Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 228

Hoắc Phi Đoạt đang cùng một tổng giám đốc ngân hàng bàn chuyện kinh doanh, Âu Dương Phúc Hi thân mật đứng bên cạnh hắn mỉm cười nhìn hai người đàn ông trò chuyện vui vẻ.

Cố Tại Viễn bởi vì ban ngày đã tiêu tốn không ít sinh lực với đàn bà mà lúc này đang ngáp dài.

Hắn quay người nhìn lung tung, muốn nhìn xem ở đây có đàn bà nào mới không, vừa ngáp được một nữa liền trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y đang từ xa đi tới, hai tròng mắt trợn muốn lòi ra ngoài.

“Fuck! Đúng giờ a! Tôi rất muốn tiến lên lột sạch quần áo trên người con bé kia ra!”

Cố Tại Viễn nhìn Ngũ Y Y không kiềm chế được nuốt từng ngụm nước bọt.

Cô bạn gái đứng bên cạnh hắn tức giận nghịch tóc.

Mọi người đều nói Cố thiếu rất hoa tâm, rất háo sắc, nhưng không ngờ lại có thể trắng trợn như vậy.

Cô còn đang đứng bên cạnh hắn mà có được không?

Hoắc Phi Đoạt nghe Cố Tại Viễn lẩm bẩm, không nhịn được liền thở dài.

Cái tên Cố Tại Viễn này đi tới chỗ nào cũng không thiếu được đàn bà.

Không sợ bị hư thận sao?

Cố Tại Viễn si mê ngắm nhìn Ngũ Y Y, hắn nuốt từng ngụm nướt bọt, không nhịn được lấy tay thúc vào tay Hoắc Phi Đoạt rồi nói nhỏ: “Lão đại anh nhìn xem, một cô gái xinh đẹp có cá tính đã đến đây, đêm nay lão tử không giành được cô ấy, lão tử sẽ viết chữ Cố ngược lại. Không mập không ốm, eo nhỏ ngực to thật tốt, ăn vào sẽ rất ngon miệng!”

Cố Tại Viễn nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y từ xa đi đến, cánh tay vẫn thúc vào người Hoắc Phi Đoạt làm cho Hoắc Phi Đoạt nổi cáu lên.

“Cậu có yên hay không?” Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng trách mắng Cố Tại Viễn.

“Lão đại, liếc mắt một cái đi! Anh nhìn cô gái đó một cái đi! Bên dưới của lão tử đã nổi lên rồi!” Hai chân Cố Tại Viễn khẩn trương, hai mắt đều mờ mịt.

Hoắc Phi Đoạt tức giận vì bị Cố Tại Viễn thúc vào tay liên tục, hắn buộc lòng phải quay lại nhìn.

Vừa mới liếc mắt nhìn, hắn liền trừng to đôi mắt đẹp.

“Chết tiệt! là Ngũ Y Y!”

Bởi vì kinh ngạc mà cả người Hoắc Phi Đoạt đều căng thẳng.

Cố Tại Viễn chớp chớp mắt, không kịp phản ứng: “Lão đại! anh vừa mới nói là ai?”

Hoắc Phi Đoạt híp mắt nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, dĩ nhiên hắn cũng đang nhìn vào tay Tiêu Lạc đang nắm tay cô bé, ánh mắt hắn gần như muốn bắn ra tia lửa: “Cậu còn nói ai, đó không phải là nha đầu muốn tìm cậu phỏng vấn sao?”

“Ối, không phải chứ? Đừng dọa tôi nha!” Cố Tại Viễn bị đã kích, một tay nắm chặt dây kéo quần của mình: “Tại sao có thể là con nhóc phiền phức kia chứ? Hỏng rồi hỏng rồi, người anh em của tôi hoàn toàn sợ hãi, xong đời rồi, không chừng trong vòng một tháng đều không thể nổi lên được truyện mới nhất chỉ có tại doctruyen.org

Hắn rất rất phiền cái con nhóc kia!

Phi phi phi, hắn muốn lấy lại tất cả những lời khen ngợi lúc nãy đối với con nhóc đó.

Những lời tốt đẹp như vậy, tại sao lại có thể tặng cho con nhóc đáng ghét đó chứ?

Âu Dương Phúc Hi tò mò quay lại hỏi: “Các người đang nói ai đó?”

Hoắc Phi Đoạt chợt tỉnh táo lại, bày ra dáng vẻ hờ hững, lạnh giọng nói: “Không có ai, chỉ là một tên xúc phạm Cố Tại Viễn mà thôi.”

Cố Tại Viễn há hốc mồm nhìn Phúc Hi, rồi lại nhìn Hoắc Phi Đoạt đang im lặng nhìn xuống đất, rốt cuộc hắn gật đầu một cái rồi nói: “Đúng vậy! Một tên đã từng đắc tội với tôi.”

Phúc Hi không ngốc, dĩ nhiên cô nhìn thấy Ngũ Y Y, một cô gái duyên dáng, xinh đẹp như vậy có ai mà không chú ý tới chứ?

“Cô gái mặc bộ lễ phục màu xanh ngọc kia em nhớ là đã gặp ở đâu rồi…..”

Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng nói: “Em mới về nước vài ngày có thể là em nhớ lầm rồi. Tại Viễn, cậu dẫn bạn gái cậu cùng Phúc Hi nhà tôi đi dạo khắp nơi đi. Đứng ở chỗ này cũng rất nhàm chán.”
Bình Luận (0)
Comment