên.
Nụ hôn của Tiêu Lạc rất dịu dàng, hắn chỉ sợ làm cô hốt hoảng nên từ từ thăm dò vào đôi môi cô.
Cái lưỡi của hắn nhẹ nhàng như lông chim đang phe phẩy trong đôi môi cô.
Bởi vì khẩn trương mà Ngũ Y Y lấy hai tay nhỏ bé của mình gắt gao nắm chặt vào áo Tiêu Lạc, giống như chỉ cần một chút nữa thoi cô sẽ ngã xuống đất.
Ngũ Y Y mở to đôi mắt, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt, vừa muốn đẩy Tiêu Lạc ra nhưng cô cảm thấy cả người không có một chút sức lực nào.
Trời ơi, vì sao cô lại muốn đẩy Tiêu Lạc ra?
Một người tốt như vậy, cô suy nghĩ có nên đẩy hắn ra hay không?
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên Ngũ Y Y bị Tiêc Lạc cắn mạnh một cái, đầu lưỡi hắn trược tiếp chui vào miệng cô.
“A…….” Ngũ Y Y khó chịu hừ một tiếng, cô co người lại sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Tiêu Lạc nhắm mắt lại hoàn toàn chìm đắm trong sợ thăm dò này, hắn căn bản không muốn thả cô ra, lúc cô lui về phía sau, hắn ép cô dựa sát vào gương, cơ thể cứng rắn của hắn đè lên người cô, nhìn vào đôi môi đang sợ hãi của cô, dùng sức truy đuổi môi cô lần nữa.
Oanh….
Đầu Ngũ Y Y như muốn nổ tung ra.
Lưỡi hắn tìm kiếm quấn lấy lưỡi trong miệng cô, trong nháy mắt cô hoàn toàn mất hết phương hướng.
Xong đời, cô muốn khuất phục trước loại nhiệt tình như lửa của hắn, cô muốn chết.
Tiêu Lạc từ từ mở mắt ra, hắn thở hổn hển rồi khỏi môi cô, bởi vì kìm nén dục vọng mà giọng nói trở nên khàn khàn: “Vì sao lại nhíu mày?”
“Hả?” Ngũ Y Y dựa người vào gương thở hổn hển.
Suýt chút nữa thở không nổi rồi.
Khi hôn môi cần phải điều chỉnh lại hơi thở, sau này cô cần phải luyện tập thật tốt mới được.
Giống như mỗi lần hôn môi với chú Hoắc, cô như muốn nghẹt thở chết.
Ối, tại sao đột nhiên cô lại nghĩ đến Hoắc Phi Đoạt kia chứ?